Tà Y Cuồng Thê FULL


Trên võ đài.

Phượng Vô Lâm hiện giờ đã bị thương, què chân gãy tay, lại không thể không cố hết sức bò đến trên võ đài bộc lộ sức mạnh!
Hắn hiện tại hận chết Phượng Vô Tà!
Hắn lúc trước quả thật là có ý nghĩ khi dễ nàng, trút giận cho đại tỷ, mới dẫn sét đến hủy hoại nhà của nàng!
Ai ngờ tiện nhân Phượng Vô Tà này thế nhưng trở nên lợi hại như vậy, trực tiếp đem hắn đánh đến tàn phế!
Nếu không phải là nàng, hắn nào có thể mất mặt như vậy!
Rõ ràng biết chính mình lên trên võ đài, nhưng cũng vì người khác mà làm chăn trải trên sân khấu!
Nhưng hắn thân là đứa con duy nhất của vợ lẽ, lại không có cách nào, chỉ có thể nghiến rang nghiến lợi, thất tha thất thểu mà bò lên trên!
Phượng Hàn Sơn đã sớm ở trên võ đài chờ, chỉ thấy Phượng Vô Lâm như rùa đen, chậm rì rì mà bò nửa ngày, lúc này rốt cuộc mới bò tới trước mặt mình!
“Vô Lâm huynh trưởng, xin chỉ giáo.

” Phượng Hàn Lâm một thân áo lam, tay xách một thân trường đao, thoạt nhìn rất hào sảng, hắn đầu tiên là hướng trưởng nam Phượng Vô Lâm này làm lễ, sau đó bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị tụ hồn…
Lại không ngờ, Phượng Vô Lâm miệng nuốt nước miếng, ở trước mặt bao người, thanh âm run rẩy nói:
“Cái này…Đệ a, chúng ta liền không cần đánh, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi, ta, ta, ta nhận thua có được không…”
Võ trường trực tiếp liền yên tĩnh!
Sau đó trong đám người truyền ra tiếng cười nhạo!
Hai vị lão gia chủ Phượng Nguyên Cực và Phượng Nguyên Trí đều nhăn mi lại!
Hận không thể trực tiếp vọt lên võ đài, đem Phượng Vô Lâm xuống đánh cho một trận! Hắn đây là muốn làm gì? Dưới đài hàng trăm vạn người đang nhìn! Đây chính là cuộc chiến tranh giành vị trí thừa kế gia tộc!
Ngay cả phụ thân Phượng Vô Lâm – Phượng Tử Nhân, cũng tức giận đến nỗi gân xanh giật giật! Cái đồ nghiệp chướng này! Thật uổng công ngày thường dạy dỗ hắn nhiều như vậy!
Ngày thường kiêu ngạo, ngang ngạnh, như thế nào mà đúng lúc mấu chốt lại như bao cỏ?!

Tuy rằng tay chân hắn không có linh hoạt, nhưng không hề ảnh hưởng đến hồn lực trong thân thể nha!
Chỉ cần hồn lực trong cơ thể dư thừa, liền có thể phát huy võ thuật.

Hơn nữa hắn là hồn thuật hệ lôi, mà Phượng Hàn Sơn là hồn thuật hệ nước, nhờ lôi nước mới sinh ra, như vậy trận chiến này hắn có lợi mười phần!
Hắn ngay cả đánh cũng không thèm đánh liền nhận thua, nhưng người của tứ đại thế gia đều ở dưới xem! Cái này làm cho thể diện của Phượng gia biết để ở đâu?
Trên đài Phượng Hàn Sơn cũng tức giận ngập trời, bởi vì Phượng Vô Lâm làm như vậy, căn bản là không tôn trọng đối thủ là hắn…không đánh mà thắng, đối với Phượng Hàn Sơn mà nói, không phải là may mắn thắng lợi, mà là thất bại vũ nhục!
“Huynh trưởng, ta ở trong rừng khổ luyện rất lâu, lúc sau đi vào Thanh An Thành cũng không dám chậm trễ, tuy rằng không gấp gáp phải giành được thắng lợi, nhưng ít ra ta hy vọng có thể cố hết sức đánh một trận! Hồn lực của huynh trưởng cũng không thấp hơn ta, lôi thuộc tính công kích cũng lợi hại mười phần, vì sao ngươi phải nhận thua? Không chịu cùng ta đánh hết mình một hồi?!” Phượng Hàn Sơn khí thế uy lẫm mười phần, trong ánh mắt tức giận khó nói lên được.

Phượng Vô Lâm hoảng hốt, một lòng hoảng sợ nên không ngừng nuốt nước miếng, nói chuyện cũng có chút nói lắp: “Không được, đệ a, ngươi xem tay chân ta không thể đánh được, ta còn nhận thua là tốt, ngươi cùng người khác đánh đi, có được hay không….


Trong đám người không còn tiếng cười nhạo, mà là phát ra từng tiếng cười vang!
Phượng Vô Tà từ xa nhìn lên võ đài, hừ lạnh một tiếng: “Kẻ bất lực! Mặt mũi gia gia đều bị hắn ném hết!”
Phượng Minh Châu sớm đã tức giận không chịu được!
Phượng Vô Tà nhíu mắt lại, trong lòng đã có kế hoạch…
Nghĩ đến Phượng Minh Châu ở Thanh An Thành không ai biết đến, nếu lúc sau nàng đẩy vị trí thừa kế cho nàng ta, chỉ sợ dẫn đến không ít tranh luận, không bằng liền mượn cơ hội này, để Phượng Minh Châu lộ diện trước mặt mọi người!
Như vậy, nàng liền nói với Phượng Minh Châu:
“Tỷ tỷ, có lẽ bây giờ gia chủ rất khó thở, nhưng lại không tiện ra mặt, không bằng ngươi lên võ đài đem cái kẻ bất lực này kéo xuống! Sau đó đối với các thế gia giải thích một lượt, cũng giữ lại thể diện Phượng gia một phen!”
Phượng Minh Châu cảm thấy có điểm không ổn!
Nơi nay là nhà chính, dựa theo trình tự, hẳn là Phượng Vô Tà nữ chủ nhân ra mặt giải quyết càng thích hợp, nhưng Phượng Vô Tà vì duyên cơ gì muốn đem cơ hội lộ mặt này nhường cho nàng?
“Này…” tính tình luôn tự tin của Phượng Minh Châu, giờ phút này lại có chút chùn bước.


Phượng Vô Tà lại mỉm cười, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn nàng!
“Minh Châu tỷ tỷ, ta giao cho ngươi.


Phượng Minh Châu do dự một lát, rốt cuộc hít sâu một hơi: “Được!”
Nếu Phượng Vô Tà nguyện ý thúc đẩy nàng, nàng cần gì phải ngượng ngùng?
Việc nhân đức không nhường ai!
Phượng Minh Châu rùng mình, lại bay lên, một bộ lịch sự tao nhã mà hoa lệ bay trên không trung, cảnh tượng vô cùng tuyệt đẹp!
Thanh âm nàng trong trẻo, khí thế ngẩng cao, đầu tiên là hung hang liếc mắt miệt thị Phượng Vô Lâm, rồi sau đó mở miệng nói:
“Làm các vị chê cười, Phượng Vô Lâm thân là con trai thứ, vậy mà chưa đánh đã nhận thua, Phượng Minh Châu ta chỉ thay mặt con cháu Phượng gia, đối với các vị xin lỗi! Phượng Vô Lâm không xứng làm con cái Phượng gia, từ nay về sau, hắn không bao giờ được ta chỉ dẫn võ kỹ của Phượng gia!”
Mọi người chỉ thấy…nữ tử này dung mạo thanh tú đoan trang, thật sự như Minh Châu cao quý hoa mỹ, thần thái mạnh mẽ, mặt mày toát ra một cỗ khí chất cao quý.

Trong lúc nhất thời, có không ít ánh mắt thưởng thức, đều đặt trên người Phượng Minh Châu!
Phượng Minh Châu tự nhiên cũng cảm thấy không khí có sự thay đổi, mà ánh mắt nàng lại nhìn về hướng Phượng Vô Tà đầu tiên!
…sự chú ý này, vốn là nên thuộc về Phượng Vô Tà!
Mà Phượng Vô Tà chính là ưu nhã mà im lặng ngồi ngay ngắn dưới đài, dùng cặp mắt sáng như sao, nhu hòa mà nhìn nàng, khóe miệng cong cong, cười nhạt.

Phảng phất tất cả đều trong dự kiến của nàng, nhưng nàng lại không chút nào để ý đến hào quang mà Phượng Minh Châu cướp đoạt.

Thậm chí, Phượng Vô Tà còn nhìn Phượng Minh Châu tinh nghịch mà nháy mắt một cái, giơ ngón tay cái lên!
Phượng Minh Châu không hiểu ý nghĩ của Phượng Vô Tà, nhưng nàng nghĩ, tóm lại ý tứ là đang cổ vũ nàng đi!

Phượng Minh Châu nhìn xung quanh, hắng giọng, tuyên bố kết quả: “Trận này, Phượng Hàn Sơn thắng!”
Nàng xoay người, an ủi Phượng Hàn Sơn nói: “Đừng để ý, trận sau cùng Quỳnh Ngọc hảo hảo đánh một hồi! Phượng Vô Lâm hắn vừa không xứng làm huynh trưởng ngươi, cũng không xứng trở thành đối thủ của ngươi, ngươi cần gì phải để ý?”
Phượng Hàn Sơn thở dài, rồi gật đầu.

Phượng Minh Châu lại xoay người, hận sắt không thành thép mà liếc xéo Phượng Vô Lâm một cái: “Đánh thua cũng không đáng sợ, chỉ sợ thua danh dự! Ở trên võ đài ném đi thể diện của gia tộc, con cái trong gia tộc sẽ đều lấy ngươi làm hổ thẹn! Phượng Vô Lâm, từ nay về sau, người ở trong viện, địa vị thấp kém, ngươi tự vượt qua cả đời đi!”
Phượng Vô Lâm sớm đã ngốc tại chỗ…
Hắn chỉ có là trong lòng có điểm xấu hổ, đánh không nổi nữa, liền nhận thua mà thôi, đến nỗi phải nhận sự trưng phạt nặng như vậy sao?
Nhưng mà, rốt cuộc tại sao không có ai nguyện ý nghe hắn giải thích, Phượng Minh Châu lòng bàn tay tụ một lực, trực tiếp đánh hắn bay ra bên ngoài!
Phượng Minh Châu thản nhiên rời đi, trở về chỗ ngồi.

Ngồi trên, Phượng Vô Tà vẫn luôn nhìn về hướng Phượng Minh Châu hơi mỉm cười, lại một lần nữa giơ ngón cái lên.

Phượng Minh Châu cũng cười đáp lại, cười xong, nghi ngờ hỏi: “Vô Tà, ngươi làm tư thế này là có ý gì?”
“Ý tứ chính là…thật xinh đẹp!” Phượng Vô Tà nhấp miệng, biểu tình thập phần nhẹ nhàng tự đắc.

Phượng Minh Châu âm thầm nhớ cái tư thế này, cảm thấy rất có ý nghĩa.

Trận đấu thứ hai chính là trận chiến của Phượng Hàn Sơn với Phượng Quỳnh Ngọc, hai người hòa nhau hơn nửa ngày, cuối cùng Phượng Hàn Sơn hồn thuật hệ nước vẫn thua dưới Phượng Quỳnh Ngọc hồn thuật hệ đất.

Trận thứ ba, là Phượng Minh Châu đấu với Phượng Quỳnh Ngọc.

Một bên là tư chất cao siêu, khí chất hào phóng, một bên trầm tĩnh nội liễm!
Phượng Quỳnh Ngọc tuy rằng nỗ lực tu luyện, nhưng vì trình độ hồn lực chỉ là cấp bậc thiên võ, chung quy đánh không lại lửa, phong đồng tu Phượng Minh Châu, trong chốc lát, liền đã bại trận, cam bái hạ phong!
Sắc trời dần tối, ánh trăng dần ló, mới nghênh đón trận chiến cuối cùng của Phượng gia: Phượng Minh Châu đấu với Phượng Vô Tà!
Phượng Minh Châu đã đánh được một hồi, giờ phút này đang đứng trên võ đài, côi cút một mình, vạt áo nhẹ nhàng, nhìn Phượng Vô Tà

Phượng Vô Tà một thân áo trắng nhẹ nhàng đứng dậy, bay lên không trung!
Trên không trung, một thân ảnh trăng toát, thu hút tầm mắt mọi người.

Màn đêm buông xuống, bộ dạng nàng tóc đen dày đặc hòa vào màn đêm, làn váy không nhiễm một hạt bụi, cùng ánh trăng, thế nhưng tựa như một vị tiên tử giáng trần.

Chẳng qua, lúc rơi xuống đất, vết sẹo trên maựt nàng ở dưới ánh trăng này càng rõ ràng hơn!
Cái thân phận Phượng Vô Tà này, đã nổi tiếng rất nhiều năm…có tiếng mà không có tài!
Cho nên, khi nàng rơi vào võ đài, mọi người thấy rõ mặt nàng, không khỏi có một trận khinh miệt cười nhạo!
Dưới đài truyền đến từng tiếng trào phúng:
“Rõ ràng là một bao cỏ thiểu năng trí tuệ! Nàng cũng dám đến đây đấu võ? Phượng gia có phải hay không không có người nối nghiệp?”
“Xuống đi thôi! Đánh cũng không cần đánh, giống như Phượng Vô Lâm, nhanh lăn xuống đi!”
“Đừng lãng phí thời gian! Nhìn như chú hề, nhìn đến mặt nàng ta ta đều muốn ói!”
Đừng nói Phượng Vô Tà…
Ngay cả Phượng Minh Châu đứng trên đài nghe xong những lời này, đều thấy căm giận bất bình cho Phượng Vô Tà!
“Vô Tà, ngươi chuẩn bị tốt chưa?” Phượng Minh Châu hỏi.

Nàng không biết thực lực cái muội muội Phượng Vô Tà như thế nào, những nàng tin tưởng, Vô Tà nhất định không giống như trong lời những người kia là phế thải!
Bởi vì nàng biết, lúc trước chính mình chúng kịch độc, chính là từ Phượng Vô Tà chế ra thuốc giải độc!
Chỉ cần uy lực thiên hỏa, cũng đã cao hơn so với hỏa diễm bình thường rồi!
Cho nên Phượng Minh Châu bày sẵn tư thế sẵn sang đón quân địch!
Phượng Vô Tà câu môi cười hỏi: “Minh Châu tỷ tỷ, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta nói qua phải cố gắng hết sức, không được nhường đối phương!”
Phượng Minh Châu gật đầu, giương tay lên, lấy vũ khí ra, làm tốt thư thế chuẩn bị chiến đấu: “Đây là tự nhiên , chỉ là dưới đài đều đang mắng ngươi, ngươi không nên phân tâm, bằng không ngọn lửa trong tay ta, sẽ nhân cơ hội mà đánh ngươi!”
Phượng Vô Tà vẻ mặt vân đạm phong khinh, lạnh lung cười:
“Mắng chửi thì cứ việc mắng! Để ta nghe họ mắng như thế nào! Bọn họ giờ phút này mắng bao nhiêu lời khó nghe, trong chốc lát tự vả mặt có bao nhiêu đau đớn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận