Kim Ngọc Ngân hơi hất đầu, mặt dây chuyền trên cây trâm cài đầu của nàng ta lung lay, suýt nữa quất vào mặt Phượng Vô Tà.
Phượng Vô Tà nghiêng mặt tránh đi, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Kim Ngọc Ngân trừng mắt nhìn Phượng Vô Tà, sau đó liếc qua tiểu cô nương khả ái kia:
“Đường Đường, đến cả Triệu Thủy Ngọc Địch của gia tộc mình mà muội cũng đem tặng cho người khác.
Còn chân của ca ca nữa, sao có tùy tiện để một người xa lạ chữa trị? Muội nhìn cô gái này xem, còn trẻ như vậy, có chỗ nào giống một người có y thuật cao siêu chứ, đừng có để bị lừa!”
Phượng Vô Tà chuyển hướng nhìn sang tiểu cô nương kia, hóa ra nàng ấy tên là Đường Đường.
Quả nhiên, người cũng như tên, cười lên như mật đường vậy.
Có điều, cái người tên Kim Ngọc Ngân này.
Phượng Vô Tà cười lạnh, đáy mắt không giấu nổi vẻ khinh bỉ.
Nhớ lại, lúc trước khi làm quân y, cho đến hiện tại trọng sinh vào đại lục này làm dược sư.
Từ trước đến này, chỉ có người khác cầu nàng đi cứu người, chứ chưa từng gặp chuyện cô nguyện ý đi cứu người mà còn bị người ta ghét bỏ!
Phượng Vô Tà cũng không nán lại nơi đây với kẻ đáng ghét này nữa, quay đầu rời đi.
“Này, này, ngươi đừng đi!” Cô nương tên Đường Đường kia vội vàng kéo tay Phượng Vô Tà lại.
Sau đó, Đường Đường trừng mắt nhìn Kim Ngọc Ngân, chống tay vào eo, chỉ về phía nàng ta, không khách khí mà mắng:
“Kim Ngọc Ngân, sao chỗ nào cũng gặp ngươi vậy? Ta muốn tìm một dược sư giúp ca ca ta chữa trị đôi chân, điều kiện ra sao cũng là ta nguyện ý! Ngươi quan tâm việc ta đưa Triệu Thủy Ngọc Dịch cho ai làm gì, đó là hồn khí của Đường gia ta chứ không phải của Kim gia các ngươi.
Ngươi lấy tư cách gì mà quản?”
Kim Ngọc Ngân cũng đã mười tám, mười chín tuổi.
Ở cổ đại, coi như là một lão cô nương.
Ở trước mặt nhiều người như vậy bị một tiểu cô nương mắng, sắc mặt lập tức tái mét, trực tiếp gọi tên thật của tiểu cô nương:
“Đường Tiểu Tra! Ngươi cho rằng ta đang quan tâm ngươi sao? Người ta quan tâm là biểu ca, là chân của huynh ấy.
Cái thứ cặn bã như ngươi, suốt ngày không chịu làm việc đàng hoàng, chỉ biết ăn uống vui đùa, mặt mũi của Đường gia sắp bị ngươi làm mất hết rồi, ngươi còn dám mang thần khí ba trăm năm gia truyền đưa cho người khác, còn mời một kẻ lang băm đến chữa chân cho biểu ca ta, lỡ trị hỏng thì làm sao? Ngươi có thể bồi thường chân cho biểu ca của ta không?”
Đường Đường bình thường ghét nhất vị đường tỷ này.
Nàng là đích nữ của Đường gia, từ nhỏ đến lớn được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Bởi vì tính cách nghịch ngợm nên rất ghét những kẻ bại hoại cặn bã, kiểu gì cũng nghĩ cách trêu đùa bọn chúng.
Cho nên, lão phụ thân tặng cho nàng biệt hiệu là “Đường Tiểu Tra”, ý chỉ là nàng đi đến chỗ nào thì cặn bã nơi đó đều bị nàng dọn sạch sẽ!
Thế nhưng cái kẻ không có đầu óc là Kim Ngọc Ngân lại cho rằng nàng là kẻ cặn bã, khiến cho nàng căm ghét vô cùng!
Nàng không thèm để ý đến Kim Ngọc Ngân, mà đi đến bên cạnh Phượng Vô Tà Phượng Vô Tà, vẻ mặt mong chờ nhìn Phượng Vô Tà, nháy nháy đôi mắt to tròn đáng thương:
“Cô nương, ta biết ngươi có thể chữa khỏi chân cho ca ca ta, vừa rồi ngươi cũng đã suy nghĩ đến phương pháp trị liệu, ta đều nghe được hết! Ngươi mau cứu ca ca ta đi có được không? Ta cầu xin ngươi đó!”
Nói xong, nàng nắm bàn tay lại, vẻ mặt cầu xin.
Phượng Vô Tà sững sờ.
Những suy nghĩ trong nội tâm cô đều bị tiểu cô nương này đọc hết sao?
Đường Tiểu Tra lại nghe thấy nghi ngờ trong lòng Phượng Vô Tà, vội vàng ghé bên tai cô giải thích:
“Là như thế này.
Thiên phú hồn thuật của ta là “thính tâm”, chỉ cần là Hồn Thuật sư ngang cấp, hoặc là thấp hơn ta một cấp, ta đều có thể nghe được suy nghĩ của họ.
Tuy không có tác dụng trong chiến đấu nhưng lại rất hữu dụng trong cuộc sống hàng ngày…”
Nói xong, nàng lại dùng ánh mắt van nài nhìn Phượng Vô Tà, chậm rãi cúi đầu:
“Có phải ngươi không thích ta dùng loại hồn thuật này với người không? Thật xin lỗi, ta chỉ muốn có người trị khỏi đôi chân cho ca ca, nên mới phải dùng đến nó…”
Phượng Vô Tà vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ còn có loại thiên phú hồn lực “Thính Tâm” này, hôm nay coi như là mở rộng tầm mắt.
Dù việc không liên quan đến mình, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa đáng thương như vậy cầu xin mình, nàng không nhịn được có hơi mềm lòng.
“Ta có thể chữa cái chân kia cho ca ca ngươi, nhưng ca ca ngươi phải đồng ý thì ta mới trị liệu được.” Phượng Vô Tà nói, lại liếc qua phía Kim Ngọc Ngân, lạnh lùng nói: “Còn có vị tỷ tỷ này của ngươi, cứ liên tục cản trở ta, làm sao ta có thể trị liệu được?”
“Quá tốt rồi!” Đường Tiểu Tra nghe xong, đầu tiên là vui vẻ nhảy dựng lên, sau đó, vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn, đẩy Kim Ngọc Ngân ra giống như đuổi ruồi: “Tránh ra, tránh ra!”
Kim Ngọc Ngân còn muốn ngăn cản, thì vị nam tử ngồi ngay ngắn trên xe lăn đã lên tiếng:
“Vị cô nương này, tại hạ là Đường Kỳ.
Xin hỏi, ngươi thật sự đồng ý chữa cái chân này của ta sao?”
Trong ánh mắt hắn tràn đầy hi vọng, tựa như một cành cây khô tĩnh mịch, có thêm chút hi vọng sống.
Phượng Vô Tà đi đến trước mặt hắn, giơ tay ra xem xét gân mạch và cơ bắp ở chân hắn, lại xem xét hồn lực làm tổn thương đôi chân.
Quả nhiên là lực băng hàn!
“Chân ngươi đã bị thương ba năm, trong thời gian ngắn khó mà chữa trị được.” Phượng Vô Tà từ tốn nói.
Sở dĩ nàng nói trong thời gian ngắn khó mà chữa trị được là bởi vì nàng cũng không tính lấy suối thuốc trong không gian để làm thuốc.
Những ngày qua, nàng phát hiện ra, khi đẳng cấp tu luyện của mình tăng lên, có thể cảm giác được, cánh cửa của không gian thứ hai cũng sắp được mở ra!
Nhưng cảm giác này càng trở nên mãnh liệt, nàng lại phát hiện, cánh cửa thứ nhất trong suối thuốc, và dược thảo đang dần có dấu hiệu suy giảm.
Nói cách khác, một khi cánh cửa không gian thứ hai mở ra thì cánh cửa thứ nhất rất có thể sẽ bị đóng lại.
Những thứ mà cô cho rằng dùng mãi không hết thật ra vẫn sẽ biến mất!
Cô sớm đã lấy từ trong không gian rất nhiều thứ, để đến khi cánh cửa thứ hai mở ra và cánh cửa thứ nhất mất đi thì cũng không quá đáng tiếc.
Cho nên, dù là suối thuốc có hiệu quả trị liệu rất tốt, cô cũng dùng ít đi một chút!
Hơn nữa, đã lâu rồi cô không dùng liệu pháp châm cứu, muốn chữa khỏi chân cho nam tử này, dựa vào ngân châm của cô là có thể giải quyết, thì cần gì dựa vào suối thuốc trân quý đó.
Tuy không thể nhanh chóng chữa trị, nhưng thời gian trị liệu cũng sẽ không quá ba tháng.
Vị nam tử tên Đường Kỳ kia nghe xong lời Phượng Vô Tà nói, ánh mắt lại sáng lên:
“Cô nương, ngươi là dược sư đầu tiên có thể nhận ra cái chân này của ta đã bị thương tổn ba năm! Xin hỏi, chân này của ta có thể cứu được không?”
Phượng Vô Tà gật đầu: “Đương nhiên là được.
Ở đây nhiều người, không thích hợp để thi cứu, tìm một nơi nào yên tĩnh đi.”
Đường Kỳ giương mắt nhìn, tinh tế quan sát Phượng Vô Tà.
Nữ tử này mặc một bộ y phục phiêu dật xuất trần, hai con mắt như nước nhưng ẩn chứa vẻ lạnh lùng và sắc bén, giống như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Lúc nàng đang tra tật trong đôi chân hắn, mười ngón tay không hề kiêng kị mà chạm vào thương thế của hắn.
Đôi tay trắng nõn như ngọc kia thực sự làm người ta không nỡ rời đi.
Hơn nữa nàng còn nói, nàng có thể chữa khỏi chân cho hắn!
Hắn đã tìm thầy thuốc suốt ba năm trời, đều không ai có thể giúp hắn thoát khỏi cái xe lăn này!
Thế nhưng hôm nay, lại có người tự tin, lạnh lùng nói với hắn là có thể cứu được!
Điều này khiến cho hắn vô cùng kích động.
Không chỉ là Đường Kỳ, mà Đường Tiểu Tra cũng vô cùng vui vẻ.
Nàng kéo tay Phượng Vô Tà: “Cô nương, nếu ngươi ngại nơi đây ồn ào, vậy thì theo ta đi! Ta sẽ dẫn ngươi đến Đường gia!”
Phượng Vô Tà gật đầu.
Thuật châm cứu này của nàng vốn ngoại nhân cũng không có mấy ai biết.
Lúc nàng bài độc cho Minh Châu, ngay cả người trong gia tộc cũng không tin nàng.
Ở đây còn nhiều người như vậy, nàng thực sự không muốn gây nên tranh luận không cần thiết.
Đường Tiểu Tra ra lệnh hạ nhân đẩy xe lăn cho Đường Ký, sau đó thì dính sát lên người Phượng Vô Tà, mỉm cười giới thiệu: “Ta tên là Đường Đường, cũng có rất nhiều người gọi là Đường Tiểu Tra! Cũng có những người gọi là Tra Tra! Còn ngươi, ngươi tên là gì?”
Tra Tra? Ngoại hiệu này thật thú vị!
Phượng Vô Tà nhìn thấy nụ cười sáng sửa của nàng, nét mặt dần trở nên ấm áp, hiếm khi mở miệng nói đùa:
“Không phải ngươi nghe được suy nghĩ của ta hay sao? Sao lại không biết được tên của ta?”
Đường Tiểu Tra bĩu môi, bộ dạng buồn bã: “Ta sợ nếu cứ dùng hồn thuật lên người ngươi, ngươi sẽ tức giận!”
Phượng Vô Tà lập tức bật cười: “Ta tên là Phượng Vô Tà.”
“Vô Tà!” Đường Tiểu Tra thân thiết gọi danh tự của nàng, giọng nói ngọt ngào, quả nhiên giống như mật đường.
Người bên ngoài nhìn vào Phượng Vô Tà, ánh mắt cũng tràn đầy phấn khích.
Nhưng Kim Ngọc Ngân thì lại vô cùng tức giận.
Vừa nãy, nàng ta đã nhìn thấy ánh mắt của biểu ca Đường Kỳ mà nàng yêu thích nhìn về phía Phượng Vô Tà.
Rõ ràng bị mỹ mạo của hồ ly tinh mê hoặc!
Đồ nữ nhân đê tiện, ở trước mặt bao nhiêu người mà dám dùng tay sờ soạng đùi của Đường Kỳ biểu ca.
Còn sờ lâu như vậy!
Nàng ta tuyệt đối không cho phép, Đường Kỳ biểu ca của nàng ta bị nữ nhân khác cướp đi!
Khi đám người Đường gia chuẩn bị rời khỏi Dịch Bảo Trai, Kim Ngọc Ngân lập tức mở miệng ngăn cản:
“Cái gì? Các ngươi định đem nữ nhân này đến Đường gia? Không được đi, nếu muốn chữa trị thì trị ở đây đi! Ta muốn xem nàng ta chữa trị như thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...