Tà Y Độc Phi

Chuyển ngữ ♥ Tiểu Linh

Beta ♥ Nhã Vy

Trên chiến đài, hai người Dạ Huyền Diệp và Dạ Nhược đứng đối diện nhau.

Dạ Huyền Diệp tuấn tú suất khí, Dạ Nhược ôn nhu nho nhã, cả hai đều đang nở nụ cười.

Dạ Huyền Diệp nhìn Dạ Nhược ở đối diện, trong đầu suy nghĩ lại ấn tượng về vị thiếu gia sống riêng biệt này.

Dạ Nhược, nam tử nổi bật nhất sống tách riêng của Dạ thị gia tộc, một mặt
thực lực thiên phú, một mặc khác là năng lực quản lý tuyệt vời của hắn,
bây giờ hầu như việc buôn bán của riêng mình đều do hắn quản lý, bằng
năng lực của chính Dạ Nhược, những năm gần đây đã đem một bảng hiệu
không quá nổi bật trở thành một chi nhánh lớn thứ hai của Dạ thị gia
tộc.

Thế nên cái tên Dạ Nhược trong Dạ thị gia tộc là tương đối vang dội.

Dạ Huyền Diệp thoáng hé mắt, một nhân tài buôn bán như vậy, với tư cách là môn chủ của Tầm Bảo Môn, y tuyệt không muốn bỏ qua.

Lúc Dạ Huyền Diệp đang quan sát, Dạ Nhược cũng không bỏ qua quan sát Dạ
Huyền Diệp, rất mạnh, đây là điều đầu tiên Dạ Nhược cảm thấy ở Dạ Huyền
Diệp.

Cảm giác Dạ Huyền Diệp cho người khác là nội liễm, là nguy hiểm. Đồng thời, lúc thân phận Dạ Huyền Diệp sáng tỏ trên toàn bộ đại lục, Dạ Nhược
không thể tin nhưng hơn nữa là kính nể và chờ mong.

Dạ Nhược là nhân tài buôn bán, không xứng đáng được xưng là thiên tài. Cả
cuộc đời này hắn kính nể nhất chính là vị môn chủ thần bí của Tầm Bảo
Môn, nhiều lần Tầm Bảo Môn gặp phải nguy hiểm chí mạng, vị môn chủ kia
chỉ hời hợt nói dăm ba câu đã liền giải quyết hết tất cả phiền toái,
năng lực buôn bán như thế, không thể không để cho hắn kính nể.

Đối với vị trí kế thừa Dạ thị gia tộc, Dạ Nhược cũng không có hứng thú lắm, đến tham gia cuộc chiến tranh đấu này, nguyên nhân chủ yếu là đến gặp
Dạ Huyền Diệp.

“Xin chào, ta là Dạ Nhược.” Dạ Nhược hơi khom người, đối với Dạ Huyền Diệp, hắn kính nể, nhân vật như vậy đáng để hắn thi lễ.

Dạ Huyền Diệp hơi ngơ ngác, không thể tin được Dạ Nhược lại hành lễ với y, vội vàng khoát tay: “Ta là Dạ Huyền Diệp.”

Nụ cười nơi khóe môi Dạ Nhược khiến cho người khác thư thái: “Tỷ thí một trận để không ai tiếc nuối.”

“Được.” Dạ Huyền Diệp cười đồng ý, càng hứng thú đối với vị thiên tài buôn bán này.

Tuyên Nhất Minnh ngồi dưới đài, thấy một cảnh này, kích động muốn khóc đến
hỏng luôn, lão đại, ngài rốt cuộc cũng tìm người chia sẻ công việc với
đám người đáng thương bọn họ rồi sao? Nghĩ đến những lãnh đạo cấp cao
vất vả đáng thương của Tầm Bảo Môn, Tuyên Nhất Minh phát hiện kỳ thật
hắn vẫn rất hạnh phúc, ít nhất còn có thể lấy cớ đi tìm lão đại mà quang minh chính đại trốn việc.

Về phần thông tin của Dạ Nhược, trước đó Liễu Phi Tiếu đã cho Dạ Nhiễm xem qua, đối với Dạ Nhược này, Dạ Nhiễm lại có mấy phần thưởng thức.

Bỗng nhiên Dạ Nhiễm như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nói với Khúc Thừa Trạch ở bên cạnh: “Ngươi đi đặt cược chưa?”

Khúc Thừa Trạch bị Dạ Nhiễm hỏi đột ngột, lập tức kịp phản ứng, cười hê hê:
“Đương nhiên đặt cược rồi, ta đặt một tấm thẻ vàng, cược Dạ thúc thúc
thắng!”

Phụt…

Một miệng trà của Tuyên Nhất Minh phun ra, ánh mắt dùng sức lăng trì Khúc
Thừa Trạch, tiểu tử này cầm tiền không lo đúng không? Lại đặt cược một
tấm thẻ vàng?

Khúc Thừa Trạch vô tội nghi hoặc nhìn Tuyên Nhất Minh, một tấm thẻ vàng là
rất nhiều sao? Nếu không vì tỉ lệ đặt cược quá thấp, hắn còn định đặt
hết tất cả thẻ vàng trên người, không thì mượn hai tấm thẻ Tử Kim của
đội trưởng cũng được.

