Hứa Mỹ Lam vội vã chạy tới, vì cả cánh tay của anh đều bê bết máu, nên cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bản thân Hứa Mỹ Lam cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy Trương Hùng yếu ớt như vậy, cô đã không thể ngăn được nước mắt.
Khi Trương Hùng nhìn thấy cô khóc, anh nở một nụ cười trấn an cô, rồi không biết từ đâu lấy ra một cây kim châm bạc, anh cố gắng hết sức đ.â.m hai châm vào vết thương bị c.h.é.m một cách khó khăn, m.á.u ngừng chảy ngay lập tức.
Sau khi làm xong, Trương Hùng không thể chống đỡ được cơ thể của mình nữa và ngã thẳng ra phía sau, Hứa Mỹ Lam thấy vậy, vội vàng đỡ lấy anh, sau khi chạm vào anh, cô nhận ra nhiệt độ cơ thể của anh so với lúc nãy đã thấp hơn vài độ.
Hứa Mỹ Lam vội vàng tìm một hộp đường glucose từ trong đống thuốc ở trong không gian, bẻ gãy một cái đầu rồi đổ vào miệng anh, sau khi đổ liên tiếp năm lọ đường glucose, Hứa Mỹ Lam mới dừng lại.
Mặc dù Trương Hùng đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng tình huống bên ngoài ra sao anh vẫn có thể biết được, một dòng nước ngọt ngào có mùi thuốc chảy vào cơ thể của anh, khiến anh từ trạng thái hôn mê tỉnh lại một chút, thể cũng vì thế mà nhiệt độ cơ thể tăng lên.
Tình hình đã được cải thiện khiến Hứa Mỹ Lam rất vui mừng, mặc dù cô chưa từng học y, nhưng cô cũng biết rằng rất khó để cứu những người vì mất m.á.u quá nhiều mà bất tỉnh, may mắn thay, Trương Hùng đã hồi phục một chút, điều này khiến Hứa Mỹ Lam cảm thấy có chút nhẹ nhõm hơn.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là đưa Trương Hùng đến bệnh viện càng sớm càng tốt, vết thương của anh cần được điều trị gấp.
Nhưng bây giờ trong thôn không có một cửa hàng nào, đoạn đường này lại rất vắng vẻ, muốn tìm người hỗ trợ cũng không thấy.
Trong lòng Hứa Mỹ Lam lo lắng, cô nghĩ nếu thật sự không được thì đem Trương Hùng thu vào trong không gian, một mình cô đạp xe đạp đến trấn trên và tìm chỗ xung quanh không có ai mang anh ra, cũng xem ra đât là một biện pháp tốt, cũng không biết ngoại trừ cô người khác có thể đi vào không gian hay không.
Ngay khi trong lòng Hứa Mỹ Lam đang rối rắm cân nhắc xem có nên thử một lần hay không, đột nhiên cô nghe thấy tiếng ô tô vang lên ở phía trước, Hứa Mỹ Lam vui mừng khôn xiết và vội vàng nhìn lên.
Quả nhiên, có một chiếc xe đang đi về phía cô và Trương Hùng, Hứa Mỹ Lam cẩn thận đặt Trương Hùng xuống đất, rồi đứng dậy dùng sức vẫy tay thật mạnh với chiếc xe đang lao tới.
Xe chạy rất nhanh, có thể là do thấy Hứa Mỹ Lam đang kêu cứu, khi sắp đến gần người thì “kẽo kẹt” một tiếng rồi dừng lại.
Cửa xe mở ra, người xuống xe là một người quen.
“Mỹ Lam, có chuyện gì vậy?” Tề Lôi thấy ở đây có bốn người, ba người đã mất đi khả năng chiến đấu, một người so với một người còn bị thương nặng hơn làm Tề Lôi có chút khó hiểu.
Chẳng phải chỉ có một con cá lọt lưới sao, làm sao bây giờ còn có đồng bọn!
“Chú Tề, tạm thời không phải là lúc nói chuyện này, trước tiên chú giúp cháu đưa Trương Hùng đến bệnh viện chữa trị rồi sau đó chúng ta lại nói chuyện này!”
Hiện tại Hứa Mỹ Lam không có tâm trạng nói chuyện với Tề Lôi, Trương Hùng mất m.á.u quá nhiều, mặc dù vết thương đã được Trương Hùng tạm thời cầm m.á.u lại, nhưng vẫn phải nhanh chóng xử lý miệng vết thương mới được, nếu không lại bị lên cơn sốc hoặc nhiễm trùng ở vết thương thì rất phiền phức.
Với điều kiện y tế hiện tại, bệnh bị biến chứng rất khó chữa trị!.
“Được được, hai người các cậu mau lại đây giúp đi,” Tề Lôi nhanh chóng gọi hai người đi cùng vơid ông, cùng nhau khiêng Trương Hùng lên xe.
Sau đó ra lệnh cho hai người họ còng tay Tiết Chí Huy và Đông Bắc Hổ lại, rồi áp giải bọn họ lên xe.
Hứa Mỹ Lam thấy Tề Lôi đã chuẩn bị chu đáo như vậy, cô có hơi kinh ngạc, sau đó mới biết bọn họ cũng tìm được tung tích của Đông Bắc Hổ và đến đây để bắt giữ hắn ta!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...