Tà Y Độc Phi

Chuyển ngữ ♥ Lam Vy
Beta ♥ Uy Nhi

“Quả nhiên…” đôi mắt Dạ Nhiễm híp lại, nàng đã biết rõ thân phận của cô gái thật sự không đơn giản, là đương gia của chợ ngầm trong lòng đất
kia, lại có chút nghi ngờ hỏi, “Mặc Hoàng, chợ ngầm dưới lòng đất đúng
là của nhà nào vậy?”

Lông mày Quân Mặc Hoàng cau lại, chậm rãi lắc đầu: “Đại khái đã có tin tức nhưng còn chưa xác định rõ.”

“Ta vẩy một loại hương lên trên người vị thiếu chủ kia.” Dạ Nhiễm nháy
mắt mấy cái, đáy mắt nháy lên một vòng giảo hoạt, lúc nàng vừa nhìn đồ
án kia thì lúc đó nàng đã có thể phân biệt rõ hướng đi trên bản đồ

Mọi việc vẫn nên cẩn thận thì hơn.

“Hương phấn? Sẽ không bại lộ?” có thể nói đối với năng lực bảo bối nhà
mình Quân Mặc Hoàng càng ngày càng bội phục rồi.

“Đó là tự nhiên….cái này tặng cho huynh rồi.” Dạ Nhiễm biểu lộ phóng
khoáng hào phóng lấy ra một cái bình ngọc tử đưa cho Quân Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng tiếp nhận bình ngọc tử, thuận tay mở ra cái nắp, lập tức tiểu chút chít nhỏ bằng móng tay cái tản ra ánh huỳnh quang bay ra từ
bên trong.

Tiếu diện huỳnh trùng?

Tiếu diện huỳnh trùng, dùng nó bản thân mọc ra một trương em bé khuôn
mặt tươi cười cùng quanh thân phát ra huỳnh quang mà được gọi là tiểu
chút chít không nhân tính, không thể tu luyện, nhưng mà tại Thương Minh
đại lục nhưng lại cực kỳ trân quý.

Một vì bản thân Tiếu diện huỳnh trùng có một khả năng là nó chỉ cần
ngửi qua một lần cho dù các vị trốn đến chân trời góc biển nó đều có thể tìm ra.

Thứ hai vì Tiếu diện huỳnh trùng này cực kỳ thưa thớt có thể gặp mà không thể cầu một loài hiếm thấy vô cùng.

Trên tay Dạ Nhiễm đúng là Tiếu diện huỳnh trùng đặc biệt vì nhờ hương
phấn mà tồn tại huỳnh trùng, nhớ ngày đó tại núi Hắc Chỉ vì bắt huỳnh
trùng trơn trượt này có thể nói Dạ Nhiễm và Tạp Tạp hao tâm tổn trí.

“Cái này cho ta, vậy nàng lấy cái gì để điều tra nữ tử kia?” Quân Mặc
Hoàng nhướn mày, tuy câu nghi vấn nhưng khóe miệng hắn lại nhếch lên.

Dạ Nhiễm cười hắc hắc, giảo hoạt mà xinh đẹp: “Bổn cô nương đem cái này giao cho huynh, điều tra gì đều giao cho huynh rồi…”

Đôi mắt đen của Quân Mặc Hoàng nheo lại lộ ra nhu tình, hôn lên trán Dạ Nhiễm một cái, trầm thấp ưu nhã thanh âm mang theo sung sướng: “Vi phu
có thể vì nương tử xử lý chỗ có chuyện nha…”

Bàn tay Quân Mặc Hoàng không thành thật xoa xoa ở trên lưng Dạ Nhiễm,
Dạ Nhiễm cảm thấy cái gì đó khuôn mặt đỏ lên lập tức đôi bàn tay trắng
như phấn đánh lên ngực Quân Mặc Hoàng: “Huynh đại sắc lang, sắc trời

không còn sớm, ta đi đan dược công hội đã”

Nói xong Dạ Nhiễm muốn thoát khỏi cái ôm của Quân Mặc Hoàng, liền bị
hắn dùng tay phải ngăn lại, ôm chặt, Quân Mặc Hoàng mang theo một chút
ai oán mà nói: “Vi phu cam đoan không làm gì, Nhiễm nhi không muốn cùng
ta ăn cơm chiều sao?”

Dạ Nhiễm nhìn lên khuôn mặt làm nũng của nam nhân, khóe miệng run rẩy
nhưng ngoài miệng lại nói một cách hung ác: “Buổi sáng và giữa trưa
huynh đều không có ăn cơm?”

Quân Mặc Hoàng chớp chớp đôi mắt màu đen, thấy được bảo bối vì xấu hổ
mà nói ra lời hung ác, tâm tình thật tốt, nhưng trên mặt lại thành thành thật thật lắc đầu: “Nhiễm nhi không có ở đây, vi phu không có muốn ăn.”

Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân đang làm nũng, tức giận
nắm lấy cổ áo Quân Mặc Hoàng, cắn răng nói: “Mặc Hoàng, về sau nếu không đúng hạn ăn cơm, ta —— “

Quân Mặc Hoàng nhướn mày nhìn xem bảo bối nhà mình, ngược lại rất muốn biết bảo bối muốn làm như thế nào đây?

Thế nhưng Dạ Nhiễm lại buông cổ áo Quân Mặc Hoàng ra, thuận tiện liền
giúp hắn sửa sang lại cổ áo vừa bị nàng túm nhăn, cười tủm tỉm quay đầu
ra cửa đối diện túm lấy Hắc Hổ nói : “Hắc Hổ, tương lai nếu chủ tử ngươi không đúng giờ ăn cơm, các ngươi liền thu công việc trên tay hắn, cưỡng chế hắn ăn cơm.”

Hắc Hổ đứng ở bên ngoài một mực nghe kỹ lời đùa giỡn, lập tức bên
trong hiện ra vẻ trâu bò, Vương gia Vương phi hai người đừng làm liên
lụy đến cái người vô tội như thuộc hạ được hay không? Hắn thật sự mới
chỉ nghe được có hai câu thôi mà…

Đảo mắt tưởng tượng, xác thực Hắc Hổ cũng không muốn chủ tử nhà mình
luôn ăn cơm không đúng giờ, liền ở bên ngoài giương giọng trả lời:
“Vâng, Vương phi, thuộc hạ đã rõ.”

Quân Mặc Hoàng trên trán chảy ra mấy cái hắc tuyến, hắn còn muốn bảo
bối nhà mình làm mấy chuyện hắn thích để hắn ăn cơm đây này

Quả nhiên, người đang yêu đều không thể nói lý nha.

“Hắc Hổ, đưa cơm tối lên.” Quân Mặc Hoàng nhếch môi cười, đưa tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, hừm, dù sao Nhiễm nhi của hắn cũng quan tâm hắn,
nghĩ đi nghĩ lại, không khí lạnh lẻo quanh thân liền ấm lên rồi.

“Vâng.” Hắc Hổ ở bên ngoài lau mồ hôi lạnh, xem ra hắn thành công rồi, tuy nhiên bọn họ nghe lệnh bởi Vương gia nhưng Vương gia lại ngoan
ngoãn phục tùng với Vương phi, ừm, bọn hắn nghe lời nói Vương phi …,
cũng đúng.

Cơm tối đưa lên, Quân Mặc Hoàng cũng không chịu buông Dạ Nhiễm từ trong ngực ra, hai người duy trì loại tư thế như vậy một ăn cơm chiều.

Về sau, Quân Mặc Hoàng cầm lấy chiếc đũa đút cho Dạ Nhiễm ăn hết một
ngụm đồ ăn, đột nhiên cứ như vậy sau này thành thói quen, Dạ Nhiễm nuốt
vào một ngụm, hắn liền cho ăn một ngụm, làm không biết mệt.


Dạ Nhiễm đang nhìn Quân Mặc Hoàng lần nữa đem đồ ăn đến bên miệng mình, nhịn không được trên trán rơi đầy hắc tuyến, “Mặc Hoàng, ta đã no rồi,
huynh cũng ăn đi.”

Quân Mặc Hoàng nhướn mày, bỏ nốt miếng thức ăn còn trên đũa vào miệng
Dạ Nhiễm, mới để đũa xuống, nhăn mày nói: “Như thế nào mới ăn một chút
như vậy, nàng còn gầy lắm béo một chút ôm mới thích.”

“Mập quá sẽ không xinh đẹp. Nhỡ đâu Mặc Hoàng ghét bỏ ta làm sao bây
giờ?” Dạ Nhiễm vuốt ve cái bụng no tròn, làm nũng trong ngực Mặc Hoàng
vừa cười khanh khách vừa nói. Nàng phát hiện, mình giống như càng ngày
càng ưa thích ở cùng một chỗ cùng Mặc Hoàng, không muốn tách ra, không
muốn chia lìa.

“Cái kia, vậy Nhiễm nhi cũng nuôi bổn vương cho béo là tốt rồi.” Đôi
mắt thâm thúy màu đen của Quân Mặc Hoàng vụt lóe tia vui vẻ, Dạ Nhiễm à
Dạ Nhiễm, nàng như thế hắn làm sao có thể buông tay đây?

Màn đêm buông xuống, ánh trăng như nước, cảnh ban đêm thật yên tĩnh, tại căn một phòng ấm áp.

Dạ Nhiễm sau khi được nam nhân ôn nhu cho ăn no, mới nhìn ra ngoài thì
trăng đã sáng rõ, duỗi lưng một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Hoàng, “Ta đi tham gia hội đấu giá, huynh có đi không?”

Quân Mặc Hoàng lắc đầu, gần đây hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý,
thừa dịp lúc ban đêm Dạ Nhiễm đi ra ngoài, hắn phải xử lý tốt mấy chuyện này, về phần buổi tối, tự nhiên muốn ôm bảo bối nhà mình để đi ngủ, chỉ có điều, ” Dạ Nhiễm, cái thẻ thủy tinh này cho muội.”

Quân Mặc Hoàng nghĩ sao làm vậy, trong tay xuất hiện một thẻ thủy tinh đưa tới phía Dạ Nhiễm, đối với ngân khố Vô Địch tiểu đội Mặc Hoàng vẫn
rất rõ ràng đấy.

Dạ Nhiễm nhìn Mặc Hoàng lại nhìn thẻ thủy tinh tương đương với 100 tử
kim tạp khéo mắt có chút nhếch lên, khoát tay áo, “Ta đi đấu giá một
khỏa nội đan thất giai mộng cấp, cho nên không thiếu đâu. Mặc Hoàng giúp ta cất tấm thẻ này đi là tốt rồi, đợi ta tùy thời tới lấy, ha ha.”

Quân Mặc Hoàng cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, đem thẻ thủy tinh thu vào, dù sao cả người hắn đều của Dạ Nhiễm, dĩ nhiên đồ đạc của hắn
cũng là của Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm ôm Tiểu Khung và Tạp Tạp đang ở trong ngực bước ra ngoài, đi ra khỏi Cẩn vương phủ, một đường đi đến đan dược công hội.

“Nhiễm Nhiễm, buổi tối hôm nay có được Băng Chi Tinh Tâm, tức là tập
hợp đủ ba viên rồi, tỷ cũng có thể bắt đầu tu luyện Cửu Thiên Diệt Thần Quyết rồi.” Tạp Tạp ngồi xổm trên vai Dạ Nhiễm, một bên nhàm chán vừa
lay lấy mình bộ lông vừa nói với Dạ Nhiễm.

“Giải quyết công việc mấy ngày nay xong, ta sẽ bế quan một thời gian
ngắn để tu luyện Cửu Thiên Diệt Thần Quyết.” Cửu Thiên Diệt Thần Quyết
dừng lại trong đầu nhưng đến bây giờ Dạ Nhiếm vẫn chưa thử tu luyện nó,
ngày mai gặp đã Minh vực quốc bệ hạ, nàng cũng nên bắt đầu chính thức
tu luyện rồi.

Trên đường đi ngươi một câu ta một câu, lúc đi đến đan dược công hội,

cách lúc bắt đầu đấu giá hội chỉ còn lại không đến nửa canh giờ.

“Tiểu thư, mời đi bên này.” Người của đan dược công hội chuyên môn phái ra để đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Dạ Nhiễm đến, trước khi Dạ Nhiễm hỏi
thiếu nữ tươi cười đi qua mang theo sự kích động.

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, mỉm cười với thiếu nữ, “Dẫn đường.” Thông đạo
thiếu nữ mang theo Dạ Nhiễm đi là thông đạo chuyên dụng của người trong
công hội, trực tiếp dẫn tới phòng đấu giá lầu hai trong rạp. Dạ Nhiễm
ngồi ghế lô số 2, gần với ghế lô số 1chỗ chuẩn bị cho Minh vực quốc bệ
hạ .