Nếu biết suy nghĩ của Khúc Thừa Trạch, không biết có bao nhiêu người sẽ ói máu.

Dạ Nhiễm nghe được câu trả lời của Khúc Thừa Trạch, nhíu mày: “Đi đặt thêm bốn tấm thẻ vàng. Cược phụ thân thắng.”

Khúc Thừa Trạch nghe thấy, đôi mắt liền sáng ngời, thốt ra một tiếng “Tuân lệnh” xong liền biến mất tại chỗ.

Tuy tỉ lệ đặt cược không cao nhưng dù sao cũng là một đền hai đó!

Đặt năm tấm thẻ vàng, bọn họ được lợi ít nhất là mười tấm thẻ vàng, Khúc Thừa Trạch quả là thích loại chuyện kiếm tiền này nhất.

Tuyên Nhất Minnh đã không còn sức phun cái gì ra nữa, được rồi, hắn với tư
cách là chủ sự cấp cao của Tầm Bảo Môn, hắn thừa nhận biểu hiện vừa rồi
quả là không phóng khoáng rồi, không phải chỉ là năm tấm thẻ vàng sao,
đâu phải là chưa thấy qua bao giờ?

Thế nhưng đem làm tiền đặt cược, Tuyên Nhất Minh vẫn là muốn ói máu mà! Dù có tiền thì cũng không nên bộc lộ hết ra như vậy chứ?

Mấy người Liễu Phi Tiếu ngược lại chẳng có cảm giác gì, hình như tiểu đội
bọn họ còn tới mấy trăm tấm thẻ vàng đúng không nhỉ? Năm tấm thẻ vàng,
quá ít rồi.

“Trận chung kết chính thức bắt đầu!” Dạ gia chủ ở trên đài hạ lệnh, tiếng
trống vang lên, trận chiến quyết định người giành quyền kế thừa Dạ thị
gia tộc, chính thức bắt đầu!

Dạ Huyền Diệp đứng yên không động đậy, Dạ Nhược tâm niệm vừa động, một
thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, dưới chân điểm một cái trực tiếp
đánh về phía Dạ Huyền Diệp.

Dạ Nhiễm ở dưới đài hai mắt sáng ngời, là kiếm! Phải biết binh khí mà Dạ
Nhiễm thích nhất chính là kiếm, ở Thương Minh đại lục nàng vẫn chưa thấy qua võ giả sử dụng kiếm, hôm nay được nhìn thấy, ánh mắt của Dạ Nhiễm
liền chuyên chú, kiếm pháp của Thương Minh đại lục không biết sẽ như thế nào.

Kiếm pháp của Dạ Nhược không hề có mánh khóe nào, mỗi sát chiêu đều rất ác
liệt! Mỗi mũi kiếm đều nhắm đúng vào vị trí tử huyệt ở trên người Dạ
Huyền Diệp.


Dạ Nhiễm hơi nheo mắt, kiếm pháp của Dạ Nhược vô cùng đơn giản, chỉ cần
chú ý hai lần liền có thể học được đại khái, nhưng muốn luyện đến trình
độ ẩn chứa sát khí như Dạ Nhược tuyệt đối không thể dưới năm năm.

Trên đài, dưới kiếm chiêu ác liệt của Dạ Nhược, Dạ Huyền Diệp không hề yếu
thế chút nào, trong những cái xoay người tránh né là chiêu chiêu cuồng
dã ác liệt, nội ngoại song tu, ngoại công cường hãn cộng thêm nội công
trợ lực, Dạ Huyền Diệp không hề rơi vào thế hạ phong.

Dạ Nhiễm một lần nữa quay đầu nhìn Tuyên Nhất Minh, thực lực của vị quái
đại thúc này nàng vẫn luôn tò mò, Tuyên Nhất Minh mới 18 tuổi đã có thể
một chiêu đánh hạ Tiên Thiên tông sư, chuyện này không phải mộng cấp võ
giả bình thường có thể làm được.

Tuyên Nhất Minh cảm giác được ánh mắt của Dạ Nhiễm, quay đầu lưu manh cười
một cái, hắn chính là thiên tài trong thiên tài đấy nhé.

Mặt lập tức biến đen, Dạ Nhiễm tự động bỏ qua vị Quái đại thúc tự kỉ đến mức làm người khác toát mồ hôi lạnh nào đó.

Trên đài, Dạ Huyền Diệp và Dạ Nhược không phân cao thấp, triền đấu một chỗ.

Khúc Thừa Trạch nhếch miệng cau mày nói: “Thực lực của Dạ thúc thúc có thể trực tiếp dùng một chiêu hạ gục đối thủ mà?”

Hai người Tập Diệt Nguyệt và Liễu Phi Tiếu cùng nhau đánh vào gáy Khúc Thừa Trạch một cái, hai miệng một lời: “Đồ đần!”

Khúc Thừa Trạch ôm đầu gục xuống bàn, hắn nói sai cái gì rồi chứ?!

