Thôi Bán Hạ lần nữa bị làm cho cả người mềm nhũn, nằm lỳ trên giường, ngay cả hơi sức mở mắt cũng không có.
Cảm giác bên giường có người, nàng khàn khàn giọng nói: “Trạm Ly Tiêu, nước!”
Chỉ chốc lát sau, chén trà được đưa đến bên môi nàng, Thôi Bán Hạ mắt vẫn nhắm, cấp tốc uống nước, lập tức cả chén nước đều bị nàng uống hết, nàng vẫn chưa thỏa mãn liếm môi.
“Còn muốn không?” Âm thanh dịu dàng hỏi.
Ách, tại sao là giọng của nữ nhân!
Thôi Bán Hạ kinh ngạc mở mắt ra, thấy Bạch Tuyết Vận trong phòng nàng, nàng theo bản năng hỏi: “Sao lại là bà? Trạm Ly Tiêu đâu?”
“Thái tử điện hạ đang nói chuyện cùng sư phụ.” Bạch Tuyết Vận cười đáp.
Thôi Bán Hạ ngây người hồi lâu mới nghĩ đến sư phụ trong miệng Bạch Tuyết Vận chính là A Công nàng, ách... Vậy không phải là chuyện tối qua nàng cùng Trạm Ly Tiêu lăn qua lăn lại bị A Công biết!
Aaa... Sau đó Thôi Bán Hạ mới bất tri bất giác nhớ tới mình bây giờ toàn thân trần trụi, hơn nữa trên người đều là vết hôn a a a a!
Nàng đỏ mặt, lúng túng xấu hổ chui tọt vào trong chăn, đôi mắt không được tự nhiên nhìn Bạch Tuyết Vận. Bạch Tuyết Vận bị hành động đáng yêu của Thôi Bán Hạ chọc cười, dường như không hề để tâm chuyện nữ nhi mình chưa xuất giá đã bị chiếm tiện nghi, nàng nhẹ xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Đứng lên rửa mặt đi, ta nấu cháo, rang chút thức ăn.”
Thôi Bán Hạ cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nàng quả thật cũng đói bụng rồi.
Bạch Tuyết Vận vui vẻ vắt khăn, giúp Thôi Bán Hạ lau mặt, Thôi Bán Hạ không thể làm gì khác hơn là không tự nhiên để bà hầu hạ, ngay cả quần áo cũng đều là Bạch Tuyết Vận giúp mặc vào.
“Đến đây, ta giúp con chải đầu.” Bạch Tuyết Vận lôi kéo Thôi Bán Hạ ngồi vào bàn trang điểm, cầm lên cây lược gỗ giúp Thôi Bán Hạ chải mái tóc dài.
Thôi Bán Hạ từ trong gương đồng nhìn Bạch Tuyết Vận.
Vẻ mặt bà hiền hoà, mặt mày hiện lên nét dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng đầy thương yêu: “Ta vẫn luôn ao ước có một ngày có thể giúp con chải đầu, giống như mẫu thân bình thường, thân mật nói chuyện phiếm.” Bà nói nhỏ, nhìn Thôi Bán Hạ trong gương đồng khẽ mỉm cười.
Thôi Bán Hạ không lên tiếng, nàng không biết nên ứng phó không khí này như thế nào.
Trong nháy mắt, vành mắt Bạch Tuyết Vận ửng hồng. Khiến cho Thôi Bán Hạ thập phần luống cuống: “Người… Sao người lại khóc?”
“Bán Hạ, thật xin lỗi, mẫu thân thực xin lỗi con, biết rõ con ở đâu nhưng lại không dám tới tìm con...” Bạch Tuyết Vận áy náy nói.
“A, không sao..., con còn có A Công! A Công đối xử với con rất tốt.” Thôi Bán Hạ luống cuống tay chân an an ủi bà: “Hơn nữa con ở trong cung sống rất tốt, người trong cung đều đối xử với con không tệ, còn có Trạm Ly Tiêu.”
Nghe nhắc đến thái tử, Bạch Tuyết Vận nhìn Thôi Bán Hạ: “Thái tử đối với con rất tốt sao?”
“Vâng.” Thôi Bán Hạ không chút nghĩ ngợi gật đầu, nghĩ đến Trạm Ly Tiêu, cánh môi không tự chủ dâng lên nụ cười.
“Vô cùng tốt.”
Nhìn nụ cười tin tưởng của nữ nhi, ánh mắt Bạch Tuyết Vận không khỏi mềm mại. Bà cũng nhìn ra thái tử điện hạ đúng thật rất thích Bán Hạ, nhưng đó là thái tử! Mà thân phận Bán Hạ lại là...
“Đừng lo.” Nhận ra sự lo lắng của Bạch Tuyết Vận, Thôi Bán Hạ trấn an bà: “Trạm Ly Tiêu sẽ che chở con.”
Hắn nói muốn làm hôn quân của nàng đó!
“Dù thế nào thì, cóc ba chân thì khó tìm, nam nhân hai đùi nhiều vô số, con không thấy nhất định phải gả cho hắn đâu!” Giọng điệu vô cùng thực dụng.
Bạch Tuyết Vận bị lời này chọc cười, loại lời nói kinh thế hãi tục này nữ nhi lại có thể nói ra miệng, nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia, xem ra nữ nhi thật sống rất tốt.
Thấy Bạch Tuyết Vận cuối cùng cũng cười, Thôi Bán Hạ thở phào một hơi. Mẫu thân chính là thật quan tâm tới nàng nha!
Thôi Bán Hạ gãi gãi đầu: “Ách, vậy còn người? Có khỏe không? Vị Lý Ngọc kia đối với người tốt chứ? Nếu ông ta không tốt với người, người cứ nói với con, con sẽ cáo với A Công, nhờ A Công trả thù giùm người.” Cuối cùng lại thêm một câu: “Mẫu thân.” Được rồi quên đi, quan tâm tuổi tác cái gì, ai bảo nàng thật sự được bà ấy sinh ra chứ!
Ai biết được Bạch Tuyết Vận khi nghe Thôi Bán Hạ gọi bà mẫu thân, không nhịn được run rẩy, rồi bật khóc.
“Ách, người đừng khóc!” Thôi Bán Hạ cuống quít giơ khăn tay lên. Thật là, mẫu thân này sao lại thích khóc như vậy! Nhưng mà... gọi tiếng mẫu thân vài lần có cảm giác cũng không tệ lắm!
Vừa giúp Bạch Tuyết Vận lau nước mắt, Thôi Bán Hạ vừa mỉm cười nghĩ đến Trạm Ly Tiêu.
Không biết hắn và A Công như thế nào rồi?
Không ra thể thống gì, sắc mặt Thôi thần y cực thúi, hận không được hạ độc tiểu tử Trạm Ly Tiêu đáng chết này!
Chất nữ nhà ông lại bị chiếm tiện nghi rồi... Hơn nữa ông tin tưởng cái tên tiểu tử khốn khiếp kia cố ý cho ông biết! Vẻ lang sói đắc ý đầy mặt! Nhìn thế nào cũng thấy lòng dạ hiểm độc, chỉ có cháu gái đần nhà ông mới có thể bị lừa.
Nghĩ đến cháu gái mình từ khi còn bé đã bị quấn lấy, Thôi thần y thật hối hận. Sớm biết thì ban đầu không nên đưa Thôi Bán Hạ tới hộ sinh, còn để cho nàng ôm cái cục thịt ấy, bây giờ mới vĩnh viễn không thoát thân được.
Thôi thần y tức giận nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu: “Tiểu tử, ngươi tính giữ Bán Hạ thế nào?”
Trạm Ly Tiêu không có chút để ý thái độ Thôi thần y, dù sao từ nhỏ đến lớn Thôi thần y chưa từng vừa mắt hắn.
Cái lão nhân khôn khéo này từ rất lâu trước đây đã nhìn thấu bản chất thật của hắn.
“Hạ Hạ sẽ trở thành thái tử phi của ta.”
“Hừ, phụ hoàng ngươi chịu sao?” Thôi thần y cũng không tin Thiên Tỳ Đế lại không biết tất cả chuyện này. Người hoàng tộc tầm mắt vĩnh viễn không tầm thường, nhất là kẻ ngồi trên long vị, lòng nghi ngờ so với người khác càng nghiêm trọng hơn.
Trạm Ly Tiêu cười nhạt, vẻ mặt tự tin: “Ta sẽ khiến ông ấy phải đồng ý.”
Địa vị thái tử và nữ nhân chỉ có thể chọn một? Đừng đùa, hắn chính là muốn cả hai!
Nắm được quyền lực hắn mới có thể bảo vệ Hạ Hạ, cho nên vị trí thái tử này hắn tuyệt đối không buông tha, Hạ Hạ cũng vậy.
Phụ hoàng khiêu chiến với hắn - hắn tuyệt đối sẽ trả lại gấp đôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...