Trong một gian phòng kín, hai nam tử ngồi đối diện nhau. Dưới ngọn đèn u ám phản chiếu ra gương mặt tái nhợt nhưng cực kỳ tuấn tú của một người. Tên còn lại mặc áo choàng, mang mũ có màn che, nên không thấy rõ mặt.
“Nhiễm Lạc Nghĩa đã chết, Triệu Hiền lại bị bắt, quả nhiên Nhiễm Mục Lân sẽ y theo kế hoạch của chúng ta mà tự mình đi tới biên quan phía tây. Hắn nhất định không thể ngờ phó tướng bên người Triệu Hiền là người của chúng ta.” Thanh âm của người mặc áo choàng già nua đầy âm hiển.
“Con từ trong cung nghe được tin – Nhiễm Lạc Thành không chỉ chưa chết, mà còn âm thầm quay về kinh. Người của chúng ta không bị phát hiện chứ?” Nam tử tuổi trẻ lên tiếng, thần sắc lo lắng.
“Chuyện này ta sẽ phái người đi thăm dò thử xem. Nghe Hỉ Nhạc nói, mấy ngày nay bệ hạ luôn tới lãnh cung thăm Triệu phi.”
“Lãnh cung?” Sắc mặt của nam tử tuổi trẻ hơi biến đổi, “Phụ hoàng vẫn còn nhớ thương Triệu phi?”
“Chuyện của Nhiễm Lạc Nghĩa, bệ hạ rất tức giận, hắn hạ chỉ xử tử Nhiễm Lạc Nghĩa, rồi nhốt Triệu phi vào lãnh cung, thì sao có thể còn niệm tình cũ? Hừ, bệ hạ đối với các phi tử hậu cung còn có tình cũ sao? Hắn cả ngày chỉ biết ôm ấp Trú tiên nhân, hoàn toàn không để ý đến quốc thể hoàng uy, nếu không có Nhiễm Mục Lân, chỉ với gièm pha giữa bệ hạ với Tiên hoàng và thái tử Mục Hưu, thì sao hắn có thể ngồi lên vị trí kia?” Nói xong, gã lo lắng nói: “Ta lo lắng Nhiễm Lạc Thành đang tránh ở lãnh cung.”
Nam tử tuổi trẻ chính là Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín, hắn âm trầm nói, “Tuy người của An Trọng Thiên nửa đường cướp hắn đi mà phá hỏng chuyện của ta, nhưng bất quá võ công của hắn đã bị phế, tay chân đã bị đứt gân mạch, chẳng khác nào tên phế nhân, không còn đủ sức gây nguy hại nữa. Hiện giờ việc cấp bách nhất chính là truy ra nơi Nhiễm Lạc Nhân đang ở. Bên người nó đột nhiên xuất hiện một người không rõ lai lịch, hiện tại lại không rõ hành tung, nó không dễ rất khó đối phó, nên nhất định phải tìm được nó.”
“Giết nó?”
“Không, tạm thời không cần giết nó. Giết nó sẽ khiến cho Trú và Nhiễm Mặc Phong gây ra chuyện phiền toái. Khi nào còn chưa trừ khử được hai người này, thì chưa thể động vào Nhiễm Lạc Nhân. Cứ giữ mạng của nó lại đó.”
“Vương Sung gởi thư, Nhiễm Mục Lân đã đến biên quan phía tây, hắn sẽ tùy cơ ra tay.” Người đội mũ có màn che ngẩng đầu lên, tuy chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhưng vẫn thấy rõ đó chính là ngoại công của Nhiễm Lạc Tín – Thái úy Trương Chiêu Xương.
Nhiễm Lạc Tín gật đầu, nghĩ nghĩ nói: “Nhiễm Mục Lân chết đi, Nhiễm Mặc Phong chắc chắn sẽ trả thù. Làm cho nó nghĩ là do Sở Quốc gây nên, Nhiễm Mục Lân chết đi, đó là cái cớ để nó giúp chúng ta thống nhất thiên hạ.”
“Nhưng dù sao nó cũng là mối họa lớn. Còn có Trú tiên nhân...... Lần trước người do chúng ta phái đi chẳng còn ai sống sót. Không biết là ai để lộ ra.”
“Hắn được xưng là một trong ba đại tiên nhân, tất nhiên không dễ gì đối phó. Trong mắt hắn chỉ có phụ hoàng, chúng ta chỉ cần nghĩ cách bức phụ hoàng chủ động thoái vị, nhường ngôi cho con, sau đó lại bức Nhiễm Mặc Phong tạo phản, đến lúc đó Trú sẽ ra tay, cho dù là mười tên Nhiễm Mặc Phong cũng không sống được.” Nhiễm Lạc Tín sờ lên vai trái bị thương của mình, thản nhiên nói, “Ngoại công, con không chỉ muốn làm Hoàng Thượng của Bắc Uyên, mà con còn muốn làm Hoàng Thượng của cả thiên hạ này. Nhiễm Mục Lân chết đi, Vệ Quốc, Sở Quốc và Nam Quốc sẽ công chiếm Bắc Uyên, hiện tại con phải giữ lại nó để nó đấu tranh giành lấy thiên hạ này cho con.”
Trương Chiêu Xương vỗ vỗ bàn tay của Nhiễm Lạc Tín, âm thanh lạnh lùng nói: “Lạc Tín, ngoại công sẽ giúp con. Khi không có việc gì, con nên vào cung ở cùng mẫu phi con nhiều nhiều một chút.”
“Con biết, ngoại công.” Nhiễm Lạc Tín cười cười, trên mặt là vẻ tao nhã, nhưng trong ánh mắt chứa đầy tà ác cùng ngoan độc.
............
Trên con đường đến biên quan phía tây, Nhiễm Mục Lân đang dẫn năm trăm binh sĩ từ Nhân Xương đến. Vệ Quốc tấn công biên quan phía tây, Triệu Hiền bị bắt, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không bình thường. Triệu Hiền là do Nhiễm Mục Lân dẫn dắt, tất nhiên hiểu rất rõ năng lực của gã, sao có thể ở lúc hai bên sắp đánh nhau lại té xuống để rồi bị bắt chứ? Chẳng lẽ là do chuyện của Nhiễm Lạc Nghĩa và Triệu phi chuyện nên bị đả kích sao?
Từ lúc thái tử bị tập kích, đến Nhiễm Lạc Tín gặp chuyện, rồi đến Nhiễm Lạc Nghĩa bị xử tử, hết thảy những điều này làm cho Nhiễm Mục Lân cảm thấy có một âm mưu đã được dựng lên từ lâu đang từ bước đánh về phía hắn và hoàng huynh. Hiện giờ ở biên quan phía tây, ngoại trừ phó tướng của Triệu Hiền là Vương Sung ra, còn có Lí Đạt, cho nên dù cho thế công của Vệ Quốc thực mạnh, cộng với chủ soái bị bắt, nhưng thế cục ở đây cũng không rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn.
Nhiễm Mục Lân đối với hai vị phó tướng bên người Triệu Hiền rất vừa lòng, hắn một bên nghĩ cách cứu Triệu Hiền, một bên phái Mạch Khiêm đóng ở Nhân Xương phải chuẩn bị tốt để chờ thời cơ tấn công vào Vệ Quốc. Còn hắn dẫn theo năm trăm quân thẳng tiến về biên quan phía tây, có hắn ở đây, Vệ Quốc đừng hòng có thể đánh vào Bắc Uyên. Đồng thời, Nhiễm Mục Lân cũng gửi cho Hoắc Bang một bức thư mật, bảo y vào mười ngày sau xuất binh đánh vào Sở Quốc, và trong vòng một tháng phải chiếm lĩnh được Yến Quốc cũ. Sở Quốc hiện giờ là rắn mất đầu, chính là thời cơ tốt để xuất binh. Đứa con ở thôn Lương, khi cần thiết sẽ có thể trợ giúp cho Hoắc Bang.
Nhiễm Mục Lân vừa cưỡi ngựa, vừa suy nghĩ chuyện điều binh khiển tướng. Trời dần dần tối đen, hắn hạ lệnh tiếp tục đi, không cần nghỉ ngơi, phải có mặt tại biên quan phía tây trước hừng đông.
Trên con đường gần đến biên quan phía tây, có một đội quân đang mong chờ Nhiễm Mục Lân tiến đến. Người cầm đầu chính là phó tướng Lí Đạt bên người Triệu Hiền. Sau khi nhận được tin tức Vương gia sắp đến đây, gã để lại Vương Sung, tự mình suất lĩnh ba trăm người đến đón Vương gia. Triệu tướng quân bị bắt, tuy tướng lãnh ở biên quan vẫn có thể chống cự với thế tiến công của Vệ Quốc, nhưng thiếu người cầm đầu, cho nên bọn họ hy vọng Vương gia có thể đến đây chủ trì đại cục, cứu Triệu tướng quân về.
“Phó tướng, Vương gia sắp đến rồi, còn khoảng một dặm.” Binh lính chạy đi xem sét tình hình, phi nhanh ngựa lại đây thông báo. Lí Đạt nghe thế, liền vô cùng kích động, lập tức hạ lệnh binh sĩ phóng nhanh lên tới trước, chào đón Vương gia.
Nhiễm Mục Lân phát hiện ở phía trước có ánh lửa, hắn ngừng lại. Sau khi hắn thấy rõ ràng người cầm đầu là ai, thì hắn xuống ngựa, đối phương cũng lập tức xuống ngựa, đi vài bước đến trước mặt hắn, quỳ xuống, ngữ khí nghẹn ngào: “Vương gia..... Thuộc hạ thẹn với ưu ái của Triệu tướng quân, Triệu tướng quân ngài ấy......”
Nhiễm Mục Lân nâng đối phương dậy, hỏi: “Quân Vệ vẫn đang công thành?”
“Hôm qua, quân Vệ phát động ba đợt công thành, sau khi thất bại liền lui về, chưa thấy động tĩnh gì tiếp tục. Thuộc hạ lo lắng cho an nguy của Triệu tướng quân.”
“Sao Triệu Hiền lại bị bắt?”
Trên mặt Lí Đạt hiện lên khó hiểu, nói: “Mạt tướng cũng rất khó hiểu. Ngày đó, tướng quân nhận được chiến thư của quân Vệ, tự mình ra mặt đối chiến với thủ lĩnh của quân Vệ, thế nhưng tướng quân ở trên ngựa vừa đánh được mấy hiệp, thì đột nhiên té xuống. Năng lực của Tướng quân rất cao, lại chinh chiến nhiều năm, sao có thể đột nhiên té xuống ngựa chứ? Hơn nữa là sau khi tướng quân ngã xuống thì không sao đứng lên được nữa, cứ như vậy bị quân Vệ bắt đi.”
“Nga?” Nhiễm Mục Lân híp mắt lại, quả nhiên có vấn đề.
“Lí Đạt, mau chóng chạy về thành, triệu tập các tướng lãnh thương nghị chuyện cứu Triệu Hiền. Vệ Quốc là phải đánh, nhưng Triệu Hiền cũng phải cứu.”
“Dạ, tướng quân.” Lí đạt phất tay, bọn lính đều lên ngựa, còn gã thì đợi Nhiễm Mục Lân lên ngựa, rồi gã mới lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa đi theo phía sau Nhiễm Mục Lân.
“Sĩ khí của quân lính thế nào?”
Vẻ mặt Lí Đạt như đưa tang: “Tướng quân bị bắt, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu, sĩ khí hạ thấp thê thảm. Nhờ có Vương tướng quân, nên mọi người mới không trở nên rối loạn.”
“Ân.” Nhiễm Mục Lân nhíu mày, vung roi thúc giục ngựa phóng nhanh.
Mới chạy được nửa dặm, thì không trung truyền đến tiếng gió khác thường. Những thanh âm ‘sưu sưu’ vang lên, từng làn mưa tên từ hai bên đường không ngừng bắn ra. Nhiễm Mục Lân bật người giữ chặt dây cương, còn Lí Đạt thì hô to: “Bảo hộ Vương gia! Có thích khách!”
Ngay nháy mắt ngựa dừng lại, Nhiễm Mục Lân liền nhanh chóng xoay người xuống ngựa, nơi yên ngựa hắn vừa ngồi bị một cây thiết liên phóng tới, hắn lộn về phía bên phải hai vòng, ngựa ngã xuống ngay nơi hắn vừa mới nhảy xuống.
“Tướng quân!” Lí Đạt vọt tới trước mặt Nhiễm Mục Lân, bảo hộ hắn, “Bảo hộ tướng quân!”
Tất cả binh lính mà Nhiễm Mục Lân mang đến đều vây quanh hắn, có rất nhiều người đã bỏ mình ngay trong làn mưa tên.
“Không cần hoảng!” Nhiễm Mục Lân rống lên, một bên vung kiếm, một bên ra lệnh, “Đốt cỏ!”
Bọn lính quăng cây đuốc trong tay vào trong bụi cỏ, mùa đông cỏ dại khô héo, nên nháy mắt liền bùng cháy lên, có người trên người bị bốc cháy mà nhảy ra ngoài.
“Giết!” Nhiễm Mục Lân vừa vung kiếm chém gãy mấy mũi tên bắn thẳng về phía hắn, vừa gầm lên.
Từ trong bụi cỏ nhảy ra vô số người mặc áo đen, tất cả đều đánh về phía Nhiễm Mục Lân và Lí Đạt. Nháy mắt người của hai phe xông vào nhau chém giết túi bụi.
“Có Vương Sung ở đây, tên nào dám thương tổn Vương gia?”
Ngay tại thời khắc nguy hiểm này, một người tức giận hét lớn, cưỡi ngựa phóng nhanh tới, sau khi chém chết vài tên mặc đồ đen, gã phóng đến bên người Nhiễm Mục Lân, rồi nhảy xuống ngựa.
“Tướng quân, mạt tướng đến chậm.” Nói xong, gã cùng năm trăm binh sĩ mà gã mang đến đánh về phía đám người mặc đồ đen.
“Vương Sung, giữ người sống.” Nhiễm Mục Lân cả giận nói.
“Dạ, Vương gia.” Vương Sung vội vàng nói, “Lý tướng quân, ngươi mau mang Vương gia trở về thành đi. Đề phòng trên đường có biến.”
“Được.”
Nhiễm Mục Lân cũng không ở lại lâu, hắn lên ngựa, sau khi chém chết vài tên địch, liền phi nhanh về phía thành. Hắn mới chạy được một đoạn, thì đột nhiên nhớ tới – sao Vương Sung lại biết nơi này có mai phục? Trong lòng hắn kinh hãi, vội vàng ghìm ngựa, quay đầu lại. Mà ngay tại nháy mắt hắn xoay người lại đó, ba mũi tên nhắm thẳng hậu tâm ở phía trên lưng của hắn mà bay đến.
“Vương gia!” Lí Đạt ở phía sau Nhiễm Mục Lân kinh sợ hét lên một tiếng, lập tức từ trên lưng ngựa nhảy lên, bổ nhào vào trên người hắn, ba mũi tên đó đều bắn vào trên người Lí Đạt.
Hai mắt Nhiễm Mục Lân đỏ ngầu: “Vương Sung! Giết Vương Sung! Hắn là nội gián!”
“Vương...... Gia...... Mau, trốn......” Một mũi tên bắn thủng cổ của Lí Đạt, gã chết ngay trên người Nhiễm Mục Lân.
Quân cận thân của Nhiễm Mục Lân lập tức phát hiện khác thường, liều mạng bảo vệ Nhiễm Mục Lân, bọn họ hét lớn: “Vương gia, đi mau!”
“Vương gia, xin lỗi.” Vương Sung đột nhiên cười quỷ dị.
‘Sưu’ Một đạo mũi tên bạc lạnh như băng xuyên qua bầu trời đêm. Mọi người đang chú ý tới Vương Sung nên không phát hiện ra trên cây có thích khách.
“Vương gia!”
Quân cận thân của Nhiễm Mục Lân điên cuồng chém giết địch nhân, mà ba trăm người do Vương Sung bố trí cho Lí Đạt mang đến thì vừa vào trận đã quay ra phản chiến. Nhiễm Mục Lân nhìn chằm chằm vào gương mặt lộ ra vài phần ý sợ hãi của Vương Sung, khóe miệng hắn từ từ chảy xuống máu loãng, ngay chỗ trái tim, một mũi tên bạc xuyên từ phần hậu tâm ở phía sau lưng qua, trên mũi tên bạc lạnh lẻo mang theo vết máu ở dưới ánh lửa lóe sáng cực kỳ kinh dị.
Lại một tiếng ‘sưu!’ vang lên, một mũi tên bạc lại bắn vào trong cơ thể Nhiễm Mục Lân, hắn lung lay vài cái, ngã xuống ngựa.
“Vương gia!!”
“Giết chết toàn bộ, không chừa một ai.” Vương Sung âm trầm ra lệnh, gã đi đến trước mặt Nhiễm Mục Lân đã chết nhưng không nhắm mắt, khẽ run run quỳ xuống, sau đó vươn bàn tay đang run rẩy ra. Đối phương đã không còn hơi thở.
“Truyền tin về, Nhiễm Mục Lân đã chết.”
Trong bụi cỏ có người rời đi.
.........
“Ngô......” Nhiễm Mặc Phong kêu lên một tiếng đau đớn, nó đang lao nhanh trên đường, thì đột nhiên ngực phát ra một trận đau nhức, làm cho nó suýt nữa thì ngã từ trên lưng Tướng Quân xuống. Chỉ cần qua hai ngày nữa, là nó đã có mặt ở biên quan phía tây, phụ vương, chờ con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...