Tư Mạt Tiêu ở một bên bình tĩnh nói: “Dạ thúc thúc cũng không phải không
muốn kết thúc trong một chiêu, mà là không thể, bây giờ từng chiêu của
Dạ thúc thúc đều bị đối phương phá giải rồi áp chế, tên Dạ Nhược này xem ra không chỉ là một thiên tài buôn bán, nếu như thiên phú của hắn tốt
hơn chút nữa, ắt hẳn là một nhân vật khó lường trên đại lục.”

Khúc Thừa Trạch vẫn không hiểu: “Chiêu thức của Dạ thúc thúc như thế nào bị áp chế được?”

Khúc Thừa Trạch thấy Dạ Huyền Diệp là nội ngoại song tu, tuyệt đối có sức
mạnh cùng thực lực, không lẽ lại bị một tên tam giai mộng cấp võ giả áp
chế.

Thiếu nữ La Lỵ không rời mắt khỏi chiến đài, nghe thấy nghi vấn của Khúc Thừa Trạch, mở miệng giải thích: “Bởi vì đối phương là một thích khách võ
giả.”

“Đúng vậy. Dạ Nhược đích thật là một nhân tài hiếm có.” Dạ Nhiễm buông chén
trà trên tay, đối thủ của phụ thân hôm nay hoàn toàn không dễ đối phó.

Chính bởi vì Dạ Nhược từng tu luyện kỹ năng của thích khách nên trong chiêu
thức của hắn mới có sát khí ác liệt như vậy, nhưng trình độ tu luyện của Dạ Nhược lại không ra gì đối với thích khách võ giả.

Bởi vì nếu là thích khách chân chính, quan trọng nhất chính là nhất kích
tất sát! Hơn nữa trong chiêu thức quyết không thể để lộ khí tức hay cảm
giác gì. Thiếu nữ La Lỵ bĩu môi, tu vi của thích khách Dạ Nhược vẫn còn
kém xa lắm!

Khúc Thừa Trạch hiểu rõ gật đầu, lại một lần nữa tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ
của mấy người Tập Diệt Nguyệt, tủi thân đem gương mặt như trẻ con biến
thành mặt bánh bao, hắn không phải không nhìn ra nha, có ý kiến gì chứ?

Dạ Nhiễm lắc đầu cười khẽ, Dạ Nhược quả là không tệ, chỉ có điều ———————–

Nếu đối phương cho rằng phụ thân chỉ có chút thực lực ấy thì mười phần sai
rồi! Bởi vì phụ thân nhà mình đến bây giờ cùng lắm chỉ mới xuất ra sáu
thành công lực thôi.

Suy nghĩ của Dạ Nhiễm vừa dứt, khí tức của Dạ Huyền Diệp liền thay đổi!

Nếu vừa rồi Dạ Huyền Diệp nội liễm thoải mái thì bây giờ Dạ Huyền Diệp
chính là sát khí nghiêm nghị, cả người giống như kiếm vừa rút ra khỏi
vỏ!

Dạ Nhược nhìn Dạ Huyền Diệp bây giờ, cả người lập tức căng thẳng, trong ánh mắt là sự nghiêm trọng nồng đậm!

“Ha ha, Dạ Nhược lão đệ, ngày mai còn có cuộc tỷ thí của con gái ta, chúng
ta tốc chiến tốc thắng thôi!” Dạ Huyền Diệp ha ha cười, vừa mới nói xong liền phi thân lên không trung, chín thành công lực tập trung vào một
nắm đấm, đánh tới phía Dạ Nhược!

Dạ Nhược không tránh né, trực tiếp nghênh thân đỡ lấy, đối với ngoại công của Dạ Huyền Diệp, hắn cũng rất tò mò.

Có thể có lòng tò mò, nhưng chớp mắt Dạ Nhược đã thấy hối hận!

Một đấm của Dạ Huyền Diệp chạm vào lòng bàn tay của Dạ Nhược, cảm nhận được lực lượng cường đại ùn ùn kéo tới, ngay sau đó, Dạ Nhược, tam giai mộng cấp võ giả tu luyện kỹ năng thích khách, trong nháy mắt bị một chiêu
đánh bại.

Nằm ngửa trên phần đất trống của chiến đài, Dạ Nhược mở to hai mắt không thể tin nhìn lên trời, hắn bại trong một chiêu.

Thậm chí cả bát giai linh thú còn chưa kịp gọi ra trợ chiến, đã bị hạ gục trong một chiêu.

Một quyền, chỉ có một quyền.

Người chưa lần nào chính thức giao chiến với Dạ Huyền Diệp không thể biết
được trong nắm đấm của Dạ Huyền Diệp ẩn chứa sức mạnh như thế nào.

Nội ngoại song tu Tiên Thiên tông sư, thực lực cường đại đến mức làm cho người khác hoảng sợ.

Cái này ——————————–

Vậy là xong rồi? Xong rồi?

Người ở dưới đài cũng không thể tin được, mới vừa rồi rõ ràng Dạ Huyền Diệp
bị áp chế, sao trong nháy mắt đã một chiêu hạ gục đối thủ rồi?

Là nửa đường đột phá? Hay là, đây mới là thực lực thật sự của Dạ Huyền Diệp.

Dạ Nhiễm cười híp mắt, thực lực của phụ thân quả thực làm cho người ta kinh ngạc.

Khúc Thừa Trạch ha ha cười, trong sân yên tĩnh, giọng nói lại càng vang dội: “Ha ha ha, ta nói mà, Dạ thúc thúc tuyệt đối sẽ thắng trong một chiêu,

các người còn nói ta sai! Hừ hừ, thấy chưa?”

Sau gáy đám Liễu Phi Tiếu đổ mồ hôi hột, Khúc thiếu niên, huynh chẳng lẽ
không chú ý là hiện giờ toàn sân đang rất yên tĩnh sao? Yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy giọng của huynh thôi đó?

“Người thắng là… Dạ Huyền Diệp!” Dạ gia chủ khiếp sợ, hít sâu một hơi, tuyên bố kết quả cuối cùng.

Lão biết rõ Dạ Huyền Diệp nếu khôi phục thực lực sẽ rất mạnh, nhưng mạnh
đến mức này, thật là làm cho người khác không thể tin nổi!

Dạ Huyền Diệp hiện nay thực lực nội ngoại song tu đã gần Tiên Thiên tông sư, khi y xuất toàn lực sẽ mạnh bao nhiêu?

Trong lòng Dạ gia chủ vừa khiếp sợ, vừa chua xót, vừa áy náy, vừa buông thả, tóm lại là ngũ vị hỗn tạp.

Vị trí kế thừa của Dạ gia ít nhất không rơi vào tay người khác, Dạ gia chủ chỉ hi vọng sau khi Dạ Huyền Diệp trở về Dạ gia có thể dùng hết khả
năng để bù đắp cho gia đình họ.

“Cuộc chiến tranh quyền kế thừa đến đây kết thúc, ngày mai bắt đầu trận chiến kéo dài ba ngày chọn ra Thiếu chủ, bây giờ tất cả đều giải tán đi.” Dạ
gia chủ giờ đây cảm thấy rất mệt, khoát tay về phía mọi người, từng bước đi về phía sau viện, bóng lưng cô đơn tiêu điều.

Nhìn Dạ gia chủ như vậy, trong lòng Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu vừa phức tạp lại chua xót.

Dạ Huyền Diệp vừa đi xuống chiến đài, một đám người liền vây quanh Dạ Huyền Diệp, vẻ mặt dối trá chúc mừng không ngừng.

Dạ Huyền Diệp lịch sự nói từng lời cảm ơn, chỉ là mi tâm nhăn lại mang theo tia mỉa mai thở dài.

Dạ Nhiễm đứng lên muốn đi đến bên phụ thân lại bị một bóng người ngăn lại.

“Dạ tiểu thư, Dạ gia chủ mời ngài đến thư phòng một chuyến.” Một tên nô bộc đứng trước mặt Dạ Nhiễm, cung kính cúi đầu nói.

Đám Liễu Phi Tiếu nhíu mày, Dạ gia chủ đúng lúc này lại tìm đội trưởng là muốn làm gì?

Vũ Nhược Phiêu và Viên Viên nhìn Dạ Nhiễm, ánh mắt hơi lo lắng.

“Được, xin chờ một chút.” Dạ Nhiễm sau khi sững sờ liền gật đầu đồng ý, đảo
mắt nhìn về phía đồng đội và người thân của mình, nói: “Một lát nữa mọi
người về tửu điếm trước, ta đi xem một chút.”

Thấy mọi người gật đầu, Dạ Nhiễm cười cười cùng Tiểu Khung và Tạp Tạp theo tên nô bộc đi đến thư phòng.

Trong thư phòng của Dạ gia.

Dạ gia chủ ngồi trên ghế, ánh mắt phức tạp nhìn hồng y nữ tử ở trước mặt,
sau nửa ngày mới thở dài nói: “Ta biết con hận lão phu, cũng hận gia tộc này.”

Dạ Nhiễm khiêu mi, không nói tiếng nào, nàng hận vị lão giả trước mặt này
nhẫn tâm, hận mười lăm năm nay gia tộc này đối xử với gia phụ mẫu lạnh
nhạt.

“Ta già rồi, vì Dạ gia vất vả cả đời, kết quả phát hiện ra mình lại chẳng
có thứ gì…” Trong nụ cười của Dạ gia chủ là tự giễu và cay đắng.

Lúc nghe Vũ Trung bà bà và Thiên Tứ bà bà nói, trong lòng lão như có rễ mọc.

Rốt cục lão muốn cái gì?

Sự phồn vinh hưng thịnh của Dạ gia? Đúng vậy, Dạ gia do lão quản lý sẽ
luôn phồn vinh hưng thịnh, nhưng đây có phải điều lão thật sự mong muốn?

Lão không khỏi nghĩ tới Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, mười lăm năm qua
dù trải qua bao nhiêu sóng gió trắc trở vẫn luôn không bỏ cuộc, nhớ tới
Dạ Nhiễm sau khi trở về, cảnh ba người một nhà ấm áp.

Thì ra nói xong tất cả cũng chỉ có một chữ “Tình”.

Dù là tình yêu hay tình thân, hay là tình bạn, lão – gia chủ Dạ thị gia tộc cao cao tại thượng cũng không có cái gì cả..

Lão chỉ có quyền lực, chỉ có thế lực.

