“Thư ký An, ngài quá khách khí rồi, chúng tôi chỉ làm chuyện mà mọi người nên làm mà thôi, nói như vậy đổi lại những người khác cũng sẽ làm như chúng tôi.”
Trương Hùng nói rất hay, thư ký An nghe rất dễ chịu, nhưng nên nói những lời khích lệ vẫn là phải nói.
“Là bởi vì cậu không biết tên Đông Bắc Hổ này đối với chúng tôi quan trọng như thế nào, anh ta đã gây ra hơn hai mươi vụ án trong những năm qua, g.i.ế.c rất nhiều người, nếu lần này không bắt được anh ta, không biết sẽ có bao nhiêu gia đình tan nát!”
Nghĩ đến những anh em kia bởi vì không đánh bại được Đông Bắc Hổ mà c.h.ế.t thảm dưới tay anh ta, trong mắt thư ký An thoáng lên vẻ bi thương, trong nháy mắt trở nên bình tĩnh lại.
Thư ký An cầm lấy chiếc túi da trong tay Hợp trợ lý rồi mở ra, từ bên trong lấy ra hai cuốn sổ màu xanh lục cùng hai tấm bảng nhỏ màu vàng.
Toàn bộ tấm thẻ bài nhỏ được làm bằng vàng ròng, trên đó có cờ Hạ Quốc, phía dưới có dòng chữ “Nhị đẳng công trạng,” lật mặt sau tấm biển ra, trên đó có ghi tên của hai người và ngày trao tấm thẻ bài này.
Còn cuốn sổ màu xanh lục nhỏ lại càng quý hơn.
Thư ký An thấy bọn họ không hiểu nên liền giải thích cách sử dụng cuốn sổ này.
Hóa ra đây là hộ chiếu thật, chỉ cần có cuốn sổ này, đi xa đến đâu cũng không cần giấy giới thiệu, có thể hưởng được đãi ngộ cao nhất.
Nếu như mua vé xe lửa hoặc vé tàu đều được ngồi ở khoang hạng nhất và nếu trong tương lai bọn họ muốn thành lập nhà máy hoặc cửa hàng, khi họ trải qua một loạt thủ tục, có cái này giấy thông hành thì bọn họ sẽ được làm thủ thục rất nhanh và không gặp trắc trở gì.
Hứa Mỹ Lam đã rất phấn khởi khi nghe thấy những công dụng này và trực tiếp cầm lấy cuốn vở, giống như cô sợ chậm một bước thư ký An sẽ lấy lại vậy.
Thư ký An nhìn thấy vậy chỉ cười cười, cũng không tỏ vẻ khó chịu, dù sao ai nghe qua công dụng này, phản ứng đều giống như cô, thậm chí có người còn biểu hiện không tốt như cô.
Sau khi trao thẻ thông hành và bằng khen cho hai người, thư ký An đột nhiên tự đánh vào đầu mình.
“Thật là, suýt nữa thì quên mất cái này!” Thư ký An lại lục lọi trong túi, sau đó lấy ra một phong thư.
“Đây cũng là phần thưởng nho nhỏ mà cấp trên dành tặng cho hai người, hi vọng hai người có thể sẽ có một tương lai tốt đẹp!” Trương Hùng trịnh trọng nhận phong thư, rồi anh nhìn về phía thư ký An.
“Cảm ơn!” Bởi vì bây giờ anh không biết nói gì để bày tỏ cảm xúc trong lòng của mình.
“Nào, Tiểu Vô chụp giúp chúng tôi hai bức ảnh nào!” Thư ký An vẫy tay với chàng trai trẻ đang đóng vai người vô hình, người thanh niên nghe vậy liền gật đầu, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đứng ở hai bên vai của thư ký An, một người trong tay cầm một cái huân chương và một cái cuốn vở nhỏ, trên mặt cười rất tươi.
“Tách” một tiếng, lúc này, hình ảnh bị dừng lại!
Sau khi tiễn thư ký An và những người khác đi, Trương Hùng đưa phong thư cho Hứa Mỹ Lam, cô cầm lấy chiếc phong thư, vừa cầm lên là biết bên trong có gì, hai mắt sáng lên.
Mở phong thư ra, cô đếm có năm mươi tờ một trăm đồng tiền, cầm trên tay tuy không nặng nhưng lại khiến cô cảm thấy nặng trĩu, trong lòng không biết nên như thế nào.
Hứa Mỹ Lam ho nhẹ một tiếng, cố gắng phớt lờ nỗi buồn đột ngột kia, cầm 5000 đồng tiền trong tay và lắc lắc trước mắt Trương Hùng.
“Cái này đến vừa lúc, chúng ta không phải lo lắng về việc mua nhà nữa!” Những lời nói đùa, lại mang lại cho Hứa Mỹ Lam cảm giác chân thật nhất lúc này.
Bởi vì điều cô luôn nhớ mong là lên thủ đô mua một ngôi nhà.
Bây giờ cũng đã có tiền, Trương Hùng không cần phải lên núi mạo hiểm, cô cũng không cần bán những đồ vật trong không gian nữa.
Tuy nhiên, Trương Hùng đã dùng một vết thương từ rìu để đổi lấy được nó! Cũng không biết nên vui hay là nên bất đắc dĩ.
“Tại sao anh lại cảm thấy em không vui khi nhìn thấy tiền này?”
Ngay từ đầu, Trương Hùng đã chú ý tới có điều gì đó không ổn với Hứa Mỹ Lam, nhưng anh lại không biết nguyên nhân là gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...