“Sư phụ, phụ hoàng bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không? là bệnh gì vậy?” Thật vất vả mới nhìn thấy sư phó, Nhiễm Lạc Nhân liền vội vàng tiến lên hỏi thăm phụ hoàng.
“Không liên quan đến ngươi, đừng hỏi nhiều.” Đẩy người đang chắn lối ra, âm thanh của Trú cực kỳ lạnh lùng nói.
“Phụ hoàng bị bệnh sao có thể không liên quan đến con?” Đi theo sư phụ đến cửa phòng ngủ, Nhiễm Lạc Nhân đầy bất mãn, nhưng không dám bước vào nửa bước.
Trú thay một thân xiêm y khác, rồi từ hòm dược lấy ra mấy bình dược, cước bộ vội vàng rời đi: “Nếu ta nói không liên quan đến ngươi, thì ngươi đừng hỏi nhiều! Quay về phòng luyện công đi.”
Nhiễm Lạc Nhân rùng mình một cái, vội vàng thối lui đến một bên: “Sư phụ, con chỉ muốn biết hiện giờ phụ hoàng đã khỏe chưa thôi.”
Lạnh lùng liếc mắt đồ đệ một cái, Trú nhảy lên tường thành, biến mất.
“Điện hạ.” Xích Đồng cùng Xích Đan trốn ở sau thân cây vội vàng chạy ra.
Nhiễm Lạc Nhân vỗ vỗ trái tim vừa bị dọa cho suýt ngừng đập, thở ra một hơi: “May mắn ta là đồ đệ của sư phụ, bằng không ngay lúc vừa rồi sư phụ chắc chắn đã một chưởng đánh chết ta.”
“Điện hạ, có Trú tiên nhân ở đó Hoàng Thượng sẽ không có việc gì đâu.” Xích Đồng cùng Xích Đan rất bội phục điện hạ, cư nhiên không sợ Trú tiên nhân. Mỗi lần hai người bọn họ nhìn thấy Trú tiên nhân từ xa xa, đã sợ tới mức muốn chạy trốn.
“Ta đương nhiên biết phụ hoàng sẽ không có việc gì, nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng a. Đó là phụ hoàng của ta, cũng không phải người ngoài.” Đặt mông ngồi xuống bậc thềm, Nhiễm Lạc Nhân thở dài, “Nếu có Mặc Phong ở đây thì tốt rồi, đệ ấy lợi hại như vậy, có thể trộm đi xem phụ hoàng. Ta luyện công nhiều năm như thế, mà chẳng có chút tiến bộ nào. Xích Đồng, ngươi nói khi Mặc Phong trở về, có chê cười ta không?”
“Chủ tử sẽ không chê cười ngài đâu.” Nghĩ đến chủ tử rời đi đã lâu nay sắp trở về, Xích Đồng cùng Xích Đan nhịn không được cười rộ lên. Không biết chủ tử có thay đổi không? Bộ dáng chủ tử nhất định là vừa cao vừa khỏe, giống như Vương gia vậy.
Nghĩ đến Nhiễm Mặc Phong sắp trở về, Nhiễm Lạc Nhân cũng là vẻ mặt tươi cười, vạn phần chờ mong. Nó cùng Mặc Phong vẫn thư từ lui tới rất đều, chưa bao giờ gián đoạn, thế nhưng dù sao bọn họ đã nhiều năm không thấy nhau, Mặc Phong có giống như nó thay đổi rất nhiều không? Thay đổi nhiều đến nổi nó không thể nhận ra?
“Lạc Nhân.”
Nhiễm Lạc Nhân nghe tiếng nhìn lại: “Nhị ca.” Nó nhảy dựng lên, chạy qua.
Người đến là Nhiễm Lạc Tín vừa mới từ viện thảo luận chính sự trở về. Trong bốn đứa con của Nhiễm Mục Kì, chỉ có mỗi Nhiễm Lạc Tín là vào triều thảo luận chính sự. Hắn từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, rất được Nhiễm Mục Kì tán thưởng, khi hắn vừa mới qua tuổi mười hai, liền được Nhiễm Mục Kì cho vào triều nghe báo cáo cùng quyết định sự việc, mà từ đầu năm trước hắn đã theo các đại thần thảo luận chính sự, cùng giúp đỡ Nhiễm Mục Kì xử lý sự vụ.
“Lạc Nhân, đệ có gặp sư phụ của đệ không?” Nhiễm Lạc Tín lo lắng hỏi. Phụ hoàng bị bệnh đã sáu bảy ngày, nhưng không gặp bất kỳ kẻ nào, mà bọn họ cũng vô pháp nhìn thấy phụ hoàng, bất kỳ ai đi vào Vô Tam điện đều bị Trú tiên nhân ngăn cản lại, thậm chí ngay cả bọn Chu Điền cũng không thấy được Hoàng Thượng. Đồ đạt đưa vào Vô Tam điện đều phải thông qua bàn tay của Trú, tóm lại, nếu muốn gặp Hoàng Thượng, trừ phi trói Trú lại.
Nhiễm Lạc Nhân vẻ mặt thoải mái nói: “Nhị ca, đệ vừa rồi có gặp sư phụ, bất quá ngài ấy cũng chẳng nói cái gì. Nhưng có vẻ sư phụ không muốn chúng ta quấy rầy phụ hoàng, mà nhị ca cũng không cần quá lo lắng, có sư phụ ở đó, phụ hoàng sẽ không có việc gì đâu.” Sư phụ có thể đem nó điều dưỡng thành hồng hồng nhuận nhuận, thì nhất định có thể chữa lành cho phụ hoàng. Bất quá, phụ hoàng rất ghét sư phụ, cũng chẳng biết là vì sao.
Nhiễm Lạc Tín lại không thoải mái nổi, ngược lại càng thêm lo lắng: “Tam đệ, vô luận nói thế nào đi nữa, thì Trú tiên nhân cũng không thể không cho chúng ta gặp phụ hoàng. Hiện tại phụ hoàng ra sao, chúng ta cũng không biết. Còn có sự vụ trong triều nữa, nhiều việc phải do phụ hoàng hạ chỉ mới được.”
“Nhị ca, phụ hoàng bị bệnh, đừng để những chuyện phiền lòng này ảnh hưởng đến người. Trong triều không phải có Tể tướng đại nhân với Thái úy đại nhân sao? Ngoài ra còn có Nhị ca nữa nha. Để cho phụ hoàng an tâm dưỡng bệnh đi. Dù sao huynh có lo lắng cũng vô dụng, sư phó không cho gặp chính là không cho gặp.”
Sắc mặt Nhiễm Lạc Tín thoáng chuyển biến tốt đẹp, tựa hồ đã bị Tam đệ thuyết phục, hắn thở hắt ra, nói: “Tam đệ, nếu đệ có cơ hội, thì nên hỏi sư phụ của đệ một chút về tình trạng của phụ hoàng, cũng để cho chúng ta có thể yên tâm.”
“Đây là điều tất nhiên, huynh yên tâm.” Nhiễm Lạc Nhân cười hì hì nói, tựa hồ không lo lắng cho phụ hoàng tí nào.
Nhiễm Lạc Tín so với Nhiễm Lạc Nhân cao hơn nữa cái đầu, hắn sờ sờ đầu nó, hỏi: “Mặc Phong có thường gởi thư cho đệ không? Có nói khi nào trở về không?”
“Không có.” Nhiễm Lạc Nhân nhất thời buồn bã, “Mặc Phong đi Cẩm Đức, không biết khi nào mới có thể trở về.”
Nhiễm Lạc Tín cười nói: “Mặc kệ khi nào đệ ấy mới có thể trở về, tóm lại cũng sẽ có lúc phải trở về. Tốt lắm, Tam đệ, huynh còn có việc, nên phải về đây. Nếu có tin tức của phụ hoàng, phải lập tức nói cho huynh biết.”
“Đã biết, Nhị ca.” Nhiễm Lạc Nhân đẩy Nhiễm Lạc Tín một phen, làm cho hắn đi mau.
Sau khi Nhiễm Lạc Tín rời đi, Nhiễm Lạc Nhân nhàm chán ngồi xuống, trong mắt là chờ đợi cùng nhớ mong.
............
Trong Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt vô thần nhìn vách tường phía trong giường mà ngẩn người. Một người đi đến bên giường ngồi xuống, tay phải bưng một chén dược, tay trái khẽ vuốt mái tóc dài rối tung ở trên giường, cùng rũ xuống bục gỗ của y.
“Trẫm không uống.” Ngửi được vị dược đông y, Nhiễm Mục Kì lấy lại tinh thần, nói thẳng, thậm chí không có quay đầu lại nhìn người phía sau.
“Muốn ta đút cho ngươi?” Trú kéo người Nhiễm Mục Kì nằm thẳng lại, trong thanh âm lạnh lùng chứa đựng hơn hai phần ôn nhu.
“Trẫm không uống.” Lại xoay người nghiêng qua, Nhiễm Mục Kì kéo chăn ở ngang hông mình lên, phủ kín lấy chính mình, cự tuyệt uống cái thứ dược đắng người chết kia.
Tóc dài thượng lướt qua lòng bàn tay lạnh lẽo, Trú cũng không khuyên.”Không uống cũng được, dược này bất quá chỉ là bồi dưỡng thôi, sau này từ từ điều dưỡng cho ngươi cũng được.” Nói xong, hắn đứng dậy đi đến chỗ đặt chậu rửa mặt, đổ dược vào chậu.
Nhiễm Mục Kì tựa hồ muốn tự kỷ một mình, cho nên tránh ở trong chăn không hé răng. Thế nhưng lại có người không để cho y như nguyện, không chút nào để ý y sẽ nổi giận, mà vươn tay kéo chăn xuống, để cho người đang tự kỷ có thể thông khí.
“Ngươi!” Nhiễm Mục Kì nổi giận đùng đùng, bật nhanh người ngồi dậy, tiếp theo suy sụp rồi ngã xuống, cực kỳ suy yếu.
Kéo chăn lên đấp lại cho y, nhưng bất quá chỉ tới ngang hông của y. Trú ngồi xuống, dùng tay áo lau khô mồ hôi trên trán Nhiễm Mục Kì, lại bị đối phương tức giận mà né tránh, tuy né tránh đó chỉ là phí công.
Nhắm mắt lại, chờ cho trận mê muội kia qua đi, Nhiễm Mục Kì khàn khàn nói: “Trú tiên nhân, ngươi có biết cử chỉ mấy ngày nay của ngươi là một tiên nhân không nên có không?” Người này đem y “nhốt” lại, không cho bất luận kẻ nào gặp y, cũng không để cho y gặp bất luận kẻ nào, tựa như hắn mới là Vương của nơi này, là Quốc quân của Bắc Uyên.
“Ta có nói ta là tiên nhân sao?” Trú không cho là đúng, “Đó chỉ là do các ngươi tự nói theo ý mình.” Hắn chưa bao giờ nói qua hắn là tiên.
“Không phải tiên, thì là cái gì?” Mê muội qua đi, Nhiễm Mục Kì nói lời đầy trào phúng, theo y thấy, là ma, tà ma.
“Ma.” Bình tĩnh trả lời.
Nhiễm Mục Kì suýt nữa thở không ra hơi, không biết vì sao, y cư nhiên có chút bực mình. Quay người đi, không thèm nhìn người này nữa, y tiếp tục nhìn vách tường phía trong giường mà ngẩn người.
Trú nghiêng người xuống, thẳng đến khi sắp áp lên người Nhiễm Mục Kì, thì lên tiếng: “Mục Kì.”
“Ai cho phép ngươi gọi tục danh của trẫm!” Cả người Nhiễm Mục Kì chấn động, quay đầu lại rống lên giận dữ.
“Ta cho phép.” Lại một câu tức chết người không đền mạng cất lên, sau đó lại tiếp tục kêu: “Mục Kì.”
“Không được gọi tục danh của trẫm! Ngô!” Môi bị chặn lại, hai tay chống đẩy bị người đè chặt xuống, chiếc lưỡi lạnh lẻo đột nhiên vươn ra muốn xâm nhập vào miệng y, y há miệng táp tới, thì cằm dưới lại bị nắm lấy. Đê tiện! Dám điểm huyệt y!
Nụ hôn của Trú bất đồng với thân nhiệt của hắn, nóng đến mãnh liệt, bắt buộc chiếc lưỡi không muốn kia phải dây dưa cùng với mình. Kiên nhẫn của hắn đã sớm khô kiệt, không muốn lại để cho người này tiếp tục trốn tránh.
Kháng cự lại, không muốn cứ như vậy mà thỏa hiệp, huống chi tình cảnh hiện tại của y rất tệ. Ghê tởm muốn nôn, biết rõ người hôn y chính là hắn, nhưng vẫn không thể áp chế được sự buồn nôn.
“Vù vù, vù vù......”
Ở trước khi Nhiễm Mục Kì phun ra, Trú thối lui. Hai người cùng thở gấp gáp, một người là khó chịu, một người là tình cảm mãnh liệt đan xen với phẫn nộ hỗn loạn.
Trong mắt Nhiễm Mục Kì bất giác trào ra nước mắt, y nghiêng đầu đi, nhắm chặt hai mắt, không muốn để cho người này nhìn thấy bộ dáng bất lực đáng thương của y. Nhiều năm trước trước đây, y không thể lại trở nên yếu đuối, chỉ có nhẫn nại, chỉ có cắn răng chịu đựng, y mới có thể sống sót.
Con ngươi của Trú hiện lên ánh sáng bạc, tóc đen bay lên, ‘bính bính” hai tiếng, cửa sổ đóng chặt lại.
Nhiễm Mục Kì mở mắt nhìn lại, nhất thời kinh hoảng cực kỳ, cảm giác ghê tởm nháy mắt biến mất.”Ngươi muốn làm cái gì?”
Trú buông màn, cởi bỏ nút áo, tháo đai lưng.
“Người đâu! Khương Vịnh! Chu Điền! Người đâu, mau......”
Á huyệt bị điểm, Nhiễm Mục Kì nhìn thấy Trú kéo xuống một ống tay áo, bịt mắt y lại. Y sợ hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ phí công, y căn bản không có chút sức lực nào.
Cái gì cũng nhìn không thấy làm cho Nhiễm Mục Kì cực độ hoảng loạn, y ở trong lòng kêu lên: Mục Lân, Mục Lân...... Mau tới, mau tới cứu huynh, Mục Lân......
“Kì Nhi, con đừng trách phụ hoàng, bộ dạng của con rất giống mẫu phi của con, phụ hoàng cũng rất thống khổ, cùng với con của mình nghịch luân, phụ hoàng cũng là bất đắc dĩ. Kì Nhi, Kì Nhi......”
“Mục Kì, chờ phụ hoàng chết đi, huynh sẽ xây cho đệ một tòa viện ở ngay tại trong cung này, rồi chặt hết tay chân của đệ, đem đệ nhốt vào trong viện. Không bao giờ để cho người bên ngoài chạm vào đệ nữa, không bao giờ để cho đệ trộm ở sau lưng huynh ăn vụng nữa, huynh muốn độc chiếm đệ, muốn đệ chỉ có một mình huynh.”
“Trong lòng ngươi đang nghĩ về ai? Ta mặc kệ trong lòng ngươi đang nghĩ về ai, ta là Trú, người đang ôm ngươi là Trú.”
“Ngô!”
Á huyệt được giải, nhưng hai mắt vẫn bị bịt kín như trước, thanh âm khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tựa như hàn băng dội từ trên đầu y dội xuống.
“Không nên đụng ta! Không nên đụng ta!”
Muốn phun ra, nhưng chỉ có thể nôn khan, cái gì cũng phun ra không được.
“Tê tê” vài tiếng, quần áo bị xé thành mảnh nhỏ, nháy mắt Nhiễm Mục Kì liền trở nên trần trụi. Đem y không thể nhúc nhích lập sấp người lại, Trú hôn lên lung của y.
“Không nên đụng ta! Người đâu! Mau tới!” Nhiễm Mục Kì hô to, y đã từng thề qua, quyết không để cho người khác đối xử với y như vậy nữa. Y là Hoàng Thượng, không phải là một tiểu quan mà bất kỳ ai cũng có thể tùy ý đặt ở dưới thân để thỏa mãn thú tính.
“Bệ hạ!” Khương Vịnh ở ngoài điện nghe được tiếng la của Nhiễm Mục Kì, liền mang theo người vọt vào, vừa bước qua cửa liền nghe thấy một giọng nói lạnh như băng truyền ra, “Ai dám tiến vào, ta sẽ giết Nhiễm Mục Kì.”
Khương Vịnh không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức triệu tập Ngự lâm quân cứu Hoàng Thượng.
“Tiến vào! Khương Vịnh, trẫm lệnh ngươi tiến vào!” Y chính là chết, cũng tuyệt không ở dưới háng của người khác hầu hạ!
Trú kéo tay áo, xốc màn lên, ôm lấy Nhiễm Mục Kì xuống giường.
“Buông! Buông trẫm ra! Ngươi muốn làm cái gì?!” Nhiễm Mục Kì cực kỳ kinh hoảng, y, y đang trần trụi, mà người này cũng vậy, hắn muốn dẫn y đi sao? Mắt thấy Trú từng bước từng bước đi về phía cửa phòng, y hét to lên: “Trở về! Không được mở cửa!” Chẳng lẽ người này muốn cho nô tài thị vệ ở ngoài cửa nhìn thấy bộ dạng này của y sao? Không, trừ phi y chết.
“Ngươi muốn bọn họ tiến vào, cùng với ta ôm ngươi ra ngoài, có gì khác nhau?” Trú dừng lại, hỏi.
Sắc mặt Nhiễm Mục Kì nguyên bản tái nhợt, nhưng vừa nghe câu Trú hỏi xong thì tức đến nổi mặt đỏ bừng, nói không ra lời. Y muốn Khương Vịnh tiến vào là ngăn cản người này, là cứu y! Chứ không phải y muốn trần trụi đi ra ngoài cho người ta xem!
Trú nhìn chăm chú y một lúc lâu, rồi quay đầu trở về lại giường, lên tiếng: “Đều cút khỏi Vô Tam điện, ai dám can đảm tới gần nửa bước, ta liền móc mắt, cắt lỗ tai của kẻ đó.” Một câu này truyền ra cực xa, tất cả người ở Vô Tam điện đều lạnh đến run rẩy.
“Bệ hạ.” Khương Vịnh ở cửa kêu lên, không biết có nên xông vào hay không? Vì vừa rồi gã lại nghe bệ hạ nói không được mở cửa.
Trú đứng ở bên giường, chờ người ở trong lòng lên tiếng.
Phẫn hận mà trừng mắt nhìn Trú, Nhiễm Mục Kì cực kỳ không cam lòng nói: “Các ngươi đều, lui ra đi. Trẫm, vô sự.”
Nghe thấy người ngoài cửa đã tránh đi, Trú đem người thả lại trên giường, cởi bỏ huyệt đạo của y, cũng không cho y có cơ hội kịp làm cái gì liền áp lên trên người y.
“Không nên đụng ta.” Sắc mặt Nhiễm Mục Kì lại trở nên tái nhợt, trong lời nói chứa đựng khẩn cầu cùng mệt mỏi. Y đã nhớ tất cả, sau khi trải qua mấy hồi ác mộng, y đều đã nhớ tất cả, cũng biết vì sao dạo gần đây mình luôn đau đầu.
Trú nâng cằm y lên, để cho y nhìn thẳng vào mặt hắn: “Ta muốn ngươi.”
“Muốn ngươi”...... sắc mặt Nhiễm Mục Kì trắng bệch tựa như người chết.
“Phụ hoàng, đừng như vậy, con là Mục Kì, là con ruột của người! Người nhìn kỹ đi, con là con ruột của người, là Nhiễm Mục Kì!”
“Trẫm mặc kệ con là ai, trẫm muốn con. Nuốt cái này vào, nó sẽ làm cho con thoải mái, sẽ làm cho con biết phụ hoàng thương con biết bao nhiêu.”
“Nhiễm Mục Hưu, ta là nam nhân, ngươi hãy nhìn kỹ đi.”
“Huynh đương nhiên biết rõ đệ là nam nhân, nhưng huynh càng biết rõ hơn chính là huynh muốn đệ, chỉ đáng tiếc phụ hoàng đã ra tay trước, thế nhưng cũng chẳng sao, ai bảo huynh vừa nhìn thấy đệ, thì chỗ này đã cứng như thép chi.”
Hất tay Trú ra, Nhiễm Mục Kì cười rộ lên: “Ha hả, muốn ta......” Dùng hết toàn lực mà đẩy Trú ra, y rống lên giận dữ: “Muốn ta?! Ngươi cho ta là cái gì?!”
“Ta là nam nhân! Là nam nhân! Không phải là kỹ nữ hầu hạ dưới thân nam nhân! Ngươi cho mình là ai? Ngươi coi ta là ai?! Ta chính là chết, cũng tuyệt không để cho người khác tiếp tục đối xử như vậy với ta. Ngươi thích nam tử? Vậy ngươi nên đi đến quán tướng công đi, nơi đó ốm mập gầy béo, đủ các loại cho ngươi chọn, ngươi thích người nào, ta sẽ mua đứt cho ngươi. Đừng đem ta trở thành tướng công, ta không phải, không phải!”
So với Nhiễm Mục Kì đang cuồng nộ, thì Trú lại cực kỳ bình tĩnh: “Tướng công? Đó là nơi bất kỳ ai cũng có thể tới, bẩn.”
“Bẩn...... Ha hả, ha ha ha, ” Nhiễm Mục Kì rơi lệ đầy mặt, “Ngươi nghĩ rằng ta sạch sẽ tinh khiết lắm sao?” Sờ lên thân thể của mình, y vừa cười vừa nói, “Thân thể này đã sớm bị người chạm qua, mà không chỉ là một người a, ngươi có biết người chạm vào ta là ai không?” Y cười đến yêu diễm, cười đến tuyệt vọng.
“Đang lắng nghe.” Trong mắt Trú hiện lên ánh sáng màu bạc, nhưng trên mặt hắn vẫn cực kỳ bình thản.
“Là..... là.....” Thống khổ mà cúi đầu xuống, Nhiễm Mục Kì ôm chặt lấy mặt mình, y nói không nên lời. Đó là vết thương lòng sâu nhất của y.
“Ai?” Cực kỳ thấp trầm, cực kỳ lạnh lẽo.
“Ngô......” Cắn chặt hàm răng, Nhiễm Mục Kì thống khổ mà nức nở lên.
“Là ai?” Một tay đem người đang phát run kéo vào trong lòng mình, Trú hỏi lại.
“Là..... A!!” Nhiễm Mục Kì cuối cùng không nén nhịn được nữa mà khóc to lên.
“Là ai!” Nâng đầu y lên, Trú không cho phép y giấu diếm nữa.
“Là hắn! Là hắn! Là cái người bị ta độc chết, là cái người bị ta lăng trì!” Nhiễm Mục Kì đem cái chuyện mà y đã chôn dấu trong lòng nhiều năm, cái chuyện đã làm cho y thống khổ nhiều năm hét lớn ra, “Là phụ hoàng, của ta! Là huynh trưởng, của ta! A a!! Bọn họ đáng chết! Bọn họ đáng chết!”
“Bọn họ đúng là nên chết.” Gió lạnh tựa như mùa đông khắc nghiệt thổi tới, âm lãnh đến xương. Trú ôm chặt lấy người dĩ nhiên là đã điên loạn, điểm ngủ huyệt của y.
Trú vươn tay lau đi nước mắt không ngừng chảy ra của người này, bước xuống giường, tìm ra một bộ xiêm y sạch sẽ mặc vào cho Nhiễm Mục Kì.
Mở cửa, bên ngoài quả nhiên một người cũng không có, trừ bỏ Khương Vịnh đang canh giữ ở ngoài cửa. Trú cũng không phải cái loại người chỉ biết uy hiếp, hắn nói không được tới gần nửa bước, chính là thật sự không được. Căn bản không để cho Khương Vịnh có cơ hội lên tiếng, Trú liền bóp chặt cỗ gã, áp gã lên trên tường.
“Ngươi nghĩ lời nói của ta là trò đùa?” Nghĩ đến người này có thể nghe thấy tất cả lời nói của người nọ, Trú nổi lên sát tâm.
“Ta biết, ngài làm cho người ta lui ra, là, vì bệ hạ.” Khương Vịnh khó khăn mà lên tiếng, “Nhưng chuyện của, bệ hạ, của bệ hạ, ta đều, biết rõ, cho nên, ngô!” Mặt gã nháy mắt trướng đến xanh tím.
“Ngươi biết?” Con ngươi của Trú biến thành màu bạc, hắn túm lấy Khương Vịnh, rồi phi thân ra ngoài, nhảy xuống ban công.
Ở nơi cách Vô Tam điện rất xa, có rất nhiều thị vệ đang khẩn trương trông chừng Vô Tam điện, chờ đợi mệnh lệnh của thống lĩnh, thế nhưng bọn họ lại nhìn thấy chuyện làm cho bọn họ kinh sợ, đó chính là thống lĩnh bị “Ma đầu” bắt đi.
–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...