Dạ Nhiễm ngồi xuống trong rạp, thiếu nữ lại lục đục đưa lên hoa quả nước
trà rồi liền quay xuống dưới. Tình huống phía dưới bình thường, phòng
đấu giá ghế lô số 1 và ghế lô số 2 không mở ra cho nên hôm nay lúc mọi
người nhìn thấy đèn sáng ở ghế lô số 2 không ít người kinh ngạc mở to
hai mắt người nào có thể ngồi ở ghế lô số 2.

Ghế lô số 3.

Một gã thiếu niên lười biếng nhưng tuấn tú ngồi ở trên ghế quý phi, bên người bốn thị nữ xinh đẹp vây quanh, bóc lột hoa quả, đấm bóp chân vân
vê vai.

Thiếu niên lười biếng cười cười, ngón tay trắng nõn vuốt ve cằm của
mình, hơi nheo mắt lại, cười nói với một thị nữ bên người: “Tiểu Lan, em nói người nào ngồi ở ghế lô số 2?”

“Hẳn là Dạ Nhiễm, người này gần đây thanh danh lan truyền lớn nha.”
Tiểu Lan nữ tử mỉm cười hồi đáp, động tác tay nhét cho thiếu niên ăn bồ
đào không thay đổi.

“Mới cất chi thanh tú ah, thú vị.”(???) Thiếu niên chớp mắt một cái
thoáng trầm tư, sau đó nở nụ cười phong lưu, nói với một thị nữ khác,
“Bản thiếu gia sẽ đi gặp nàng, như thế nào đây? Tiểu Trúc, em nói xem mị lực của chủ tử em có lớn không?”

Giọng điệu cứng rắng vừa nói xong, bốn thị nữ đều che miệng nở nụ cười, tiểu Trúc đấm nhẹ vào chân thiếu niên, nhanh nhẹn nói: “Mị lực của chủ
tử tự nhiên không người nào có thể kháng cự…”

Dạ Nhiễm tại ghế lô số 2 chán đến chết đưa tay trêu chọc Tạp Tạp đang ở trong ngực, miệng khẽ cười. Đúng lúc đó âm thanh thanh thúy vang lên,
toàn bộ khu đấu giá thoáng chốc yên tĩnh trở lại, ngọn đèn chiếu xuống
dưới, trên đài ánh đèn sáng tỏ mà bắt đầu.

Một vị thiếu nữ uyển chuyển đi tới, mỉm cười làm cho ai ai cũng cảm
thấy dễ chịu, đứng ở trên đài, thanh âm ôn nhu chậm rãi nói: “Hoan
nghênh các vị tới tham gia hoạt động của hội đấu giá lần này, hi vọng
mọi người có thể đem về nhà những bảo bối vừa ý.”

“Như vậy, bảo bối thứ nhất được đưa lên —— Sâu Hải Lam thạch.” Trên đài ngọn đèn ngầm hạ, nữ tử đưa tay kéo lên miếng vải tơ trước mặt, nhất
thời một ánh sáng màu lam xinh đẹp mà tĩnh mịch chiếu sáng toàn bộ gian
phòng.

“Sâu Hải Lam thạch, chế tác làm đồ trang sức, dây chuyền, đeo trên
người sẽ có tác dụng an thần tĩnh tâm, nữ nhân đeo càng có thể mỹ dung dưỡng nhan. Chắc hẳn tất cả mọi người không xa lạ gì đối với Sâu Hải
Lam thạch, lúc này ta cũng không nhiều lời giá quy định ba ngàn lượng
bạc trắng mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm lượng bạc
trắng.”

Ghế lô số 2.

“Nhiễm Nhiễm, cái kia rất đẹp nha.” Tạp Tạp nói chỉ vào Sâu Hải Lam

thạch trên đài, toàn thân óng ánh màu lam, tản ra vẻ đẹp tĩnh mịch
lạnh nhạt sáng bóng, chỉ nhìn nó liền đủ để cho người an tĩnh lại.

“Tạp Tạp muốn?” Dạ Nhiễm nghiêng nằm trên ghế quý phi, đem quả táo lên trước mặt gặm cười cười hỏi Tạp Tạp.

