“Cha, cha......”
Tấm màn mỏng ở trên giường lớn bay lên, lộ ra Tiết Kì thần thái quyến rũ, hai tay vì không chịu nổi mà túm chặt sàng đan, miệng nhẹ giọng kêu lên. Người nằm ở giữa hai chân hắn cũng thong thả phun ra nuốt vào bộ phận yếu ớt của hắn.
“Ngô...... Cha......” Tình cảm mãnh liệt làm cho Tiết Kì rên rỉ càng lớn, cũng tự giác tách rộng hai chân, để cho cha có thể âu yếm hắn càng sâu. Nghe tiếng rên rỉ kích tình cũng làm cho Dịch hưng phấn cực sâu, hai tay y di chuyển xuống dưới, thuận theo háng mà xoa xoa hai chân của hắn, còn miệng y thì không ngừng di động.
“Cha.....” Hai mắt chứa đầy xuân tình, Tiết Kì nâng lên đùi phải đặt ở trên vai cha. Thân thể Dịch tiến lên trước, phủ lên trên người hắn, tiếp theo cầm lấy phân thân của hai người.
“A!” Ngay tại nháy mắt 2 phân thân ma xát vào nhau, Tiết Kì nhịn không được mà hét ầm lên. Tình triều không chút nào lưu tình vọt tới chôn vùi hắn, làm cho hắn như bay lên 9 tầng mây.
Ngay tại lúc hai người trầm tẩm trong vui thích, thì một con diều hâu ‘bính’ phá mở cửa sổ, bay thẳng đến giường lớn.
‘Oanh’ Chưởng phong đánh qua, diều hâu ‘hí’ một tiếng văng tới trên bàn, va rớt bộ ấm trà. Diều hâu vẫy vẫy đầu, miễn cưỡng đứng lên, nhưng giây tiếp theo, cổ của diều hâu đã bị một người nắm lấy.
“Cha.” Lấy sa mỏng che khuất mình, mặt Tiết Kì đỏ ửng. Dịch trần trụi nhẫn nhịn, buông tay ra. Diều hâu kêu thảm thiết vài tiếng, bay ra ngoài.
“Cha......” Miễn cưỡng ngồi dậy, Tiết Kì khó chịu mà nói, “Dạ, Trú.”
‘Bính bính’ đóng cửa cửa sổ, bộ dáng Dịch đầy thị huyết, cửa khẩu vừa rồi rất mấu chốt lại bị con chim chết tiệt này đánh gảy, y không giết con chim chết tiệt đó tuyệt đối không phải vì nểu mặt của Trú! Mà là vì một tiếng gọi ….
“Cha......” Tiết Kì đồng dạng chưa tận hứng, lên tiếng thúc giục. Dục hỏa trong cơ thể đã tìm được lối ra, nhưng lại bị cưỡng ép rút lui làm cho hắn khó chịu.
Quay đầu nhìn lại, người nguyên bản còn đang lửa giận tận trời lập tức biến thành ngu si. Dịch nháy mắt lướt đến trên giường, áp chế Tiết Kì, lấy tấm sa mỏng ra, tiếp tục.
“Cha......” Tiết Kì nhẹ nhàng kêu lên. Dịch vừa hôn tới cổ hắn, liền lập tức làm cho hắn thở gấp liên tục.
“Cha, cha......” Vuốt ve thân thể cha, Tiết Kì lại thúc giục.
Cảnh xuân kiều diễm lại một lần nữa bắt đầu. (tắt đèn buông rèm =))))))
Hai người rúc vào trên giường gây sức ép hơn một canh giờ mới hơi chút tận hứng. Mặc dù như vậy, nhưng Dịch vẫn còn đang phẫn nộ vì bị quấy rầy. Ngay tại lúc Tiết Kì được bàn tay thô ráp vuốt ve trên người đến cực kỳ thoải mái mà sắp đi vào giấc ngủ, thì hắn miễn cưỡng lên tiếng nhắc nhở. “Cha, Trú.”
“Không cần để ý tới hắn.” Dịch bịt mắt Tiết Kì lại, làm cho hắn ngủ. Cho dù trời có sập xuống, cũng không phải là chuyện của y, huống chi người quấy rầy y đang vui thích với Kì Nhi chính là lão già vô liêm sỉ kia.
Gối lên ngực cha, một tay Tiết Kì nắm lấy tay cha: “Cha, ngày mai quay về kinh.” Không biết chuyện gì đã làm cho Trú tức giận như vậy, thế nhưng lại hạ bùa đòi mạng.
“Ngày mai nói sau.” Yêu thích không buông tay mà vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của Kì Nhi, Dịch hống người trong lòng đi vào giấc ngủ. Khi người trong lòng đã ngủ say, dịch chuyển mắt đến những hôn ngân mà y lưu lại trên người người này, bất giác nở nụ cười ngốc nghếch. Y thấy như vậy đã đủ, có thể ôm Kì Nhi, hôn Kì Nhi, cùng vành tai, mái tóc của Kì Nhi chạm vào nhau, thậm chí có thể làm như vậy như vậy với Kì nhi, y đã thấy quá đủ.
Y tự an ủi chính mình như vậy, không hề dám có suy nghĩ sẽ có một ngày hoàn toàn giữ lấy người này, có lẽ như vậy, y vẫn sẽ không cản trở con đường trở thành tiên thành Phật của Kì Nhi.
Ở trước khi ngủ, Tiết Kì tính chút nữa thức dậy sẽ cùng cha tắm uyên ương dục, ở trong nước hắn càng sung sướng.
Tiết Kì ngủ ước chừng một ngày, sau khi tỉnh lại bụng liền kêu lên ‘ọc ọc’. Đương nhiên, Dịch sao có thể để cho hắn bị đói, ngay khi Tiết Kì mở mắt ra, thì cháo, bánh bột ngô, cơm, bánh trôi cùng rất nhiều điểm tâm tinh xảo khác đã được bày ở trên bàn. Tiết Kì chỉ cần há miệng, những món hắn muốn ăn liền lập tức đút vào trong miệng hắn.
“Cha, Trú xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không chờ Mặc Phong, chúng ta đi Giáng Đan trước.”
Trong tám năm này, Tiết Kì vẫn đóng rễ ở Nhân Xương, hơn nữa lại cùng cha ‘song túc song phi’, cho nên hắn đã sớm đem Nhân Xương trở thành nhà của mình. Hắn ở trong này tám năm, so với ở trên Tố Sơn mười tám năm vui vẻ thoải mái hơn nghìn lần.
“Hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Dịch không thèm quan tâm mà nói. Y không thể tính ra chuyện của Trú cùng Uyên, nhưng ở trong mắt y, trên đời có chuyện gì có thể làm khó được ba đại ma đầu bọn họ chứ? Trừ bỏ Kì chuyện Nhi.
“Nhiễm Mục Kì.” Mặc dù cũng coi không ra chuyện của Trú, nhưng Tiết Kì lại đoán được là chuyện gì. Nhìn Nhiễm Mục Kì trong tám năm này viết cho hắn vô số phong thư muốn hắn “đuổi” Trú về lại núi, thì hắn đã biết Trú đối với Nhiễm Mục Kì có bao nhiêu bất đồng. Trú cùng cha giống nhau, người không cần căn bản sẽ không để ý tới, lại càng sẽ không mặt dày ở mãi không đi.
Không, cha mới không giống Trú a, cha là bị hắn cường ngạnh giữ lại. Nhấc người lên, ở trên mặt cha khẽ hôn một cái, Tiết Kì ôn nhu gọi: “Cha.”
Đột nhiên được hôn, Dịch sờ sờ mặt mình cùng cười ngây ngô.
“Cha, viết thư cho Mặc Phong, nói cho hắn biết chúng ta đi trước.”
“Được, cha sẽ lập tức viết, nhưng trước đó con ăn hết cháo đã.”
“Được.”
Cả người lại dựa sát vào lòng ngực cha, Tiết Kì há miệng, thần tình hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Dịch đem thư cột vào trên đùi con diều hâu bị hắn trói một đêm, uy hiếp nó phải đem thư giao cho Nhiễm Mục Lân, sau đó mang Tiết Kì rờ đi. Y chỉ dẫn theo Vụ, còn những thị vệ khác đều bị y lưu lại Nhân Xương. Nguyên bản y ngay cả Vụ cũng không muốn mang theo, nhưng khổ nổi cần phải có người đánh xe.
Xe ngựa ra khỏi thành Nhân Xương chưa được bao lâu, thì đột nhiên quẹo về phía tây, chạy vào trong rừng cây, sau đó Vụ xuống xe, tránh ra xa xa. Chỉ chốc lát sau, bên trong xe truyền ra động tĩnh khác thường. (=.=”)
“Cha, nơi này, nơi này.”
Ấn đầu cha xuống, Tiết Kì ưỡng ngực dâng lên trái hồng nhị cho cha thưởng thức. Quần áo của hắn đã sớm bị cởi quăng qua một bên, mà người phủ lên trên người hắn cũng toàn thân trần trụi.
“Kì Nhi, vuốt ve cha.”
“Cha, cha...... Ngô......” Vuốt ve tấm lưng dày rộng cùng cánh tay của cha, Tiết Kì cảm thấy cơ thể của mình sắp bị thiêu cháy.
Xe ngựa lắc lư rung động, tiếng la vì tình cảm mãnh liệt truyền ra thật xa, sau một lúc lâu mới từ từ ngừng lại. Mặt trời chính ngọ đã muốn chuyển về tây, sau khi rửa sạch cho hai người xong, lại âu yếu vuốt ve một phen nữa, thì ánh nắng chiều đã hoàn toàn biến mất. Dịch gọi Vụ trở về, rồi tiếp tục khởi hành. Ở trong xe Dịch cùng Tiết Kì –ngươi một ngụm bánh bao, ta một ngụm bánh bao mà lấp đầy bụng.
Ở trên xe ngủ một đêm, vào chính ngọ ngày hôm sau, xe ngựa đang đi về phía nam, lại quẹo vào cánh rừng ở phía đông, Vụ xuống xe, tránh ra xa xa, chỉ chốc lát sau, trong xe truyền ra động tĩnh khác thường. (=.=”)
.....................
“Chạy mau, Quỷ tướng đến đây!”
“Là Quỷ, là Quỷ a!”
“Đừng mà, xin Quỷ tướng tha mạng a!”
Máu bay đầy trời, thi thể tràn đầy mặt đất. Nơi mà Quỷ tướng dẫn dắt quân đội đi qua, không người có thể chống lại. Phá cửa thành, chiếm lĩnh thành trì, Quỷ tướng như thế chẻ tre mà dẹp xong các thành trì xung quanh thân. Quỷ tướng, Quỷ tướng, đoàn quân có Quỷ tướng dẫn dắt thì làm sao có ai địch lại nổi.
Yên lặng nhìn đỉnh giường, trong mắt người đã vô số lần mơ thấy loại cảnh tượng này vẫn là hiện lên nghi hoặc thật sâu cùng mỏi mệt. Chẳng lẽ Tranh muốn nói cho nó cái gì sao? Trong tám năm này, nó không còn gặp Tranh nữa, tựa hồ mọi chuyện từng phát sinh đều là nó nằm mơ. Nhưng lực lượng trong cơ thể càng ngày càng cường thịnh đã chứng tỏ cho nó biết – này không phải mộng.
Vậy Quỷ tướng là sao? Hay cũng không phải là mộng? Cặp mắt dị sắc kia giống nó như đúc, mà không chỉ là cặp mắt, nếu giờ phút này nó không phải đang nằm bên người phụ vương, câu lấy ngón tay cái của phụ vương, thì nó đã cho rằng mình chính là Quỷ tướng.
“Phong Nhi?”
Người nằm kế bên người nó, cho dù động tác của nó có nhẹ nhàng đến bao nhiêu, thì chỉ cần nó tỉnh lại, người này sẽ lập tức có thể nhận ra, cho dù công lực của nó đã vượt qua người này.
“Phụ Vương.” Xoay người hướng mặt vào phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nhắm mắt lại rút vào trong lòng phụ vương. Chuyện Quỷ tướng – nó không thể để cho phụ vương biết, tóc bạc ở hai bên thái dương của phụ vương đã càng ngày càng nhiều.
“Phong Nhi? Ngủ không được?” Bàn tay Nhiễm Mục Lân tiến vào trong áo lót của con, khẽ vuốt, thân mình của con vừa đến mùa đông liền giống như một cái ấm lô, còn tới mùa hè, mặc dù thân mình không quá nóng, nhưng so với người khác cũng nóng hơn một ít. Bất quá có nóng hơn nữa, thì hắn cũng đã quen, mặc dù hiện tại là tháng sáu, ôm con vào lòng hắn cũng không thấy nóng.
Trời bên ngoài vẫn còn tối, ánh nến trong phòng bị tắt từ lâu, nhưng Nhiễm Mục Lân vẫn thấy rõ lông mi của con đang run rẩy, chứng tỏ con không có đang ngủ. Hắn ngồi dậy, xuống giường, châm ánh nến.
“Nằm mơ? Mơ thấy gì? Nói cho phụ vương biết.” Cởi áo của con ra, để cho người ướt đẫm mồ hôi mát mẻ một chút, Nhiễm Mục Lân lại lên giường, khàn giọng hỏi.
Lắc đầu, ôm chặt phụ vương, Nhiễm Mặc Phong không nói.
Con không muốn nói, Nhiễm Mục Lân cũng không ép hỏi, dù sao hắn luôn có biện pháp biết được. Mấy ngày nay, con một mực truy tra chuyện thích khách, chắc là vì chuyện này mà phiền lòng đi. Bất quá còn có một chuyện, hắn vẫn chưa hỏi con, vì chưa tìm được cơ hội thích hợp.
“Phong Nhi, Cẩm Đức trước đây thuộc về Vệ Quốc, lại cách Nam Quốc rất gần. Nơi này có người Vệ Quốc, người Nam Quốc, người Bắc Uyên, thậm chí còn có người Sở Quốc cùng Yến Quốc. Mặc kệ thích khách này là người nước nào, là ai phái tới, cũng bất quá là đám ô tạp. Những người đó giết thì giết, bắt thì bắt, còn sót lại vài người cũng chẳng là gì. Phụ vương sẽ cẩn thận, không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai, con yên tâm đi, không cần vì chuyện này mà hao tổn tinh thần, ân?”
“Phụ vương!” Con ngươi màu đỏ mở ra, “Bọn họ muốn giết phụ vương!” Ngữ khí dĩ nhiên rất trầm, đối với Nhiễm Mặc Phong mà nói – có chuyện gì có thể so với chuyện phụ vương bị ám sát còn nghiêm trọng hơn chứ.
“Ha hả,” Nhiễm Mục Lân nở nụ cười, xoa xoa mi tâm của con, dụ hống, “Phụ vương nói sai nói. Bọn họ đáng chết. Bất quá nếu những người này làm cho Phong Nhi ngủ không tốt, ăn không ngon, không phải mất nhiều hơn được sao? Phụ vương nhìn thấy sẽ đau lòng. Chuyện này phụ vương đã phái bọn người Trình Lượng đi thăm dò, phỏng chừng vài ngày nữa sẽ có tin tức. Năm nay kỉ niệm 15 năm hoàng bá con đăng cơ, những người đó tự nhiên sẽ rục rịch, nhân cơ hội tạo ra một chút hỗn loạn. Nhưng bọn họ cũng chẳng làm được gì to tát. Tám năm trước, bọn họ không thể giết phụ vương, thì tám năm sau, bọn họ càng không thể giết được phụ vương.”
“Phụ vương!”
Một bàn tay bưng kín miệng Nhiễm Mục Lân không cho hắn nói cái gì giết trước cái gì giết sau. Cho dù chỉ nghĩ đến chuyện như thế, con ngươi của Nhiễm Mặc Phong đã đỏ bừng đến nổi làm người ta kinh sợ.
Xoay người phủ lên trên người con, Nhiễm Mục Lân lấy tay con ra khỏi miệng mình, rồi khẽ vuốt ve thân thể con.
“Phong Nhi, phụ vương làm chuyện gì mà con không thể chấp nhận nhất?”
Phong Nhi trưởng thành, tay chân dài ra không nói, thân mình ngây ngô cũng ẩn chứa một hương vị hoàn toàn khác trước. Nhiễm Mục Lân liếm liếm bả vai của con, còn bàn tay thì ở trên đùi con sờ tới sờ lui. (=.=”)
Hơi thở dần dần phập phồng, Nhiễm Mặc Phong vẫn còn đang mãi nghĩ về vấn đề của phụ vương. Qua một lúc lâu sau, nó lên tiếng: “Phụ vương.”
“Ân?” Nhiễm Mục Lân theo giữa cổ con ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay vẫn sờ soạn vòng eo của con.
“Con không có phụ vương.” Đây là chuyện nó không thể chấp nhận nhất.
Nhiễm Mục Lân dừng lại, “Phong Nhi, trừ bỏ phụ vương rời khỏi con, hoặc không cần con ra, thì vô luận phụ vương làm cái gì, con cũng sẽ chấp nhận. Ý của Phong Nhi là vậy sao?” Đứa con đã trưởng thành, có rất nhiều chuyện con sẽ không nói ra, hoặc sẽ không biểu hiện ra, điều này làm cho hắn khó có thể biết được rõ ràng tâm tư của con.
Gật đầu, trong đôi mắt đỏ của Nhiễm Mặc Phong xuất hiện cuồng loạn, vì sao phụ vương phải hỏi như thế? Phụ vương, muốn rời khỏi nó?!
“Phong Nhi, nghe con nói như thế, phụ vương rất an tâm.” Hôn lên đôi mắt của con, Nhiễm Mục Lân thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhìn người đang khó hiểu nói, “Phong Nhi, năm đó phụ vương hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, con có để ý không?”
Đôi mắt đỏ lại trở thành dị sắc xinh đẹp, Nhiễm Mặc Phong câu lấy ngón tay của phụ vương, cực kỳ không hiểu, vì sao nó phải để ý?
Nhiễm Mục Lân nhịn không được mà hôn lên hai má cùng khóe miệng của con: “Phong Nhi, lúc trước con bị thương nặng, phụ vương như sắp điên lên, nên mới hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành. Có lẽ đám thích khách này chính là những người còn sống sót trong năm đó, cho nên mới hận phụ vương như vậy. Nhưng phụ vương cũng không hối hận, trừ bỏ việc không muốn cho con biết. Chỉ cần con bình an vô sự, phụ vương không tiếc đối đầu với người trong thiên hạ, cho dù biến thành ác quỷ.”
“Phụ vương.” Màu đỏ lại dâng lên, Nhiễm Mặc Phong nắm chặt lấy vai của phụ vương, thật lâu sau, nó mới lên tiếng, “Phụ vương, cùng nhau, vĩnh viễn.” Nó là Quỷ tướng, nó phải bảo vệ phụ vương, nó không cần giống như Quỷ tướng – tự sát mà chết, thi cốt thành tro, cho dù nó chết, nó cũng muốn ở cùng một chỗ với phụ vương.
Bắt lấy tay con, đặt lên đó một nụ hôn, vẻ mặt cùng ngôn ngữ của con làm cho Nhiễm Mục Lân hoàn toàn vứt bỏ gánh nặng trong lòng. Con không ngại chuyện hắn tàn sát hàng loạt dân trong thành, quả nhiên là do hắn lo lắng quá nhiều.
“Phong Nhi, cùng nhau. Đây là hai phụ tử chúng ta đã ước định từ lâu. Cho dù chết, con và phụ vương cũng phải chết cùng một chỗ.” Phong Nhi, phụ vương sẽ không cho con chết, nếu thực sự có một ngày như vậy, phụ vương sẽ đi theo con, sẽ không để cho con đơn độc một mình như Quỷ tướng vậy.
Đỏ ửng tán loạn, Nhiễm Mặc Phong nhìn chằm chằm phụ vương, không biết phải làm thế nào để phát tiết hết ‘khí’ đang ở trong lòng trào ra không ngừng. Ngay tại lúc ‘khí’ này càng ngày càng nhiều, nhiều đến nổi nó không thể áp chế, thì nó há mồm cắn vào vai của phụ vương.
“Ngô!” Kêu lên một tiếng đau đớn, Nhiễm Mục Lân cắn răng nhịn xuống, không có đẩy con ra.
Thẳng đến khi máu loãng chảy vào trong miệng, Nhiễm Mặc Phong mới buông miệng ra. Nhìn thấy bả vai của phụ vương bị nó cắn đến máu chảy đầm đìa, nó vươn lưỡi ra liếm liếm lên đó, trong mắt là ảo não, sao nó lại cắn phụ vương.
Loại vết thương này đối với Nhiễm Mục Lân mà nói căn bản chẳng là gì, thế nhưng hắn cũng không ngăn lại động tác của con. Nhìn đầu lưỡi của con ở trên vai hắn liếm tới liếm lui, ánh mắt hắn thay đổi.
Máu màu đỏ vẫn trào ra, làm cho con ngươi của Nhiễm Mặc Phong cũng đỏ theo.
“Phụ vương.” Nghĩ muốn xuống giường đi tìm quân y.
“Vết thương nhò, không ngại, huống chi là do Phong Nhi tặng cho phụ vương a, thành xẹo càng tốt.” Kéo xiêm y bên cạnh qua ấn lên bả vai mình, Nhiễm Mục Lân ách giọng nói, “Phong Nhi, ngươi còn chưa nói cho phụ vương biết vì sao đêm nay con không ngủ nha.” Lộ ra một chút miệng vết thương để cho con nhìn thấy, gợi lên sự áy náy của con.
Nhiễm Mặc Phong rũ mắt xuống, mím chặt môi không nói.
“Phong Nhi......”
Bên tai nó vang lên âm thanh chứa đựng không vui cùng kiên trì.
“Phong Nhi nói vĩnh viễn ở bên phụ vương, nhưng có chuyện lại muốn giấu phụ vương?”
“Giết chết Quỷ tướng!”
“Ngươi là quỷ, là quỷ!”
“Ta là phụ vương của ai?”
“Phụ vương,” Nó nâng mắt lên, ấn lên tay phụ vương, đôi môi xinh đẹp mở ra, “Quỷ tướng. Phụ vương, con hay nằm mộng thấy một người, gọi Quỷ tướng.”
Thần sắc Nhiễm Mục Lân nháy mắt đại biến, nhìn con ngươi hoang mang của con, hắn phất tay dập tắt ánh nến, ôm con nằm xuống.
“Người kia xảy ra chuyện gì?” Đem đầu con áp lên ngực mình, không cho con nhìn thấy biểu tình của mình, Nhiễm Mục Lân hỏi.
Kể cho phụ vương nghe giấc mộng vẫn luôn làm cho nó nghi hoặc khó hiểu, chậm rãi kể ra tất cả những cảnh trong mơ mà nó nhìn thấy về người kia. Từ khi còn nhỏ phải lưu lạc ăn xin, sau khi lớn một chút thì gia nhập quân ngũ, ở trên chiến trường giết địch lập công, cùng với nỗi sợ hãi cùng bài xích đi theo cả đời y, còn có y chết thế nào. Hắn mơ thấy không chỉ đơn giản là Quỷ tướng, mà là cả cuộc đời của y. Hơn nữa, Quỷ tướng cũng có đôi mắt dị sắc giống như nó.
Nhiễm Mục Lân vẫn luôn im lặng vuốt ve con, nghe con kể lại giấc mơ, nhưng trong đầu hắn lại nảy ra vô số ý niệm. Chờ con kể xong, hắn cũng đã suy nghĩ kỹ càng.
“Phong Nhi, Quỷ tướng là Quỷ tướng, con là con. Không nói gạt con, phụ vương cũng từng mơ thấy Quỷ tướng.”
Người trong lòng hắn đột nhiên tránh ra, đỏ ửng bốc lên.
Đem người áp lại lên ngực mình, Nhiễm Mục Lân thực bình tĩnh nói: “Phụ vương nhìn thấy Quỷ tướng, thân thế thê thảm, bị thế nhân gây tổn thương, phải chết trẻ. Trong lòng phụ vương rất khó chịu. Phong Nhi, mặc kệ Quỷ tướng có quan hệ gì với con, thì đó cũng là chuyện đã qua. Con có phụ vương thương con, còn có hoàng bá, có Tiểu Hổ lớn lên cùng con, có mọi người trong thành Nhân Xương thương con, ngươi cùng Quỷ tướng hoàn toàn khác nhau, trừ bỏ ngoại hình của con cùng Quỷ tướng giống nhau ra, thì cái gì cũng không giống nhau.”
Thân mình buộc chặt của người trong lòng dần dần thả lỏng ra, lẳng lặng lắng nghe phụ vương nói.
“Phong Nhi, phụ vương cũng từng rất rối rắm. Đến tột cùng người nào là Phong Nhi, người nào là Quỷ tướng. Quỷ tướng có phải là kiếp trước hoặc là kiếp sau của Phong Nhi không. Bất quá sau đó phụ vương cẩn thận suy nghĩ lại, ông trời để cho phụ vương nhìn thấy cuộc đời của Quỷ tướng, không phải để cho phụ vương phiền nào, mà là nhắc nhở phụ vương, phải thương Phong Nhi, yêu Phong Nhi, không thể để cho Phong Nhi giống như Quỷ tướng phải chịu ủy khuất, chịu khổ, bị thương tổn. Ông trời để cho Phong Nhi nhìn thấy Quỷ tướng, cũng không phải để cho Phong Nhi vì sự giống nhau giữa Quỷ tướng và con mà rối rắm, là để cho Phong Nhi hiểu được, người ghét ngươi, sợ con, bất quá chỉ là những kẻ ngu muội, những kẻ hãm hại con cuối cùng sẽ chết không tử tế. Ngươi cùng Quỷ tướng khác nhau, nên cuộc đời của con sẽ không giống Quỷ tướng, con không cần vì hai mắt của mình khác với người ta mà rầu rĩ không vui, đương nhiên, phụ vương biết coni cũng không để ý.”
Người trong lòng,ngực mím chặt môi, câu chặt ngón tay của phụ vương. Để ý, nó đã từng rất để ý vì sao ánh mắt của nó lại khác với người ngoài.
“Phong Nhi, phụ vương thích nhất chính là đôi mắt của con.” Chuẩn xác mà hôn lên cặp mắt xinh đẹp kia, Nhiễm Mục Lân ôm chặt người trần trụi nữa thân trên.
“Phụ vương...... con đã giết người.” Nó có một chút việc rất giống Quỷ tướng, đó là hai tay của nó dính máu của vô số người, hơn nữa nó giết người chẳng có chút cảm giác. Trời sinh nó tựa hồ đã quen với mùi máu, nhưng với nó cũng chẳng sao cả, chỉ cần phụ vương không sợ nó.
“Phụ vương biết, bọn họ đáng chết.” Nụ hôn dần dần di chuyển xuống, Nhiễm Mục Lân liếm hôn lên vành tai của con.
Phụ vương......
Ở trong lòng kêu lên, Nhiễm Mặc Phong vươn hai tay ôm chặt phụ vương, mặc cho phụ vương hôn liếm vuốt ve mình, mỗi khi phụ vương làm như vậy, nó liền thấy Quỷ tướng rời xa khỏi nó, nó là Nhiễm Mặc Phong, là đứa con của phụ vương. Vì nó, phụ vương nguyện đối đầu với tất cả người trong thiên hạ. Mà nó cũng thế, vì phụ vương, nó không tiếc cả người dính đầy máu tanh.
‘Bính!’ Cửa sổ bị người phá mở ra. Nhiễm Mục Lân cùng Nhiễm Mặc Phong đồng thời nhanh chóng ngồi dậy, mặc áo vào, rút chủy thủ ra.
‘Bính, rầm!’ Lại một tiếng va chạm nữa vang lên, bộ ấm trà, chén đĩa hoa quả, toàn bộ đều bị rơi xuống trên mặt đất. Nhiễm Mục Lân hướng con ra hiệu, hai người chậm rãi chuyển tới chỗ chân giường. Đối với sự lỗ mãng của tên thích khách này mà cực kỳ kinh ngạc.
Thế nhưng thích khách lại chậm chạp không tiến đến bên giường, mà lại phát ra tiếng chim diều hâu kêu. Nhiễm Mặc Phong xốc màn lên, nhìn qua, nương theo ánh trăng chiếu vào trong phòng, thì thấy một con diều hâu đang đứng ở trên bàn.
“Con mẹ nó, chim chóc nhà ai!” Cư nhiên phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Nhiễm Mục Lân buông chủy thủ ra, xuống giường, đốt nến.
Ngay tại nháy mắt ánh nến sáng lên, Nhiễm Mặc Phong sửng sốt, đôi mắt dị sắc chớp chớp. Nhiễm Mục Lân vừa quay đầu lại, cũng sửng sốt, tiếp theo “ha ha” cười rộ lên.
“Ai thiếu đạo đức như thế, lại đi nhổ hết lông trên đầu con chim to.”
Thấy diều hâu không ngừng dùng mỏ mổ vào ống trúc cột ở trên đùi nó, lúc này Nhiễm Mục Lân mới hiểu được, vì sao con chim này lại vô duyên vô cớ vọt vào đây.
Tiến lên, gở ống trúc trên đùi nó xuống, Nhiễm Mục Lân rút thư ra.
Nhiễm Mục Lân:
Ta cùng với Kì Nhi đi Giáng Đan trước. Con chim này muốn giết muốn thả tùy ngươi xử trí.
Dịch
Nhiễm Mặc Phong đi đến bên người phụ vương, đọc thư xong, quay đầu lại nhìn về phía con chim to đáng thương kia. Nó tựa hồ cũng biết chính mình gậy họa, ánh mắt thèm thuồng mà nhìn nhìn điểm tâm trên mặt đất, nhưng lại không dám ăn.
Nhiễm Mặc Phong đem áo quấn lên trên cánh tay, rồi vươn tay ra: “Lại đây.”
Chim to nhìn Nhiễm Mặc Phong một cái, rồi bay qua.
“Phụ vương, nó đói bụng.” Nhiễm Mặc Phong nhặt lên một khối điểm tâm sạch sẽ trên mặt đất đút cho con chim to, diều hâu cũng không ghét bỏ, ăn như sắp chết.
“Còn chưa thấy qua chim ưng sẽ ăn bánh ngọt a.” Nhiễm Mục Lân đột nhiên cảm thấy rất thương cảm cho con chim to này, bất quá hắn cũng rất kỳ quái, ở cũng với lão Dịch kia tám năm, hắn chưa từng gặp qua con chim to này a.
“Phong Nhi, trễ rồi, cho nó ăn một ít bánh ngọt đi. Sáng mai phụ vương bảo đầu bếp làm cho nó mấy con thỏ.” Xem ra con chim to này đã chọc Dịch nổi giận đi, cho nên lông trên đầu con chim to này bị lão Dịch bứt trụi.
Diều hâu đáng thương nhìn Nhiễm Mục Lân kêu hai tiếng, tiếp theo bay lên trên bàn, vùi đầu ăn bánh ngọt.
Nhiễm Mục Lân nhìn tời giấy trong tay một lần nữa, rồi đưa tờ giất đến ánh nến. Hai người kia đi Giáng Đan trước, nhưng nói không chừng hắn cùng Phong Nhi đã tới rồi, mà bọn họ vẫn còn ở tại nơi nảo nơi nao đi.
“Phong Nhi, ngủ đi, sáng mai gọi người tới thu dọn.”
Nhiễm Mục Lân đem con gần như trần trụi lên trên giường, rồi tắt nến, buông màn.
“Phụ vương, khi nào chúng ta quay về kinh?” Nhiễm Mặc Phong nghĩ tới thích khách.
“Không vội, hoàng bá con tâm tình không tốt, phụ vương trở về nhất định sẽ không có ngày lành.” Lần này trở về, nếu hắn không giúp hoàng huynh đuổi Trú đi, hắn đừng nghĩ sẽ bình an.
Nhiễm Mặc Phong không có gì dị nghị, chuyện giấu phụ vương đều đã nói ra hết, trong lòng cực kỳ thoải mái, chỉ chốc lát sau, nó liền ngủ say như chết.
“Ngủ đi.” Nhiễm Mục Lân nhắm mắt lại, bàn tay vuốt ve thân mình trơn nhẵn của con, cũng từ từ đi vào giấc ngủ.
–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...