Nhã Vy: Rất tiếc phải thông báo với mọi người tin buồn này. Bộ
này bên nhà mình hiện nay đang thiếu beta và edit trầm trọng, vì vậy bên mình đành phải tạm giãn bộ này ra thành 1 tuần post 1 chương vào thứ 4. Rất xin lỗi mọi người vì việc này. *Cúi đầu*. Rất mong mọi người tiếp
tục ủng hộ bọn mình nhé
…
Nghe được Hoàng hậu
nương nương nói như vậy, ba vị công chúa đều lên tiếng cười nhạo, nhìn
Dạ Nhiễm và Lưu Nhất Trác với ánh mắt mập mờ càng nhiều hơn là vẻ xem
kịch vui ác liệt.
Lưu Nhất Trác trực tiếp quỳ xuống,
tuy thực sự sợ hãi nhưng lưng vẫn thẳng tắp , “Hoàng hậu nương nương,
ngài có thể vũ nhục nô tài, nhưng xin ngài đừng liên lụy Linh Dược sư
các hạ.”
Hoàng hậu nương nương thật không ngờ một
tiểu thái giám vậy mà cũng dám thẳng lưng trước mặt nàng, dịu dàng nở
nụ cười, “Tiểu Trác Tử, ngươi chẳng lẽ ngươi quên ngươi vẫn là người của điện Phượng Nghi rồi hả?”
Lưu Nhất Trác lắc đầu, dập đầu với Hoàng hậu nương nương , “Nô tài vẫn nhớ rõ bổn phận của mình.”
“Còn nhớ rõ bổn phận của mình?” Hoàng hậu nương nương nhàn nhạt nở nụ cười,
sự ung dung đẹp đẽ quý giá hiển thị rõ qua sắc mặt, biểu cảm như cũ dịu
dàng, lại chỉ nghe nàng nói, “Có ai không, kéo cẩu nô tài kia ra ngoài
chém cho bổn cung!”
“Hoàng hậu nương nương, ngài thật sự coi bổn cô nương không tồn tại hay sao?” khéo môi Dạ Nhiễm giơ lên
lấy dáng tươi cười, thần sắc không lạnh như băng nhưng thanh âm lại
khiến cho người khác sau khi nghe xong không hiểu sao phát lạnh.
“Bổn cung giáo huấn một nô tài, Dạ tiểu thư có ý kiến gì à?” Hoàng hậu nương nương chậm rãi uống trà, không nhanh không chậm nhìn Dạ Nhiễm, chậm rãi hỏi, “Chẳng lẽ lại thật giống như cái ý kia của bổn cung?”
“Hoàng hậu nương nương, ngài nói bổn cô nương có thể ở bên trong điện Phượng Nghi giết ngươi hay không?” dáng tươi cười xinh đẹp huyết tinh hiển
hiện khóe môi, Dạ Nhiễm chỉ cười nhìn hoàng hậu, phảng phất đang nói một việc so với bình thường còn bình thường hơn việc.
“Lớn mật! Ngươi còn chưa có gả cho Cẩn Vương gia! Cho dù gả cho Cẩn Vương
gia ngươi cũng không thể vô lễ như vậy với Hoàng hậu nương nương !” Một
công chúa ngang ngược ngồi đó lớn tiếng quát Dạ Nhiễm
Dạ Nhiễm phảng phất liếc nhìn thoáng qua công chúa đồng dạng ngu ngốc,
muốn muốn gả cho Mặc Hoàng, lại đến nịnh nọt hoàng hậu, không phải đần
độn là gì, Dạ Nhiễm buồn cười nhìn vị công chúa, “Ngươi là ai?”
“Bổn công chúa là Ám Thiên quốc Ngũ công chúa!” Kiều Man công chúả hừ lạnh
một tiếng, cao ngạo dương cằm báo ra thân phận của nàng.
Dạ Nhiễm biểu lộ lạnh lẽo, làm cùng động tác giống Diệt Nguyệt lại để cho
người dở khóc dở cười, lại để cho vị Kiều Man công chúa nàỷ làm… lại vô duyên vô cớ khiến cho người sinh lòng chán ghét.
“Ám Thiên quốc Ngũ công chúa? Vậy ngươi cũng biết thân phận của ta?” Dạ
Nhiễm nhàn nhạt nở nụ cười, có đôi khi thân phận này thực sự có thể
giải quyết rất nhiều phiền toái.
Kiều Man công chúa
vừa muốn nói gì, vị công chúa dịu dàng ngồi một bên lôi kéo ống tay áo
của nàng, nhắc nhở gì đó, vị Kiều Man công chúả mới ngừng lên tiếng.
Nhưng chỉ vài giây sau rồi lại ồn ào lên, “Không phải là thiếu chủ Dạ thị
gia tộc ! Bổn công chúa đường đường là công chúa thuộc hoàng thất của
một quốc gia còn có thể sợ ngươi sao? Hừ, như thế không hiểu được tôn trọng trưởng bối, xem ra cha mẹ của nàng cũng không phải dạng gì tốt,
càng có thể là —— ” lời nói Kiều Man công chúa chưa nói hết, nhất thời
chỉ cảm thấy một đạo hồng ảnh lập loè, ngay sau đó liền nghe một hồi
tiếng hét cực kỳ đau khổ chói tai: “Ah!”
Vài đạo huyết quang vẩy ra,trên người Hoàng hậu nương nương và hai vị công chúa còn lại đều nhiễm lên huyết sắc.
Dường như hoàng hậu nương nương và hai vị công chúa là sững sờ ngay tại chỗ,
nhìn thiếu nữ vừa mới cònnâng chén nói chuyện cùng bọn họ , lúc này lại bị một sợi tơ xuyên thấu trái tim, trong nháy mắt sinh mệnh biến mất
không thấy gì nữa.
“Ngươi —— ngươi cũng dám giết
người? !” Một công chúa trong đó lảo đảo ngã trên mặt đất, che miệng
nhìn huyết tinh đầy đất, hoảng sợ nhìn hồng y thiếu nữ đứng tại chỗ
phảng phất như không có việc gì xảy ra qua, hô to lên.
____________________________________
Dạ Nhiễm nhìn Hoàng hậu nương nương và hai vị công chúa quá sợ hãi, yêu dị liếm liếm cặp môi đỏ mọng, ngón tay điểm nhẹ lên bên trên tơ bạc, dáng
tươi cười đẹp đẽ, “Kỳ thật bổn cô nương càng muốn giữ lại nàng vui vẻ
tra tấn một phen.”
Dạ Nhiễm có thể chịu được rất
nhiều, thậm chí Hoàng hậu liên tục hai lần nói nàng thu trai lơ, nàng
cũng không có động bao nhiêu tức giận.
Chỉ có điều,
vị công chúa này lại trực tiếp mở miệng nhục mạ tới cha mẹ của nàng, có
thể nhẫn nại không có thể nhẫn nhục, giết đã quá tiện nghi rồi.
“Tốt một nữ tử can đảm! Người tới, trói nàng lại cho Bổn cung!” Hoàng hậu
nương nương một vỗ bàn đứng lên, ngực kịch liệt phập phồng, lục giai
mộng cấp võ giả mạnh mẽ uy áp điên cuồng dũng mãnh lao tới phía Dạ
Nhiễm, nàng cũng không nghĩ ra Dạ Nhiễm cũng dám giết người ở trước mặt
nàng
“Trói lại? Ngược lại bổn cô nương muốn nhìn hôm
nay ai dám tới!” Dạ Nhiễm mặt ngoài bất động như núi, trong lòng lại âm
thầm lộ ra vui vẻ, giết một công chúa vì chính là náo chuyện này lớn hơn một chút, Hoàng hậu nương nương, hôm nay xem ngươi còn như thế nào bình tĩnh.
” Điện Phượng Nghi của bổn cung còn không cho
phép ngươi một nữ tử nho nhỏ đến giương oai! Hôm nay nếu không phải
ngươi tự mình quỳ xuống xin lỗi bổn cung và xin lỗi Ám Thiên quốc thì
đừng mơ tưởng muốn vào cửa hoàng gia!” Hoàng hậu nương nương sắp giận
điên lên, công chúa của một nước chết tại điện Phượng Nghi của nàng, dù
như thế nào thì việc này đều nhỏ không!
Càng lớn thậm chí khả năng khiến cho hai nước chiến tranh, sự bình tĩnh từ xưa đến của Hoàng hậu nương nương đều biến mất.
“Chẳng lẽ người cầm quyền Minh vực quốc là Hoàng hậu nương nương? Quả nhiên
quan uy thật lớn.” Dạ Nhiễm nheo mắt lại, ngồi ở trên mặt ghế, vuốt vuốt tơ bạc trong tay, cười tủm tỉm nói.
Một câu nói của
Dạ Nhiễm khiến cho cả người Hoàng hậu nương nương thể cứng ngắc thoáng
một phát, đồng thời cũng ý thức được lời nói của nàng vừa mới nói vô
liêm sỉ như thế nào, lạnh lùng quét qua hai công chúa đã bị dọa ngốc,
lạnh lùng nhìn về phía Dạ Nhiễm, “Cho dù bổn cung không phải người cầm
quyền, nhưng mà trong tay cầm toàn bộ quyền sanh sát phi tần trong hậu
cung, ngươi muốn bắt giết công chúa của một nước, vẫn là dễ dàng.”
“Ah, vậy sao?” Dạ Nhiễm buồn cười nhìn vị Hoàng hậu nương nương, lại nhìn
một vòng chung quanh điện Phượng Nghi trống không, tà mị cười cười,
“Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương không có phát hiện ngài hô lâu như vậy
nhưng không có thị vệ đi vào sao?”
Hoàng hậu nương
nương phảng phất bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức ánh mắt lóe lên,
thần niệm nhìn lướt qua toàn bộ bốn phía bên ngoài điện Phượng Nghi .
Tĩnh, hết mức yên tĩnh.
“Ngươi dám động người Bổn cung ? !” Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ cảm
giác mình tức giận như vậy, từ sau khi nàng ngồi trên hoàng hậu bảo tọa
tay cầm quyền sanh sát không có người dám làm càn ở trước mặt nàng
không kiêng nể như thế, coi như là mấy lần trước kia tuy thái độ Dạ
Nhiễm không tốt nhưng cũng không dám như vậy.
Cho nên nàng một mực rất bình tĩnh, rất dịu dàng ngồi ở trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.
“Hoàng hậu nương nương có chứng kiến bổn cô nương ra tay sao? Coi chừng bổn cô nương tố cáo ngài phỉ báng ” Dạ Nhiễm nhún nhún vai, khóe môi mang theo vài phần tà ác dáng tươi cười, lời nói mặc dù nói như thế, thần sắc đáy mắt lại lộ ra ý cho dù bổn cô nương làm thì thế nào?
“Ngươi muốn làm gì?” Hoàng hậu nương nương nghe được Dạ Nhiễm nói như vậy,
cưỡng chế lử giận ở đáy lòng, cũng hiểu được nàng thân là mẫu nghi một
quốc, không thể tùy ý ra tay đối phó một tiểu bối. Huống chi nàng một
mộng cấp võ giả vậy mà ra tay đối phó một thiếu nữ mới Tiên Thiên, nói ra nàng còn trong lục cung dừng chân như thế nào (*có chỗ đứng để sinh
sống)?
Dạ Nhiễm vui vẻ, hoàng hậu như thế nào không tiếp tục phẫn nộ đi, “Bổn cô nương đều không muốn làm gì. Chỉ có điều —— “
Dạ Nhiễm đứng lên, từng bước một tới gần Hoàng hậu nương nương, cúi đầu
xuống chậm rãi tới gần lỗ tai của hoàng hậu, mang theo tà mị khí tức
phiêu tán, giọng nói vang lên bên tai Hoàng hậu nương nương, “Hoàng hậu
nương nương, ta không động tay chẳng qua là giữ mặt mũi Mặc Hoàng, ngài
không để ý mặt mũi này thì đừng trách bổn cô nương không khách khí.”
Hoàng hậu nương nương lập tức ngưng tụ khí tức, trong lòng bàn tay ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ muốn đánh tới phía sau Dạ Nhiễm .
Phanh!
Một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh tay Hoàng hậu nương nương ra, con mắt Hoàng
hậu nương nương lập tức đột nhiên co lại, tốt lực lượng cường đại!
_______________________________________
Chẳng biết từ lúc nào Tạp Tạp theo Thương Khung bảo tháp xuất hiện, thân
hình phiêu phù ở không trung, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn ngập
khinh thường với hoàng hậu, “Một mộng cấp võ giả nho nhỏ cũng muốn hạ
sát thủ với Nhiễm Nhiễm bổn đại gia?”
Dạ Nhiễm cười
tủm tỉm nhìn Hoàng hậu nương nương, khóe miệng hiện ra một vòng nụ cười
lạnh như băng, “mệnh của bổn cô nương rất bướng đây nè.”
Sau lưng Hoàng hậu nương nương xuất hiện tầng tầng mồ hôi lạnh, thực lực
thiếu nữ này , làm sao có thể chỉ là Tiên Thiên tông sư, thực lực của
nàng coi như mộng cấp võ giả bình thường cũng tuyệt không tránh khỏi,
mà vừa mới…
Hoàng hậu vô cùng xác định lực lượng chấn động của nàng, không tới từ tiểu oa nhi ở kia , mà tới từ lực lượng ở
trong cơ thể Dạ Nhiễm.
“Ah —— ngươi giết người, giết người!” Một vị công chúa cuối cùng ngây ngốc hồi thần lại, lập tức thét chói tai vang lên chỉ vào Dạ Nhiễm hô to.
Một vị khác công chúa cũng lập tức bắt đầu hô to lên, hai công chúa như tỷ muội đồng dạng gặp nạn ôm lẫn nhau khóc lớn.
Dạ Nhiễm dẫn ra một vòng tươi cười tà ác , nâng bước đến trước mặt hai vị
công chúa , hai con mắt dần dần trở nên sâu không thấy đáy, nhìn một vị công chúa trong đó, ngưng giọng nói hỏi, “Ngươi vừa mới nhìn thấy gì?”
“Nhìn thấy ngươi giết người, ngươi giết người!” Vị công chúa kia hô to, hoảng sợ lui về, giết người, giết công chúa, hồng y thiếu nữ trước mặt thật
giống như sứ gỉa trong Địa ngục Câu hồn, phảng phất chỉ cần nàng gật đầu một cái, mạng của các nàng giống như muốn từ nay về sau biến mất tại
trên nhân gian
“Nhìn thấy ai giết người?” Dạ Nhiễm
không gấp không giận, chỉ cười nhìn vị công chúa này nhìn thật sâu vào
thẳng cặp mắt của nàng.
Sau lưng công chúa mồ hôi
lạnh đã làm ướt vạt áo, dưới ánh mắt Dạ Nhiễm ngón tay chậm rãi hướng
về phía Hoàng hậu nương nương, “Là Hoàng hậu nương nương! Là nàng một
lời không đúng liền giết Ngũ công chúa!”
Hoàng hậu đứng nguyên tại chỗ, ngây ngẩn cả người! Một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân thẳng lên tới trong não!
Dạ Nhiễm đầy ý cười nhẹ gật đầu, mỉm cười, sờ lên đầu công chúa “Thực nghe lời, công chúa nói thật mới là công chúa tốt.”
Hoàng hậu muốn chuyển động, muốn nói cái gì, muốn một cái tát chết Dạ Nhiễm,
nhưng vẫn đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, trước mặt nàng là một bảo
bảo tinh xảo đang cười tủm tỉm.
Ngay sau đó, Dạ Nhiễm đặt ánh mắt ở trên người một vị công chúa khác, chỉ nhàn nhạt hỏi một
lần, “Vị công chúa vừa rồi chết như thế nào?”
Công
chúa này mạnh mẽ đem ngón tay chỉ Hoàng hậu nương nương, “Là nàng, là
nàng giết Ngũ tỷ, Hoàng hậu nương nương, ngươi là muốn khai chiến cùng
chúng ta Ám Thiên quốc sao? !”
Dạ Nhiễm tiếp tục vỗ
vỗ đầu vị công chúa này, cười híp mắt nói, “Nhận rõ ràng sự thật là tốt
rồi, bổn cô nương rất chán ghét bị người oan uổng đấy.”
Dạ Nhiễm sau đó nhìn về phía Lưu Nhất Trác, Lưu Nhất Trác nhếch miệng mỉm
cười cúi đầu, hai vị công chúa nhìn thấy gì hắn tự nhiên cũng nhìn thấy
cái đó.
Dạ Nhiễm nâng bước đi đến bên người Hoàng hậu nương nương , nhìn trên trán Hoàng hậu nương nương chảy ra mồ hôi lạnh, cười cười, “Hoàng hậu nương nương cũng không nên đem vũ khí của ngươi
đặt ở chỗ bổn cô nương “
Dạ Nhiễm vuốt vuốt tơ bạc
cầm trong tay đưa cho Hoàng hậu, quay người ngồi ở trên ghế, hứng thú
thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của Hoàng hậu nương nương
Hoàng hậu nhìn tơ bạc cực kỳ quen thuộc trong tay nàng, đáy mắt lộ ra đã
không phải là hoảng sợ rồi, tại sao có vũ khí nàng thường dùng? Tại sao lại xuất hiện Dạ Nhiễm trên tay?
Dạ Nhiễm cười nhéo nhéo khuôn mặt Tạp Tạp ở trong lòng, bản lĩnh làm kẻ trộm tiểu gia hỏa ngược lại càng ngày càng cao rồi.
“Ta, ta muốn giết ngươi!” Hoàng hậu nương nương hiểu bây giờ mình đã hết
đường chối cãi rồi, giết Dạ Nhiễm, giết nàng thì không ai dám nói thêm
gì, giết nàng vừa vặn thoái thác Dạ Nhiễm và Ám Thiên quốc Ngũ công chúa bên trong thi đấu song song tử vong!
Hoàng hậu
nương nương nắm tơ bạc trong tay , trực tiếp công kích trái tim Dạ
Nhiễm ! Lực lượng khổng lồ của mộng cấp võ giả lập tức biến những cái
bàn nơi Hoàng hậu nương nương đều biến thành bột phấn!
Đúng lúc này ——
Theo ‘Phanh’ một tiếng vang thật lớn, cửa lớn của điện Phượng Nghi bị người bạo lực một cước đá văng!
Một đạo lực lượng cực kỳ mạnh mẽ lập tức bay vào từ bên ngoài, chỉ nghe ầm
ầm vài tiếng, Hoàng hậu nương nương mới còn hung ác bây giờ liền đảo
lộn lăn mấy cái, lăn rơi vào góc tường, một búng máu phun ra.
“Ngươi thật to gan! ngươi dám động nữ nhân của bổn vương? !” Chớp mắt một cái bóng người Quân Mặc Hoàng xuất hiện, ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm vô cùng, quanh thân tuôn ra sát khí, nhìn Hoàng
hậu trên mặt đất như là nhìn một con sâu cái kiến.
___________________________________
Sau Quân Mặc Hoàng một hồi tiếng bước chân vang lên, do Hắc Ưng Hắc Hổ dẫn đầu hơn mười vị Hắc Thiết giáp Hổ Vệ một loạt mà vào, đứng ở một bên,
lẫm liệt sinh oai.
Mấy thị vệ đều là thiếp thân Hổ
Vệ trong vương phủ, đều rất quen thuộc với Dạ Nhiễm , biết rõ Vương phi nhà mình bị sỉ nhục tại điện Phượng Nghi, thậm chí thiếu chút nữa bị
chém giết, một đôi mắt hổ trong đều tản ra một chút sát ý!
Dạ Nhiễm chuyển mắt thấy Quân Mặc Hoàng, đáy mắt mang theo vài phần giảo hoạt trừng mắt nhìn, nắm chặt tay Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng trừng mắt liếc người này, chẳng lẽ không biết nguy hiểm? dù nói thế nào Hoàng hậu cũng là một cao thủ.
Dạ Nhiễm sờ sờ cái mũi, giương lên cái cằm, sao nàng lại không có nắm chắc việc, Dĩ Quỷ Thiên Ma cường hãn còn không phải bị nàng một chưởng oanh
chết rồi.
Quân Mặc Hoàng nhéo nhéo mũi Dạ Nhiễm đáy mắt lóe ra yêu chiều lại không có thần sắc kiêu ngạo.
Quân Mặc Hoàng buông Dạ Nhiễm trong ngực, ngồi xuống trên ghế, giọng nói
lạnh lùng nói, “Hắc Ưng, bao vây trọn cái điện Phượng Nghi cho bổn
vương, lúc kết quả kiểm tra thi thể của Ám Thiên quốc công chủ còn chưa có, mặc kệ người phương nào không được rời đi một bước!”
Dạ Nhiễm đứng phía sau Mặc Hoàng, cũng không ngồi xuống, dù sao nàng cũng là một trong những người bị tình nghi, không phải sao?
“Quân Mặc Hoàng, ngươi có phải hơi quá đáng hay không? Bổn cung vẫn là hoàng
hậu Minh vực quốc!” Hoàng hậu nương nương ở góc tường gian nan ngồi dậy, lau đi máu ở khóe miệng , phẫn nộ chỉ vào Quân Mặc Hoàng quát.
“Bổn vương làm việc, há lại cho ngươi lắm miệng?” Quân Mặc Hoàng chỉ hơi hơi nhìn lướt qua Hoàng hậu, thản nhiên nói.
Hoàng hậu bị Quân Mặc Hoàng liếc không có khí thế, lập tức như người đàn bà
chanh chua bình thường hô lớn, “Bệ hạ! Bổn cung muốn gặp bệ hạ! Có còn
vương pháp hay không!”
Quân Mặc Hoàng một ánh mắt đều không có cho, chỉ lôi kéo tay Dạ Nhiễm sau lưng vuốt vuốt trên lòng
bàn tay, khi thì nhàu nhíu mày, giống như nhà mình bảo bối vừa gầy rồi.
Hắc Ưng Hắc Hổ và một đoàn oai vũ sau lưng nhìn thấy một màn này nhưng
không thể trách, Vương gia và Vương phi nhà mình khi nào mà đều có thể
ngọt lại để cho bọn hắn những quanh thân hổ vệ môn đều muốn bốc lên điểm bong bóng phấn hồng.
Ngắn ngủn qua đi vài phút, điện Phượng Nghi lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân.
trên bờ vai Huyền Ly Thất Thải Lưu Ly Tiểu Phượng hoàng đáng yêu đang ngồi, đi theo phía sau mấy vị lão giả tuổi có chút già, đi vào điện Phượng
Nghi.
“Hạ quan tham kiến Cẩn Vương.” mấy người sau
khi đi vào ngay ngắn hành lễ với Quân Mặc Hoàng kể cả Huyền Ly, sau đó
mấy người mới nhìn y quan tán loạn trên mặt đất, trên người Hoàng hậu
nương nương mang theo vết máu, sau khi dừng một chút mấy người sắc mặt
như thường đối khom người cung kính với Hoàng hậu đang ngồi trên mặt đất “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nương
nương nhìn mấy viên quan trước mặt hành lễ với nàng, từng đợt cười lạnh, “Ha ha ha, Bổn cung muốn gặp bệ hạ, Bổn cung muốn gặp bệ hạ!”
Điên rồi.
Hoàng hậu nương nương biết rõ mình bây giờ đã hết đường chối cãi rồi, ở đây
đều là người của Quân Mặc Hoàng, hai công chúa cũng làm một bộ dáng cho rằng nàng là hung thủ, mà trên tay nàng nắm hung khí giết chết Ngũ công chúa, vừa mới còn dùng tơ bạc này ý đồ giết chết Dạ Nhiễm.
Bây giờ Hoàng hậu nương nương coi như có năm cái miệng cũng nói không nên nguyên do
Trên tay mấy vị lão giả đeo bao tay đến trên thi thể Ngũ công chúa kiểm tra
một phen, mấy người đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu, trong đó một lão giả
đi đến bên người Quân Mặc Hoàng , nói, “Ám Thiên quốc Ngũ công chúa bị
tơ bạc xuyên tim mà chết, nhìn ra thực lực hung thủ ít nhất là mộng cấp
võ giả .”
Tơ bạc, mộng cấp võ giả.
Hợp với hai cái danh từ, đều muốn chỉ hung thủ là Hoàng hậu nương nương.
________________________________________
Mấy vị lão giả nhìn về phía Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm mỉm cười, không nói tiếng nào.
“Là nàng, là nàng giết chết Ngũ công chúa, là nàng, một lời không hợp liền
giết Ngũ công chúa… Thậm chí còn muốn giết Dạ tiểu thư!” Trong đó một vị công chúa trên mặt đất chỉ vào Hoàng hậu ngồi bên tường, hoảng sợ hô to lên tiếng.
Mặt khác một vị công chúa tỉnh tỉnh hiểu hiểu lúc đang nhìn hoàng hậu, đáy mắt ngoại trừ hoảng sợ vẫn là hoảng sợ.
Hiển nhiên, tất cả mọi người cũng nhìn ra được, sợ là thần trí hai vị công chúa đã tiêu tán rồi.
Quân Mặc Hoàng nhéo nhéo lòng bàn tay Dạ Nhiễm trong tay, cái tiểu nha đầu
này, tai họa gây cho người khác ngược lại càng ngày càng mạnh rồi.
Huyền Ly ở một bên cúi đầu xuống, đáy mắt là một mảnh vui vẻ, lúc này đây
Hoàng hậu nương nương chính là không chết cũng muốn lột da rồi.
Hắc Ưng Hắc Hổ đều ở trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên với Dạ Nhiễm,
mặt khác Hổ vệ môn có lẽ không biết nhưng ba người Hắc Ưng Hắc Hổ và
Huyền Ly lại hiểu rõ việc này hôm nay hôm nay bất quá là trò khôi hài
thôi
Mấy vị lão giả khác nhìn Quân Mặc Hoàng không
lên tiếng, tự nhiên bọn họ cũng sẽ không ngốc đi lên án chứng cứ phạm
tội của Hoàng hậu nương nương, tóm lại tất cả đều đã bày ở trước mắt,
bọn họ chỉ là vài tên quan khám nghiệm tử thi mà thôi.
Một hồi tiếng bước chân tuỳ tùng bên ngoài tới, đáy mắt Quân Mặc Hoàng và
Dạ Nhiễm đồng thời thoáng hiện một vòng vui vẻ, cuối cùng cũng đến
rồi.
Một vị công công có chút phát tướng đi đến,
nhìn một màn này ở điện Phượng Nghi mặt không đổi sắc, giương giọng nói, “Bệ hạ có lệnh, đưa Hoàng hậu nương nương vào U cung, không có khẩu dụ
của bệ hạ không được tự tiện xuất nhập.”
U cung, tự nhiên là lãnh cung
Hoàng hậu một quốc gia bị hủy bỏ như vậy mất đi thể thống huống chi là lúc
sắp đến sinh thần của Quân Mặc Hoàng, đây không phải khiến cho cả đại
lục nhìn chuyện cười Minh vực quốc?
Đối với bộ phận
người mà nói, dường như đưa Hoàng hậu nương nươngvào U cung là xử phạt
cực kỳ nhẹ rồi, nhưng mà mặt Hoàng hậu nương nương lại bỗng chốc thảm
bại, thậm chí đáy mắt có thoáng hiện tuyệt vọng, ánh mắt Hoàng hậu
nương nương oán độc nhìn Dạ Nhiễm, mỗi chữ mỗi câu phảng phất đến từ Địa Ngục ác độc nhất nguyền rủa, “Dạ Nhiễm, ngươi chết không yên lành! Chết không yên lành!”
Dạ Nhiễm chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hoàng hậu nương nương, không nói gì.
“Hoàng hậu nương nương, xin mời.” Vị công công tuyên cáo khẩu lệnh của bệ hạ
cười sau khi nói xong với Hoàng hậu, khoát tay áo với ngự tiền thị vệ
sau lưng, lập tức hai thị vệ xuất hiện dựng lên hai bên cánh tay Hoàng
hậu đi ra điện Phượng Nghi.
“Dạ Nhiễm, nhớ kỹ lời nói của bổn cung , ngươi nhất định chết không yên lành!” Giọng nói Hoàng
hậu nương nương đã đi xa, chỉ là toàn bộ hoàng cung phảng phất cũng có
thể cảm giác được oán khí ngập trời củaHoàng hậu
Đôi mắtQuân Mặc Hoàng màu đen nhìn thoáng qua vị công công, sau đó đặt ánh
mắt ở cửa lớn điện Phượng Nghi “Cực kỳ chiêu đãi Hoàng hậu nương nương
cho bổn vương, cũng không nên thiếu đi một sợi tóc.”
Có thể đứng bên người Hoàng thượng thì tự nhiên công công không phải một
người đơn giản, lập tức cười đáp, “Tự nhiên nô tài sẽ cực kỳ chiếu cố
Hoàng hậu nương nương, chắc hẳn các vị nương nương ở U cung cũng rất nhớ Hoàng hậu nương nương.”
Không biết bao nhiêu vị bị
Hoàng hậu nương nương hãm hại mà vào U cung điện, từ đây cẩm y ngọc thực phi tần biến thành cung nữ đều không bằng đại nương giặt quần áo, bao
nhiêu vị nương nương ở Ucung mang hận ý với Hoàng hậu nuốt hận mà chết,
có thể nói U cung với Hoàng là oán khí khắp nơi sinh sôi.
______________________________________
“Hai vị công chúa phiền toái công công an bài.” Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt nhẹ gật đầu với công công, đưa tay chỉ hai vị thần trí tiêu tán công chúa.
“Hãy cho nô tài nếu Vương gia không còn việc gì nô tài xin được cáo lui
trước.” Công công hành lễ với Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, sau đó nhẹ gật đầu với mấy vị đại thần Huyền Ly, một đám ngự tiền thị vệ mang theo hai vị công chúa và thi thể công chúa đi ra điện Phượng Nghi.
Sau đó vài lão giả cũng nhao nhao cáo lui, ngày hôm sau dùng biểu tấu thượng triều báo cáo kết quả kiểm tra đưa cho bệ hạ.
“Lưu Nhất Trác?” ánh mắt Quân Mặc Hoàng đặt ở sau lưng Dạ Nhiễm vẫn không
nói tiếng nào với tiểu thái giám bên mình, giọng nói trầm thấp êm tai
không nói nên lời
Lưu Nhất Trác sùng bái nghe được
Cẩn Vương gia hô tên của hắn, lập tức ngẩng đầu lại nhanh chóng đáp
“Vâng, nô tài đúng là Lưu Nhất Trác.”
“Bổn vương
không thích nghe hai chữ đến nô tài này, hôm nay bắt đầu đi theo Hắc Ưng a.” Quân Mặc Hoàng nhìn thoáng qua Lưu Nhất Trác, sau đó trầm giọng nói ra.
Lưu Nhất Trác đứng thẳng hưng phấn nửa quỳ hạ thân, “Vâng! Tạ vương gia, tạ ơn Linh Dược sư các hạ!”
Dạ Nhiễm nhìn thấy một màn này liếc nhau vơid Quân Mặc Hoàng, đáy mắt hiện lên ấm áp.
Trước khi chuyện đó xảy ra, nửa đường Mị Vũ đã bị ánh mắt Dạ Nhiễm hô đi, trên đường đi nói cho Quân Mặc Hoàng.
Mà Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm đều ăn ý, cho dù ai cũng đều không so sánh
được, vì vậy hôm nay hai người lại làm một hồi kết thúc xuất sắc.
“Hồi phủ.” Quân Mặc Hoàng đứng lên nắm tay Dạ Nhiễm đi nhanh một bước, hai chữ nói ra từ đôi môi mỏng
Hắc Ưng Hắc Hổ, Huyền Ly, Lưu Nhất Trác và một đám Hổ Vệ theo sát sau lưng
Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, mỗi người đều có một loại khí ngang cảm
giác, Vương phi nhà mình đến điện Phượng Nghi một chuyến liền chuyển đổ
Hoàng hậu, cho dù hình như là Hoàng hậu tự tìm đấy, nhưng vẫn rất cường
đại
Ngự thư phòng.
Ở hai bên bàn cờ rắc rối phức tạp, ngồi vẫn như cũ là cẩm y Hoàng đế bệ hạ và một vị nam nhân hắc y che mặt.
“Ngược lại kịch rất nhanh.” Hoàng đế bệ hạ buông một viên cờ trăngd, nhàn nhạt mang theo tiếc hận nở nụ cười, “Đáng tiếc hoàng hậu nhiều năm tạo niềm
vui cho trẫm như vậy.”
Hắc y nhân he mặt không nói
gì, lại rõ ràng có thể thấy được khóe mắt chớp một cái run rẩy, giọng
nói vẫn khàn khàn như vậy, “Đó không phải là ý của bệ hạ sao ?” Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, hơi ngơ ngác một chút, liền ha ha nở nụ cười, “Quả
nhiên thế gian người hiểu trẫn chỉ có một người.”
Hắc y nhân che mặt không nói thêm gì nữa, đặt chú ý ở bàn cờ, chỉ nhịn không được trong lòng âm thầm nói một câu: lão hồ ly!
Trên đường trở lại vương phủ
Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng ngồi ở trong kiệu, Quân Mặc Hoàng nhìn Mị Vũ
bỗng xuất hiện, dựa lưng vào đệm mềm mại, mặt không biểu tình, tiếp tục
vuốt vuốt bàn tay Dạ Nhiễm nhỏ bé trắng nõn dài nhọn trong tay
Mị Vũ bất mãn trừng mắt Quân Mặc Hoàng, rầm rì một tiếng chen đến bên
người Dạ Nhiễm, chớp chớp mắt to, “Trực tiếp giết Hoàng hậu thật tốt.”
Dạ Nhiễm nghe vậy, nhẹ nhàng câu môi cười cười, đáy mắt lóe ra tà ác rực
rỡ, “Gần đến sinh thần của Mặc Hoàng rồi, sao có thể gặp máu được?”
“Nữ nhân này không chết, sớm muộn cũng là mối họa.” đáy mắt Mị Vũ lóe ra
một tia ánh sáng lạnh, nhìn Dạ Nhiễm, “Nếu không tiểu Nhiễm Nhiễm thân
nhân gia một cái, buổi tối người ta đi giúp Nhiễm Nhiễm giết nàng.”
Bỗng dưng, một hồi hơi lạnh tràn ngập trong kiệu.
Quân Mặc Hoàng dùng lực lớn ôm Dạ Nhiễm trong ngực, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mị Vũ.
Dạ Nhiễm buồn cười nhéo nhéo lòng bàn tay Quân Mặc Hoàng , Mị Vũ chỉ ưa thích chơi, ưa thích hay nói giỡn mà thôi.
___________________________________________
Quân Mặc Hoàng hừ lạnh một tiếng để cho hắn tìm người khác đi chơi.
“Mị Vũ, buổi tối kêu Thanh Huyền Thanh Nhiên cùng đi U cung chơi đùa.” Dạ
Nhiễm cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái, bây giờ không thể giết Hoàng hậu,
vậy thì giữ lại từ từ sẽ đến tra tấn chứ sao.
“Ta không đi, các ngươi đi thôi.” Mị Vũ phảng phất nghĩ đến cái gì, lập tức sắc mặt tái đi vội vàng khoát tay nói ra.
Dạ Nhiễm buồn cười nhìn Mị Vũ, người này không sợ trời không sợ đất chính là sợ quỷ, thậm chí không nghe được chuyện ma.
Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm, hơi nghi ngờ hỏi, “Buổi tối Nhiễm nhi đi U cung làm gì?”
Cái địa phương tràn đầy oán khí, Quân Mặc Hoàng̉ không muốn bảo bối nhà mình đi vào trong đó.
“Đương nhiên là giả trang quỷ dọa người.” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm trả lời duỗi
tay ra đặt ở́ hai bên đôi ma, làm cái mặt quỷ với Quân Mặc Hoàng.
Hoàng hậu nương nương đã sợ hãi U cung như vậy, đương nhiên Dạ Nhiễm không ngại lại để cho nàng sợ thêm một chút.
Quân Mặc Hoàng nhéo nhéo đôi má Dạ Nhiễm ́, khóe môi giương môi lên tươi cười.
Mị Vũ nhìn một màn này, đáy mắt lóe ra một vòng thoả mãn, có vẻ như lúc
Quân Mặc Hoàng tiểu tử này đối mặt những người khác khuôn mặt lạnh đến
không thể lạnh hơn nhưng lúc đối mặt Dạ Nhiễm rồi lại dịu dàng như
nước.
Cẩn vương phủ.
Thanh Huyền,
Thanh Nhiên cùng Lệ Nhi ba cái tiểu gia hỏa nhàm chán ngồi trong sân,
các mỹ nữ trong Cẩn vương phủ đều bị bọn họ hù đến đóng cửa không ra,
bọn họ cũng không thể chạy đến trong phòng người ta?
Lúc một đội nhân mã trở lại,đôi mắt ba người sáng ngời, lập tức vọt tới
cửa vương phủ, nhìn Dạ Nhiễm, ba người gạt Quân Mặc Hoàng và Mị Vũ, líu
ríu vây quanh ở Dạ Nhiễm bên người.
“Tiểu công chúa, Hoàng hậu có khi dễ ngươi hay không? Bổn thiếu gia đi chặt nàng!”
Thanh Huyền xò xét Dạ Nhiễm từ đầu đến chân một lần, xác định tiểu công
chúa lông tóc không tổn thương, mới quơ cây quạt cực kỳ bá khí nói.
trong nháy mắt Thanh Nhiên gõ lên đầu Thanh Huyền “Chặt sao được? Giữ lại chậm rãi tra tấn mới tốt.”
Như Lệ Nhi trừng hai bên, mới ôm cách tay Dạ Nhiễm nhăn nhăn cái mũi, “Tìm một đám con vật trêu đùa nàng mới tốt!”
Khóe miệngDạ Nhiễm co giật hai cái nhìn Hắc Ưng Hắc Hổ và một đám Hổ Vệ môn
nhìn lên trời, Dạ Nhiễm cảm giác bất đắc dĩ vô cùng, ba tiểu gia hỏa từ
Bá Quyền chi địa tới, thế nhưng mà không chút nào để hế lực trên đại
lục vào mắt.
“Bổn cô nương là người dễ chịu thiệt sao?” Dạ Nhiễm nhìn ba người, nở nụ cười.
Ban đêm, nguyệt hắc phong cao (*đêm về khuya).
Sáu bóng người từ trên không trung bay ra từ Cẩn Vương phủ
U cung.
Hoàng hậu nương nương khoanh chân ngồi ở trên giường, nhìn khắp gian phòng âm trầm rét lạnh, đáy mắt bắn ra vô tận hận ý và hàn ý.
Dám hãm hại nàng, Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm, thật to gan!
Sưu sưu ——
Tiếng gió lớn gào thét mà qua.
Đáy mắtHoàng hậu nương nương lập loè vài tia ý sợ hãi, ép buộc để cho mình
mở to hai mắt, oan hồn truyền thuyết là giả dối, không có khả năng sẽ
là thực.
U cung gian phòng nhiều cái bóng, chỗ ở Hoàng hậu ở ngóc ngách, ngoài cửa sổ ánh trăng đều không lọt vào.
Ánh nến lóe lên, càng thêm vốn là âm u gian phòng, tăng thêm vài phần âm trầm.
Hồ ——
Cửa sổ đột nhiên bị một ngọn gió mở, ngay sau đó ánh nến bỗng dưng dập tắt.
“Người nào giả thần giả quỷ! Đi ra cho Bổn cung !” Hoàng hậu tức giận hét lớn, sắc mặt lại trắng bệch một mảnh, loáng thoáng xuyên thấu qua lá cây
truyền đến ánh trăng chiếu ánh xuống, phát ra vài tia tái nhợt.
Xoẹt ——
Ánh nến tự nhiên đốt sáng.
Gió vẫn mạnh như trước
“Ai giả thần giả quỷ! Là ai!” Hoàng hậu mạnh mẽ đứng người lên sắc mặt tái nhợt, ánh nến chiếu rọi xuống càng lộ ra lành lạnh.
Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió vù vù.
Hoàng hậu cảnh giác nhìn chung quanh một lần, hít sâu một hơi, yên tâm, xem ra hẳn là chính nàng đa nghi rồi.
Nhưng mà, ánh nến ngay sau khi Hoàng Hậu vừa xoay người rời đi , tắt đi.
Ngoài cửa sổ, sột sột soạt soạt ánh trăng phảng phất như bị mây đen lập tức che khuất.
Cả gian phòng, một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.
Trong phòng tóc tai Hoàng hậu nương nương bù xù, nếu nói thật đúng có quỷ sợ là chính nàng mới là quỷ.
Đăng đăng đăng.
Ngoài cửa phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân, thanh âm từ xa tới gần, lộp bộp —— lộp bộp ——
Thậm chí Hoàng hậu nương nương cảm thấy nàng có thể nghe tiếng tim đập của
mình, lộp bộp, lộp bộp, theo tiếng bước chân thoáng một phát thoáng một
phát nhảy lên.
Phảng phất, tiếng bước chân kia một khi ngừng lại tim của nàng cũng sẽ chớp mắt ngừng lại.
Tiếng mở cửa ken két ma sát.
Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp, tiếng bước chân từng bước một tới gần chỗ ở gian phòng của Hoàng hậu nương nương.
Chờ tiếng bước chân tới gần, Hoàng hậu nương nương bỗng dưng làm loạn, đại chưởng phong ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đánh úp về phía cửa
phòng!
Phanh!
Cửa phòng dưới quyền kia của Hoàng hậu nương nương lập tức đổ xuống, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến một tiếng thét lên.
“Ah —— “
Hoàng hậu nghe tiếng thét chói tai, một lòng mới tính toán để xuống nhưng
ngay sau đó là mãnh liệt tức giận, nhấc bước tiến lên, nhìn cung nữ té
trên mặt đất mặt vùi nơi cánh tay, dương tay muốn tát bên trên đôi má
cung nữ ́, “Cũng dám dọa Bổn cung, Bổn cung đánh chết ngươi!”
Hoàng hậu nương nương lại không ngờ được, một cái tát kia còn chưa đặt bên
trên mặt của cô gái, cổ tay của nàng đã bị một cái tay thoạt nhìn gầy
trơ xương nắm chặt rồi.
Hoàng hậu theo tay nhìn lại, phát hiện là tay cung nữ kia , theo cái kia tay xem xét phía trên, lập tức ——
“Ah ——!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...