“Ừm.” Tạp tạp nhẹ gật đầu, trong lòng suy nghĩ sau khi trở về cho Nhiễm Nhiễm luyện chế thành một sợi dây chuyền, nữ tử nhà người ta đều mang
trên người thiệt nhiều đồ trang sức, như là Diệt Nguyệt La Lỵ cũng có
đeo một loại khuyên tai đấy, Nhiễm Nhiễm lại chỉ mang một cái không gian giới chỉ trên ngón tay. Dạ Nhiễm nở nụ cười, nghe lúc này bên ngoài
giá tiền đã đề cao giá tiền đến bốn ngàn một trăm lượng bạc trắng.

“Năm ngàn lượng bạc trắng.” giọng nói Dạ Nhiễm truyền ra từ ghế lô số 2 trong rạp, lập tức mọi người chuẩn bị đấu giá đều muốn nuốt lời nói vào bụng. Sâu Hải Lam thạch tuy xinh đẹp, nhưng lại không có thực chất tính tác dụng gì, người ghế lô số 2 đã kêu giá tự nhiên bon họ cũng không
theo nữa



“Năm ngàn lượng bạc trắng, lần ba.” Trên đài nữ tử giải quyết dứt
khoát, mỉm cười nói, “Như vậy Sâu Hải Lam thạch liền thuộc sở hữu của
ghế lô số 2.”

Về sau liên tục đưa ra vài món bảo bối, Dạ Nhiễm đều không có hô giá,
Tạp Tạp cũng lại không có cảm thấy hứng thú, một bên gặm quả táo một bên cười tủm tỉm nhìn xem đầy tớ vì chút ít vật không có hữu dụng mà hô giá điên cuồng.

Cuối cùng là một bảo bổi được đem ra, ánh mắt Dạ Nhiễm lóe sáng, tính
toán thời gian, có lẽ chính là cái nàng muốn bán – nội đan thất giai
mộng cấp.

“Bây giờ chúng ta tiếp tục với đệ thập tứ kiện bảo bối.” Giọng nói nữ
tử có chút run rẩy, xem thủ hạ lấy bảo bối, hít sâu một hơi ngưng mắt
nhìn phía dưới đài mà nói với mọi người “Hôm nay đếm ngược đệ nhị kiện
bảo bối —— một viên thất giai mộng cấp linh thú nội đan!”

Một câu, giống như đổ nước vào nồi chảo, tràng diện toàn bộ nổ tung rồi!

Bởi vì lúc trước Dạ Nhiễm giao nội đơn cho nữ tử quá muộn, cho nên căn
bản thất giai mộng cấp linh thú nội đan này không có tuyên truyền đi,
lúc này nghe được tin tức này trong nháy mắt mọi người chỉ cảm thấy đầu
óc của mình ầm ầm nổ tung rồi.

Ngay sau đó là vô số bóng người trong rạp hoặc là rời khỏi đại sảnh, tiến đến báo tin, lấy tiền, các loại.

“Nhiễm Nhiễm, tỷ tuyệt đối là đại gian thương.” Tạp Tạp gặm quả táo, đột nhiên nhìn Dạ Nhiễm phun ra mấy chữ.

Dạ Nhiễm ha ha cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạp Tạp, “Bổn cô nương làm sao lại thành gian thương?”

“Cơ bản lúc này đem linh thú nội đan xuất hiện ở đấu giá là muốn đưa ra một cái giá trên trời rồi, huống chi xuất hiện sau nội đan là băng chi tinh tâm làm cho cho mọi người không cách nào có thể cạnh tranh nữa”
bây giờ Tạp Tạp cũng không biết nên nói thế nào cuối cùng nó vẫn nói
trắng ra.

“Như vậy cũng có cũng có cái tốt.” Dạ Nhiễm vuốt khóe môi lắc đầu, chậm rãi nói ra “Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều trở về lấy tiền trước
rồi, nhưng nội đan cũng chỉ có một viên. Hiểu không?”

Tạp Tạp cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, tiếp tục gặm táo lại phun ra một câu “Dù sao Nhiễm Nhiễm rất gian trá.”

Khóe miệng Dạ Nhiễm co quắp rút, quyết định không tiếp tục nói về chủ đề này.

“Nội đan của linh thú thất giai mộng cấp, giá quy định một vạn lượng
Hoàng Kim, mỗi lần kêu giá không được thấp hơn một ngàn lượng. Cạnh
tranh, bây giờ bắt đầu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui