Tiếng mắng rất vang dội!
“Là thật.
Anh đi tìm chú Đổng.
Chú Đổng vừa từ nhà bà ta trở về.
Nghe nói buổi sáng đã đến giờ ăn cơm mà bà ta vẫn còn chưa rời khỏi giường.
Trương Quốc Khởi kêu Tiểu Lưu đánh thức bà ta, không ngờ Tiểu Lưu vừa mở cửa ra, thì liền nhìn thấy Đại Lưu đang nằm trên mặt đất, miệng méo, mắt trợn trừng.”
Trương Hùng nghe được bát quái từ nhà chú Đổng, kể lại cho Hứa Mỹ Lam nghe một lần.
Hứa Mỹ Lam nghe xong không khỏi thổn thức thở dài, tuy nói miệng lưỡi của Đại Lưu quả thật rất đê tiện, nhưng khi sắp già rồi lại thành ra thế này, cũng thật là có chút đáng thương.
Đương nhiên, người như vậy, không đáng để Hứa Mỹ Lam thương hại, với lại cũng có một câu nói người đáng thương nhất định phải có chỗ đáng hận, bà Đại Lưu chính là thuộc về loại người này!
“Người như vậy, không thể đi khắp nơi làm chuyện xấu mắng chửi người, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt.
Bà ta xấu tính như vậy, chắc chắn là gặp quả báo, anh cũng đừng buồn.”
Trương Hùng thấy trên mặt cô cũng không có chút đồng tình nào, chính mình còn được an ủi.
Trong lòng vừa buồn cười, vừa cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra, anh không nói với Hứa Mỹ Lam về việc bà Đại Lưu bị đột quỵ có liên quan đến anh.
Cảnh tượng bà Đại Lưu cầm lưỡi hái chuẩn bị c.h.é.m vào cánh cửa ngày hôm qua làm cho trong lòng anh đột nhiên vụt ra một yểm khí.
Mặc dù anh đã cố gắng hết sức để kìm nén nó lại, nhưng tất cả sự phẫn nộ của anh đối với bà Đại Lưu đều bùng phát ra.
Ngoài mặt anh nhìn có vẻ như bình tĩnh, nhưng khi đi ngang qua bà Đại Lưu, Trương Hùng vẫn không kìm lòng được mà đ.â.m một mũi kim vào eo bà ta, mũi kim nhìn bề ngoài tưởng như không có gì nhưng chỉ cần nổi giận thì m.á.u trong người sẽ chảy ngược, khi tỉnh dậy thì miệng sẽ bị méo xệch, mắt trợn ngược như bị trúng gió.
Còn về việc vì sao Trương Hùng biết chiêu thức đó, vẫn là bởi vì lúc trước khi anh còn nhỏ luôn bị người khác bắt nạt, chú Đổng đã từ trong túi kim châm lấy ra một cây kim châm bạc cho anh và chỉ cho anh cách sử dụng để bảo vệ mạng sống.
Còn cây kim châm này, lúc nào anh cũng mang theo bên người, chưa bao giờ rời khỏi người.
Thật ra, lúc sáng khi chú Đổng khi nhìn thấy các triệu chứng của Đại Lưu, ông ấy cũng đã biết đó là do Trương Hùng làm, mặc dù không biết tại sao Đại Lưu lại chọc tức Trương Hùng như vậy, ông ấy vẫn giả vờ kiểm tra thử một lần.
Phương pháp châm cứu này thực ra rất dễ hoá giải, không cần dùng thuốc nhiều nhất ba ngày là có thể tự khỏi, lời này chú Đổng đương nhiên sẽ không nói ra.
Làm cho bọn họ tốn một chút tiền, chịu khổ một chút, điều này cũng gián tiếp xả giận giúp Trương Hùng.
Trương Hùng không biết những động tác nhỏ của chú Đổng, ông ấy cũng không vạch trần việc Trương Hùng đã làm đối với Đại Lưu.
Thực ra trong lòng hai người cũng đều hiểu rõ, nhưng cũng chỉ ngầm hiểu mà không nói ra mà thôi.
Bắt đầu từ ngày mai, Trương Hùng sẽ đến chỗ chú Đổng điểm danh, sau này anh cũng sẽ không phải ra đồng làm việc, Hứa Mỹ Lam nắm chặt thời gian may cho Trương Hùng hai chiếc quần khác, cô may cả quần lót bên trong cho anh.
Vừa lúc hai bộ quần áo có thể mặc thay đổi, may xong quần áo cho Trương Hùng, Hứa Mỹ Lam lại đẩy nhanh tốc độ của chính mình, bởi vì có phần thưởng của trấn trên, nên cô không cần phải giải thích cho Trương Hùng biết về nguồn gốc của loại vải này.
Cô cũng rất hào phóng may cho mình hai bộ quần áo để tắm rửa thay.
Quả nhiên, người đẹp vì lụa, sau khi cả hai người mặc quần áo mới vào, trông bọn họ cũng khác hẳn.
Trương Hùng thậm chí còn lén lút đi lang thang một vòng trong thôn, khiến những người lớn tuổi đỏ mắt ghen tị, hận không thể cởi quần áo mới của anh ra và mặc vào người mình.
Chỉ trong nháy mắt, Trương Hùng đã đi theo chú Đổng học y cũng đã được một tuần.
Chú Đổng đại phát từ bi cho Trương Hùng nghỉ một ngày, đương nhiên là vẫn có nhiệm vụ, vừa lúc kêu anh đến tiệm thuốc đông y mua một ít dược liệu về nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...