Lại là đêm khuya, nhưng bất đồng với Chiết Côn yên tĩnh cùng Tây Bá khẩn trương, Nhân Xương đêm nay phá lệ làm cho người ta nôn nao. Ngày mai sẽ cùng quân Vệ tử chiến, đối với thần võ Đại tướng quân khi mười hai tuổi đã chinh chiến ở biên quan mà nói, quyết định này là cực kỳ lỗ mãng cùng ngu ngốc. Nhưng đối Nhiễm Mục Lân khi chín tuổi mất mẫu thân, mười tuổi bị phụ hoàng đuổi tới biên quan mà nói, đối với hắn đứa con là người thân nhất trên đời này, hắn không thể mất đi đứa con.
“Vương gia, đại chiến sắp tới, ngài nên đi ngủ một chút đi. Tiểu Phong so với đứa nhỏ cùng tuổi giỏi hơn gấp trăm lần, nó sẽ không để cho mình bị nguy hiểm, để ngài phải lo lắng.”
Cùng Nhiễm Mục Lân đồng dạng ngủ không được, Vương Phủ Khâu khuyên nhủ.
Nằm ở trên án kỉ, Nhiễm Mục Lân lo lắng trận pháp ngày mai có thể gặp phải trạng huống gì, trong óc thường thường nghĩ đến con, nghĩ đến con có thể đã đi đến đâu, hi vọng nó sẽ không tới quân doanh Vệ Quốc.
“Từ Tây Bá đến Nhân Xương nếu là kỵ mã nhiều nhất khoảng hai ngày đường. Tây Bá bị đốt lương thảo đã qua năm ngày. Phong Nhi tuyệt đối sẽ không theo Tây Bá đi thẳng đến Nhân Xương..... Nó sẽ nghĩ biện pháp tìm được ngựa, rồi mới đến Nhân Xương......”
Nhiễm Mục Lân vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm.
“Vì sao Tiểu Phong sẽ không đi Lạc Bắc hoặc Quan Ti?” Vương Phủ Khâu nghi hoặc, vì sao Vương gia nhận định Tiểu Phong sẽ tới Nhân Xương.
Nhiễm Mục Lân nhìn cũng không nhìn gã, không chút do dự nói: “Phong Nhi sẽ không theo Chiết Côn đến Tây Bá, rồi quay lại Chiết Côn đi Lạc Bắc cùng Quan Ti. Hơn nữa ta ở Nhân Xương, nó nhất định sẽ tới Nhân Xương.” Nhiễm Mục Lân thống hận chính mình quá hiểu đứa con, “Phong Nhi nhất định đã tới Nhân Xương rồi! Thế mà nó cũng dám không đến tìm phụ vương!”
Hắn gấp đến độ lại bắt đầu ở trong phòng bước tới bước lui, theo Giáng Đan đến Nhân Xương, đứa con đã chịu bao nhiêu cực khổ? Nhiễm Mục Lân hận không thể bỏ lại hơn mười vạn đại quân, đi ra ngoài tìm đứa con.
“Vương gia, nếu Tiểu Phong thật sự đã tới Nhân Xương rồi, thì ngài rối loạn đầu trận tuyến sẽ chỉ làm cho Tiểu Phong càng thêm nguy hiểm.”
Nhiễm Mục Lân ngừng lại, nhìn về phía Vương Phủ Khâu, rồi mới hung hăng chà xát mặt mình, trở lại án kỉ: “Ngươi nói địa đúng. Nếu Nhân Xương thất thủ, Phong Nhi lại càng không thể tìm đến ta. Phủ Khâu, quân Vệ mặc dù nhiều hơn quân ta, thế nhưng lương thảo của bọn chúng cũng không sung túc như quân ta, thế nên sức lực sẽ không bằng quân ta. Phủ Khâu, ta tính toán đêm nay sẽ dẫn người đi thiêu lương thảo của quân Vệ. Ngày mai song phương giao chiến, quân Vệ tuyệt đối sẽ không ngờ được chúng ta sẽ tập kích đêm nay.”
“Vương gia!” Vương Phủ Khâu đứng lên, “Thuộc hạ tuyệt không cho ngài tự mình đi, ngày mai khai chiến, thuộc hạ không thể để cho Vương gia đi mạo hiểm.”
“Phủ Khâu, ngươi đừng khuyên ta, ta chủ ý đã định, kêu Mạch Khiêm đến.”
“Vương gia.”
“Nhanh đi nhanh đi.”
Nhiễm Mục Lân phất tay đuổi nhân, hắn đã gửi chiến thiếp cho quân Vệ, nếu đêm nay có thể thành công, thì ngày mai sĩ khí của Vệ Quốc sẽ giảm rất nhiều, một trận chiến này, vì hắn cùng đứa con, hắn phải thắng.
Đêm trước đại chiến, trong quân trướng của Đại tướng quân Vệ Quốc – Viên Trì Chính cũng đồng dạng ánh nến chiếu sáng. Vài vị phó tướng đều ở trong trướng, thương thảo trận đấu sẽ diễn ra vào ngày mai.
“Đại tướng quân, Nhiễm Mục Lân đột nhiên hướng quân ta tuyên chiến, xem ra Bắc Uyên đã không thể kéo dài thêm nữa.”
“Đại tướng quân, Sở Quốc, Kim Quốc đã rút quân, còn Nam Quốc cũng lui giữ, tình hình đối với chúng ta bất lợi. Quân ta nhiều hơn quân Bắc, trận chiến này có thể nói là cơ hội do Nhiễm Mục Lân đưa tới.”
“Đại tướng quân, thỉnh cho phép mạt tướng ngày mai cùng Nhiễm Mục Lân đối chiến.”
“Đại tướng quân......”
Đối mặt với quyết chiến vào ngày mai, các phó tướng đã liên tục nhiều ngày công thành không có kết quả, đều muốn ra trận để xả hết uất nghẹn trong lòng. Đại tướng quân Viên Trì Chính nhíu mi trầm tư, quốc chủ tìm Kim Quốc cùng Nam Quốc đạt thành hiệp nghị, đánh bất ngờ Bắc Uyên, mắt thấy tình hình chiến đấu đều diễn ra theo hướng đã dự đoán lúc trước, đột nhiên nữa chừng thì Kim Quốc cùng Nam Quốc rút quân, Sở Quốc cũng bị bức trở về, Vệ Quốc trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan. Bất quá tình hình này chỉ là tạm thời, lần này Nhiễm Mục Lân liều chết khiêu chiến, thuyết minh Bắc Uyên đã không thể điều thêm binh lực.
“Gia tăng thủ vệ kho lúa, đề phòng quân Bắc đánh lén.”
Quân Nam ở Tây Bá cùng Chiết Côn là vì bị đốt lương thảo, mà trở nên bị động.
“Dạ, Đại tướng quân.”
“Đêm nay tất cả các tướng sĩ làm tốt chuẩn bị nghênh chiến, bất luận kẻ nào cũng không được một mình rời khỏi đơn vị.”
“Tuân lệnh”
“Đại chiến ngày mai, cần thiết nhất chính là giết chết Nhiễm Mục Lân.”
“Dạ!”
Tướng lãnh quân Vệ ở trong quân trướng, không ai buồn ngủ cả. Những binh sĩ công thành mấy ngày liền ở đêm trước đại chiến đều mặc giáp mà ngủ, tháng 11 ở biên quan gió lạnh hiu quạnh, những cây đuốc chiếu sáng cả doanh quân ở trong gió lay động. Vệ binh ở trên đài canh gách co ro thân mình mà tuần tra chung quanh. Một đội lính nhỏ kéo một xe chứa đầu heo, dê còn sống tiến vào doanh địa. Đêm trước giao chiến, các tướng sĩ phải được ăn no để lấy đủ sức chiến đấu, bởi vì không biết có còn được ăn lần nữa không. Nhóm thủ vệ cẩn thận xem xét xe ngựa một chút, phát hiện không có gì khác thường, mới cho đi qua. Chiếc xe chậm rãi tiến vào quân doanh, hướng trù phòng ở phía trong cùng đi tới.
“Mau mau mau, đem này những gia súc này đuổi vào chuồng đi, lập tức nấu nước.” Đại trù ra lệnh cho thủ hạ đem gia súc dỡ xuống xe, một chiếc trên xe chở mấy con dê ở cuối cùng giật giật, nhưng vẫn không khiến cho những người khác chú ý, một cái bóng đen theo dưới bụng dê rớt xuống, rồi nhảy vào một góc tối trong lều trại.
Nhiễm Mặc Phong thật vất vả mới trà trộn vào đây được, nó đè thấp thân thể, thối lui tới một cái sông nhỏ cách trù phòng không xa, chậm rãi lặn xuống. Quân Vệ phòng giữ nghiêm ngặt, nó là một đứa nhỏ, không thể giả dạng làm vệ binh để trà trộn vào bên trong doanh, may mắn gặp được xe ngựa chở gia súc. Đầu tiên nó thừa dịp những người đó nghỉ ngơi dọc đường mà chui xuống dưới xe, rồi ở trước khi tiến vào doanh địa nó đu người ở dưới bụng dê, tránh thoát vệ binh kiểm tra, bất quá hiện tại nó một thân đầy mùi dê, rất dễ bị bại lộ. Nhưng vận khí của nó khá tốt, gần nơi này có một con sông nhỏ.
Nhiễm Mặc Phong chậm rãi bơi men theo con sông tiến lên phía trên, rất nhanh tìm được quân trướng của Viên Trì Chính. Nó ở bên ngoài quan sát hai ngày, đã thăm dò được tình hình quân Vệ. Đối với bốn mươi vạn quân Vệ mà nói, chỉ cần Đại tướng quân của bọn họ bị chết, thì bọn họ sẽ rối loạn đầu trận tuyến. Nhưng quân trướng của Viên Trì Chính lại nằm ở giữa phía trong doanh địa, chung quanh tất cả đều là thủ vệ, rất khó tới gần. Nhiễm Mặc Phong lặn vào trong con sông cũng không sâu, chịu đựng băng hàn thấu xương mà chậm rãi bơi dần lên.
—–
Bên cạnh tường thành Nhân Xương, hai ngàn tinh binh ở dưới sự dẫn dắt của Nhiễm Mục Lân lén lút tuột xuống tường thành, hướng doanh địa của quân Vệ chạy tới. Bọn họ một thân quần áo màu đen gọn nhẹ, mang theo chủy thủ cùng cung tiễn, nép người trong những tùng cỏ ven ngoài thành Nhân Xương, chậm rãi tiếp cận quân địch.
Nhiễm Mục Lân bịt mặt, chỉ lộ ra 2 con mắt, thỉnh thoảng lại nhìn về bốn phía, hy vọng có thể gặp được đứa con không nghe lời ở đâu đó. Trừ bỏ thân tín của Nhiễm Mục Lân ra, không ai biết được con hắn mất tích. Mà ngay tại vừa rồi, hắn thu được tin của Triệu Hiền từ Lạc Bắc gửi tới, Lạc Bắc cùng Quan Ti cũng không có tung tích của đứa con.
Phong Nhi, con thật sự muốn cho phụ vương lo lắng mà chết sao? Vì sao không đến tìm phụ vương? Phụ vương biết con giận phụ vương, giận phụ vương để con ở lại một mình trong kinh thành, để cho con phải ở cùng với mấy con dê con xấu xa kia. Chỉ cần con đi ra, phụ vương hưá với con, cho dù là chết, cũng tuyệt không bỏ lại con một mình thêm lần nào nữa.
Liền ngay cả Vương Phủ Khâu là người hiểu Nhiễm Mục Lân nhất, cũng không thể rõ trong lòng Nhiễm Mục Lân có bao nhiêu lo lắng. Tối nay, Nhiễm Mục Lân quyết định đến địch doanh đốt lương thảo, mục đích là vì tìm đứa con, hắn có dự cảm, con hắn ở ngay tại nơi này. Nếu làm cho Nhiễm Mục Lân lựa chọn, hắn sẽ mang theo con cùng Kì rời xa Bắc Uyên, đến một nơi không ai biết bọn họ mà ẩn cư. Bắc Uyên không phải là đất nước của hắn, mà là nơi hắn hận nhất.
Trong doanh địa bay ra mùi thịt nồng đậm, những binh sĩ tinh thần mệt mỏi liền tỉnh táo. Đại trù trước tiên ra lệnh cho thủ hạ đem mấy khối thịt ngon nhất đưa tới cho các tướng quân, rồi mới đem tất cả nồi canh thịt còn lại nâng đến trong doanh địa. Nhóm thủ vệ trông coi kho lúa sẽ thay phiên nhau đi ăn thịt, ở trong đêm khuya rét lạnh thế này mà được uống một chén canh thịt to nóng ấm thì thật sự là vạn phần hạnh phúc.
Nhiễm Mục Lân cùng bộ hạ tránh ở xa xa nhìn quân Vệ ở trong doanh địa ăn thịt, hắn quan sát nhóm thủ vệ bên cạnh kho lúa, rồi giơ tay ra hiệu, tất cả đều nép người thật thấp chậm rãi tiến lại gần. Ở lúc sắp tiếp cận bên cạnh doanh địa, Nhiễm Mục Lân lấy cung tiễn ra, nhắm ngay một tên lính đang đưa lưng về phía hắn, cúi đầu ăn canh thịt.
“Sưu” một tiếng, tên phá không mà đến.
“Có tập binh! Cẩn thận!”
“Ở bên kia!”
“Chú ý lương thảo!”
Mấy ngàn danh quân Vệ hướng phương hướng Nhiễm Mục Lân đuổi theo qua, Nhiễm Mục Lân mang theo bộ hạ rất nhanh hướng phía sau chạy đi, dụ quân Vệ rượt theo, phân tán sự chú ý của bọn chúng. Mà bên kia, do những tướng lãnh khác dẫn dắt một ngàn binh sĩ vượt rào chắn, tiến thẳng đến kho lúa.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghe được tiếng la hét, Viên Trì Chính đi từ trong quân trướng đi ra, quát hỏi.
“Tướng quân, có người đánh lén.”
“Đánh lén?” Viên Trì Chính nhìn nơi ánh sáng cách đó không xa, lập tức nói, “Cẩn thận trúng kế điệu hổ ly sơn của địch nhân!”
“Đại tướng quân! Có người phóng hỏa đốt chuồng ngựa! Vài tên thủ vệ bị thương, chạy mất mấy chục con ngựa!”
Lúc này, một gã binh sĩ chạy tới bẩm báo. Viên Trì Chính vừa nghe, vội vàng hét lên: “Mục đích của bọn họ là ngựa, lập tức phái người đến đó!”
“Dạ, Đại tướng quân!”
“Đại tướng quân lệnh chúng ta đi chuồng ngựa!” Tên binh sĩ vừa tiến lên báo tin kia chạy ra xa, rồi đột nhiên hô to lên một tiếng, tất cả binh lính đang chạy về hướng kho lúa, đều chuyển hướng về phía chuồng ngựa.
Viên Trì Chính vừa nghe xong, liền cảm thấy bất an mà nhìn về phía tên binh sĩ xa lạ kia.
“Đem người kia bắt lại!”
Khi mọi người ở đây tìm kiếm người mà Đại tướng quân lệnh cho bọn họ tróc nã, thì kho lúa ở phía xa xa phát ra một tiếng nổ “bùm” thật lớn, ngọn lửa nảy cao lên không trung uốn lượn rồi hạ xuống.
“Kho lúa cháy! Mau lấy nước!”
Khi mọi chuyện đã xảy ra thì Viên Trì Chính hiểu được – địch nhân là dương đông kích tây.
“Lập tức phong tỏa đại doanh, không cho bất luận kẻ nào chạy ra! Trái phải đều thủ vệ thật kỹ, rồi suất lĩnh ba nghìn người truy kích và tiêu diệt quân địch!”
Viên Trì Chính bình tĩnh phân phó đi xuống, rồi nhảy lên ngựa. Một bên chỉ huy người đi kho lúa dập tắt lửa, một bên trấn an quân tâm.
Ngay tại lúc quân doanh của quân Vệ hết sức hỗn loạn, một đứa nhỏ cả người ướt đẫm trên tay bưng một chén canh thịt nóng, đi xuyên qua đám binh lính đang chạy ngược chạy xui. Không ai chú ý tới nó, hoặc là nói – không ai rảnh đi chú ý một đứa nhỏ vừa dơ vừa ướt này, nghĩ nó là người trong trù phòng phái ra. Đứa nhỏ hướng về phía Đại tướng quân đang đứng ở giữa trung tâm chỉ huy binh lính mà chậm rãi đi đến, khi gần đến nơi, nó trốn vào góc tối bên cạnh quân trướng, ném bát canh đi, trèo lên trên quân trướng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...