“Đều chính do ông đẩy nó ra xa, chẳng trách được ai.” Dạ Nhiễm nghiêng đầu sang nơi khác, thản nhiên nói.

Nghe thấy lời nói của Dạ Nhiễm, Dạ gia chủ chán chường rủ tay xuống, đúng
vậy, những thứ này đều do chính lão tự tay đẩy ra, lão cái gì cũng có
thể bỏ qua vì Dạ thị gia tộc, cái gì cũng có thể vứt bỏ, cái gì cũng có
thể lợi dụng, kết quả…

Lấy giỏ trúc múc nước, cuối cùng thành công dã tràng.

“Sai thì cũng đã sai rồi. Dạ gia chủ, vãn bối không làm phiền.” Lưu lại một câu, Dạ Nhiễm như chạy trốn rời khỏi thư phòng.

Nếu còn ở lại, có thể nàng sẽ cứ như vậy mà tha thứ cho người lão giả này mất.

Dạ gia chủ, suy cho cùng cũng chỉ là một người đáng thương thôi.

Ra đến bên ngoài, Dạ Nhiễm không khỏi che ngực nhìn bầy trời, nghĩ đến đứa bé vừa đầy tháng đã gặp phải sự đối đãi như vậy đành thở dài, tiểu gia
hỏa, nếu muội còn ở đó, muội nói xem vị lão giả này có nên được tha thứ
hay không?

“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia thấy lão ta cũng không phải là người xấu. Thế nhưng
chuyện lão ta đã làm với Nhiễm Nhiễm là không thể tha thứ.” Tạp Tạp nằm
trong lòng Dạ Nhiễm, vừa rồi nó không nói gì, nó biết Dạ gia chủ đã ý
thức được chính lão đã sai, đã biết rõ vật đáng trên quý nhất trên thế
gian là gì.

Nhưng có những sai lầm lại không thể nào bù đắp được.

Bởi Dạ gia chủ không hề biết, mười lăm năm này, lúc mỗi lần Nhiễm Nhiễm
phát độc đến thống khổ, mỗi lần hấp hối đến tuyệt vọng, những việc xảy
ra trong mười lăm năm nay Dạ Nhiễm đều chịu đựng tất cả, bọn họ không
biết, qua lại tới lui, sẽ bù đắp như thế nào đây?


Chẳng lẽ chỉ cần một câu thật có lỗi, một câu vãn hồi liền quên mất những đau khổ mà Dạ Nhiễm phải chịu sao?

“Người thân lão ta không thiếu.” Tiểu Khung ở bên cạnh Tạp Tạp lạnh lùng nói,
muốn người thân, bọn họ đều là người thân của Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói gì nhiều, xem chừng thời gian
nàng rời khỏi cũng chưa được bao lâu, phụ thân bọn họ có lẽ vẫn chưa đi, Dạ Nhiễm liền đi về phía sân luyện công.

Đi đến bên ngoài sân luyện công, thấy mấy người Dạ gia đứng cùng một chỗ
với phụ thân và mọi người, cảm xúc của Khúc Thừa Trạch có gì đó không
đúng, Dạ Nhiễm nhíu mày, xảy ra chuyện gì? Hình như là tranh cãi ầm ĩ gì đó.

Sau khi đi vào, Dạ Nhiễm nghe thấy vị tổng quản của Dạ gia nói.

“Dạ gia cũng không phải muốn ngăn các vị, chỉ là chúng ta đại biểu cho mọi
người mong Dạ Huyền Diệp thiếu gia có thể ở lại Dạ gia. Đường đường là
người kế thừa của Dạ thị gia tộc, sao có thể ở trong tửu điếm? Việc này
thật không ra thể thống gì.” Vị tổng quản kia nói như vậy, một chữ cũng
không thiếu đều rơi vào tai Dạ Nhiễm.

“Dạ thúc thúc nói không ở Dạ gia các ngươi, các ngươi còn cưỡng ép ngăn
cản? Thật muốn chúng ta không hạ thủ không được?” Thần sắc bọn Khúc Thừa Trạch và Liễu Phi Tiếu đều mang theo tức giận, Khúc Thừa Trạch tức giận kêu lên.

“Chúng ta không thể để các vị bước qua, thiếu chủ Khúc thị thương đoàn, ta
khuyên ngài nói chuyện nên kiềm chế một chút, việc của Dạ thị gia tộc
còn chưa tới phiên người ngoài tham dự.” Những lời này vừa dứt, ánh mắt
mấy người Liễu Phi Tiếu mang theo sát khí nhìn về phía người của Dạ gia, người của Vô Địch thần đội há lại đề cho một tên tổng quản của Dạ gia
xuất khẩu cuồng ngôn hay sao?!

Khuôn mặt như trẻ con của Khúc Thừa Trạch tức giận đến đỏ bừng, kiên nhẫn của Dạ Huyền Diệp đã tới giới hạn, vừa định một quyền trực tiếp đem mấy
người này đánh bay, một giọng nói cuồng vọng bỗng dưng vang lên trong
đám người: “Người của Dạ Nhiễm ta, ngươi cũng dám phát ngôn bừa bãi hay
sao?!”

Dạ Nhiễm vung tay tách đám người ra, hồng y càn rỡ, tóc dài bay múa, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người Dạ gia đang cản đường.

“Dạ tiểu thư, bây giờ ngài còn chưa phải là thiếu chủ của Dạ gia.” Dạ tổng
quản không tính toán với Dạ Nhiễm, giọng nói chỉ dừng lại một chút liền
thốt ra lời này.

Còn không phải thiếu chủ của Dạ gia, thì không thể quản việc của tổng quản, cũng không có tư cách quản việc của tổng quản.

“Một câu thôi, các ngươi có nhường đường hay không?” Khí thế quanh thân Dạ
Nhiễm toàn bộ đều triển khai! Thực lực của Thất Giai đỉnh phong võ giả
quả thực không để trong mắt những cao thủ ở nơi này, nhưng khí thế này
lại làm cho người của Dạ gia ở đối diện phải lui về sau một bước.

Sát khí thật khủng khiếp!

La Lỵ thiếu nữ ở phía sau mắt mở to! Chính là sát khí đó! Ước mơ tha thiết của thích khách chính là có thể tùy ý thu phóng sát khí đó!

“Người kế thừa của Dạ gia vốn nên ở Dạ thị gia tộc.” Tên tổng quản kia đỡ lấy sát khí của Dạ Nhiễm, trừng mắt nói một câu.

Khóe môi Dạ Nhiễm là nụ cười trào phúng: “Ở lại Dạ gia? Nghỉ ngơi ở đâu? Ở tòa tiểu viện rách rưới phía sau?”

Dạ tổng quản nghe thấy câu nói của Dạ Nhiễm liền sững sờ đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng, sau nửa ngày mới nói: “Không phải, Dạ gia chủ đã đem sân nhỏ
trước khi của Dạ thiếu gia quét dọn sạch sẽ rồi.”

“Thừa Trạch, địa bàn của Dạ gia ở Á Lâm thành này, gia chủ tương lai của Dạ
thị gia tộc không thể ở tửu điếm, vậy thì bổn cô nương trực tiếp mua lại tửu điếm cho phụ thân ở là được rồi.” Dạ Nhiễm tà mị cười cười, nhưng
đáy mắt lại lạnh như băng.

Phụt…

Ở đây bao nhiêu người chưa rời khỏi đứng phía sau xem trò hay, nghe được câu nói của Dạ Nhiễm liền phun ra.

Tửu điếm bọn họ đang ở là tửu điếm xa hoa nhất lớn nhất Á Lâm thành, muốn
mua tửu điếm này, không có mấy trăm tấm thẻ vàng là không thể! Mấy trăm
tấm thẻ vàng, đây không thể nghi ngờ chính là tương đương với giá trên
trời.

Nhưng Dạ Nhiễm lại nói sẽ trực tiếp mua cho phụ thân của mình ở?

Có tiền cũng không thể vung như vậy hứ?

Nhưng kế tiếp lại làm cho bọn họ càng thêm thổ huyết.

“Chậc chậc, đội trưởng, cô già hồ đồ rồi sao? Tửu điếm của Khúc thị, tửu điếm của Khúc thị, tửu điếm của bổn thiếu gia còn cần phải để đội trưởng mua sao? Bổn thiếu gia trực tiếp đưa cho Dạ thúc thúc, coi như lễ vật chúc
mừng Dạ thúc thúc chiến thắng đi.” Khúc Thừa Trạch vỗ ngực, tửu điếm của hắn hắn muốn làm thế nào thì làm, ai quản được?

Ói máu, quả thật là ói máu mà!

Ở đây có một đám biến thái! Có tiền nên muốn làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi ói máu đúng không!

Dạ Nhiễm nở nụ cười, mấy người Liễu Phi Tiếu cũng cười, Vũ Nhược Phiêu che miệng cười, khóe mắt Dạ Huyền Diệp co rút, người của Dạ gia ————— khóc.

“Các ngươi còn không tránh ra cho bổn cô nương?” Dạ Nhiễm nhướng mày, ánh
mắt nhàn nhạt quét qua đám người Dạ gia vẻ mặt bây giờ y như gan heo.

Vị tổng quản kia nghe được sự mỉa mai và khinh thường trong câu nói, nổi
giận: “Hôm nay thiếu gia Dạ Huyền Diệp phải ở lại Dạ thị gia tộc!”

Đáy mắt Dạ Nhiễm lóe tia mỉa mai, tên tổng quản này điên rồi sao? Một tên
tổng quản cũng dám dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện với phụ thân? Ánh mắt hướng về phía thư phòng, Dạ Nhiễm cười lạnh, Dạ gia lão đầu, ngươi nếu
như còn không xuất hiện, bổn cô nương không ngại tiễn đám người ngu ngốc này xuống Minh Giới hưởng thụ tư vị đâu!

“Dạ Tuần, ngươi thật to gan! Bổn gia chủ khi nào thì cho ngươi tư cách cản
đường hả?!” Dạ gia chủ lúc này tức đến sắp điên rồi, lão thật vất vả Dạ
Nhiễm bù đắp được một chút hảo cảm trước mặt, thật vất vả để có thể thấy mấy tiểu bối Dạ Huyền Diệp trở về Dạ gia, lúc này lại bị một tên tổng
quan tự làm chủ mà trở về như lúc ban đầu!

Dạ tổng quản nghe Dạ gia chủ kêu lên liền giống như bị đổ một chậu nước
lạnh xuống đầu, cũng làm cho ông ta hiểu từ những lời từ nãy đến giờ ông ta đã nói, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta lại dám dùng khẩu khí ra lệnh…

“Gia chủ, ta…” Gương mặt già nua của Dạ Tuần lập tức xoắn lại, trời ạ, ông ta sao lại mất trí như vậy!

“Dạ Tuần, đem người dưới tay ngươi đi chịu phạt.” Dạ gia chủ lạnh lùng nói, sau đó ánh mắt chuyển về phía mấy người Dạ Nhiễm, trầm giọng nói: “Về
sau sẽ không xảy ra những chuyện tương tự, chỉ là, chỉ cần mọi người
nguyện ý bước vào, đại môn của Dạ gia luôn mở ra.”

Nói xong câu đó, bóng người Dạ gia chủ một lần nữa biến mất trong tầm mắt mọi người.

Những lời này đều rơi vào tai mọi người, cũng đánh thật mạnh vào trái tim Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu.

Dạ Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía cha mẹ, mở miệng nói:
“Ta không hận lão, nhưng có lẽ cũng chỉ là người xa lạ thôi, phụ thân và mẫu thân muốn thế nào liền làm như vậy là được rồi.”

Đúng vậy, phụ thân và mẫu thân nếu muốn ở lại Dạ gia, nàng cũng không ngại,
nàng nhìn ra được, Dạ gia chủ quả thật là đã hối hận rồi.


“Phụ thân ta lại bận rộn lắm.” Dạ Huyền Diệp bĩu môi, cười híp mắt kéo eo nương tử nhà mình nói.

Tuyên Nhất Minh ở phía sau nhịn không được thổ huyết: “Bận đến nỗi một năm mười lần cũng chưa từng đến Tầm Bảo Môn!”

Dạ Huyền Diệp lập tức quay đầu nhìn Tuyên Nhất Minh cười khiêu mi: “Tiểu tử, đệ có ý kiến?”

Tuyên Nhất Minh oán hận trong lòng đấm đấm, lại thành thật cười khổ lắc đầu: “Không có, tiểu nhân nửa xu cũng không có ý kiến.”

Dạ Huyền Diệp cho Tuyên Nhất Minh một ánh mắt “Xem như tiểu tư đệ thức
thời”, liền quay người nhìn về phía con gái bảo bối, vỗ đầu Dạ Nhiễm
nói: “Sự việc mười lăm năm trước vẫn chưa có cách nào quên được.”

Đúng vậy, mười lăm năm trước con gái bảo bối ở trước mặt bọn họ bị ép uống
thuốc độc, bị xử tử, bị đổi trộm, bị ném mất, bọn họ đều trơ mắt bất
lực.

Từng màn lúc ấy đều hiện ra trong đầu, quên không được, cách nào cũng quên không được.

Dạ thị gia tộc để lại cho bọn họ chỉ có vết thương vô tận.

Thế nên vô luận như thế nào, bọn họ đều không muốn ở lại đây.

Dạ Nhiễm khẽ giật mình, trong lòng chợt đau đớn, mười lăm năm trước, nàng
thế chỗ của hài nhi nhỏ bé chịu tất cả đau đớn, mà đôi cha mẹ này cũng
cùng chịu đựng, nhưng chịu đựng nhiều hơn tiểu hài nhi này nhiều.

“Ấy, phụ thân, con rất mong chờ được nhìn thấy nhà của chúng ta!” Dạ Nhiễm
nhìn phụ thân nhà mình, nghịch ngợm nháy mắt, đúng vậy, nàng rất chờ
mong được thấy nhà của bọn họ, một ngôi nhà thuộc về chính bọn họ.

Dạ Huyền Diệp nở nụ cười, ôm lấy Vũ Nhược Phiêu cười đến ngẩn người, lại đặc biệt đẹp trao: “Đã sớm… chuẩn bị xong.”

Giọng nói của Dạ Huyền Diệp nghẹn ngào, sớm đã chuẩn bị xong, lúc y ở Tầm Bảo Môn cố gắng từng chút một, y đã chuẩn bị rồi, chỉ đợi một ngày nào đó
tìm được con gái của mình, sau đó mang nương tử và con gái trải qua
những ngày tháng hạnh phúc.

“Tốt, chờ xong việc này, chúng ta về nhà.” Vũ Nhược Phiêu hơi kinh hỉ nhìn
trượng phu, thật không ngờ Dạ Huyền Diệp vào những lúc nàng không biết
đã làm nhiều chuyện như vậy, lấp tức nắm tay Dạ Huyền Diệp, vừa cười vừa nói.

“Ah, Viên Viên cũng muốn về nhà, về nhà.” Viên Viên vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ,
nàng bây giờ có phụ thân, có mẫu thân, còn có tỷ tỷ, còn có nhà… Trên
đời còn có chuyện gì so với chuyện này làm người ta vui hơn?

Dạ Nhiễm khẽ cười một tiếng, đưa tay ôm lấy Tiểu Viên Viên, sủng nịch xoa
cái mũi nhỏ: “Tiểu Viên Viên đương nhiên sẽ cùng về nhà.”

Viên Viên vui vẻ hôn một cái lên mặt Dạ Nhiễm.

Đám Liễu Phi Tiếu thấy một cảnh xinh đẹp ấm áp này liền lộ ra một nụ cười
từ nội tâm, một chuyến đến Dạ gia này, thu hoạch lớn nhất của bọn họ
chính là nhìn thấy đội trưởng hạnh phúc.

Trở về tửu điếm, mọi người ăn cơm xong, Dạ Huyền Diệp cũng không nghỉ ngơi
mà tự mình hộ pháp vì Dạ Nhiễm, để Dạ Nhiễm ở trong phòng tu luyện, điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất để ngày mai nghênh đón trận chiến thiếu
chủ.

Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi trên giường, xem xét bên trong đan điền.

Hôm nay Thương Khung bảo pháp vì bị sức mạnh của Mặc Hoàng phong bế, trong
khoảng thời gian này cũng không có gì dị thường, chỉ là ———————-

Dạ Nhiễm nhíu mày, nàng cảm thấy tuy sức mạnh này bị phong bế nhưng ý thức vẫn ở trong cơ thể nàng, bởi vì hai ngày nay nàng ngẫu nhiên có thể cảm nhận được sức mạnh này khinh thường, lo lắng còn có chút sợ hãi.

Sợ hãi chính là vì sức mạnh của Mặc Hoàng.

Bây giờ cũng không biết sức mạnh này như thế nào, Dạ Nhiễm chỉ có thể đè chuyện này xuống, lại quan sát nội lực của mình.

Thất Giai đỉnh phong, sắp đột phá bát giai, không có bất cứ tín hiệu gì.

Dạ Nhiễm lắc đầu than nhẹ, cố gắng nâng cao cấp bậc còn cần phải có thời
cơ, đột phá bát giai có lẽ cần phải một khoảng thời gian nữa.

Không nghĩ nhiều, Dạ Nhiễm trực tiếp điều chỉnh trạng thái của bản thân, trận chiến ngày mai Dạ Nhiễm nàng phải đánh giống như phụ thân.

Bởi vì Dạ Nhiễm phát hiện, một chiêu kết thúc này thật sự rất thú vị.

Ngày hôm sau, đúng thời hạn.

Ông mặt trời chiếu ánh sáng xuống khe hở nơi cửa sổ, Dạ Nhiễm liền mở mắt,
nhìn bóng người phụ thân, mẫu thân và Tiểu Khung, Tạp Tạp, Dạ Nhiễm cười đến tuyệt mỹ.

“Cảm giác như thế nào?” Dạ Huyền Diệp mở mắt ra, nhìn con gái bảo bối hỏi.

“Không tồi.” Dạ Nhiễm gật đầu cười, dùng một ngày một đêm điều chỉnh trạng
thái, hiển nhiên sẽ điều chỉnh đến mức tốt nhất, trận chiến hôm nay nàng rất chờ mong.

“Vậy là tốt rồi, trước ăn một chút, Tiểu Nhiễm, cố lên!” Vũ Nhược Phiêu đứng lên, đến bên cạnh con gái bảo bối, cười híp mắt nắm chặt nắm đấm với Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm gật đầu cười nói: “Vâng, được.”

Tiểu Khung dắt tay phải Dạ Nhiễm, Tạp Tạp trực tiếp nằm trên vai Dạ Nhiễm,
Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu đi xuống gian phòng ở lầu hai.

Dạ Nhiễm đi vào gian ghế lô, nhìn thấy Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu ngồi
bên trong, kinh ngạc nói: “Ấy, hai tên gia hỏa thích ngủ nướng sao hôm
nay dậy sớm vậy?”

Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu ngượng ngùng sờ mũi, cười nói với Dạ Nhiễm:
“Hắc hắc, hôm nay là trận đấu của đội trưởng, chúng ta sao có thể nằm ỳ
như trẻ con được.”

Tập Diệt Nguyệt khinh bỉ nhìn hai tên gia hỏa, không biết ai tối hôm qua
chạy đến gian phòng của nàng bảo nàng trời chưa sáng phải gọi hai người
bọn họ rời giường, trời biết sáng nay nàng gọi bọn họ rời giường cũng
phải dùng hơn nửa canh giờ!

Tập Diệt Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, sau lưng là mây đen, nàng là nữ đầu bếp lại thêm bảo mẫu, trời điểm trúng đầu nàng hay sao vậy?!

Dạ Nhiễm nhìn thấy bộ dáng của Tập Diệt Nguyệt liền hiểu được chuyện, lập
tức cười ha ha: “Hai người đó, được rồi, ăn cơm trước đi.”

Đối với trình độ ngủ nướng của Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu, Dạ Nhiễm cũng không có cách nào.

Dạ thị gia tộc, sân luyện công.

Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Dạ gia chủ từng bước đi lên chiến đài,
nhìn mọi người ở phía dưới, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt hơi lạnh, uy
nghiêm của Dạ gia chủ thời khắc này được thể hiện rõ ràng, tuyên bố từng chữ: “Hôm nay, trận chiến chọn thiếu chủ của Dạ thị gia tộc ta chính
thức bắt đầu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui