Cô đang suy nghĩ xem có nên mở cửa hay không, nhưng nghĩ lại, mở cửa không phải là cách nên làm, hôm nay cô không muốn động tay động chân, người như Đại Lưu nếu không động thủ căn bản sẽ không khống chế được bà ta.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, để đỡ phiền phức, cô vẫn là không nên mở cửa, cánh cửa rắn chắc như vậy, trong thời gian ngắn chắc không bị phá hỏng đâu.
Cuối cùng, Hứa Mỹ Lam quyết định không làm gì cả, để bà ta thích làm gì thì làm.
Bàn tay đập vào cửa của Đại Lưu đã tê dại, nhưng vẫn không được đáp lại, bà ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ rằng Hứa Mỹ Lam sẽ không mở cửa mà cứ đứng đây đập cửa cũng không được, một khi đã như vậy thì phải nghĩ cách khác!
Ngoài cửa đột nhiên không có động tĩnh, Hứa Mỹ Lam nhíu mày, bà ta làm sao thế, chẳng lẽ đã đi rồi sao? Nhưng Đại Lưu không giống như người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.
Có phải lại đang nháo chuyện gì đó nữa hay không, Hứa Mỹ Lam đứng lên rồi đi về phía cửa chính, tay vừa chạm vào chốt cửa thì một tiếng rầm bất ngờ ập vào óc Hứa Mỹ Lam, làm màng nhĩ cô rung lên một cái đau điếng.
“Dừng tay!”
Ngày hôm qua ở đồn cảnh sát trấn trên vừa phá một vụ án lừa bán trẻ em, những người liên quan đều một lưới bắt hết, mười một đứa trẻ được cứu thoát, bận rộn đến sáu giờ sáng, ngay cả thành phố cũng đặc biệt chú ý đến chuyện này, còn ra lệnh khen thưởng cho ai đã báo tin đầu tiên.
Sự việc đi đến hồi kết, mọi người mới nhớ đến cô gái nhỏ đến báo án vào ngày hôm qua, sau khi kiểm tra thông tin đăng ký của cô ngày hôm qua thì biết cô tên là Hứa Mỹ Lam, là người thôn Trương gia.
Người của cục cảnh sát chờ không được nên đến đây để cảm ơn, không ngờ tìm khắp nơi cũng không thấy người, nhưng họ đã tìm thấy Trương Hùng trước.
Sau khi hỏi rõ sự tình, Trương Hùng mới biết được là bọn họ đang tìm vợ của mình, không ngờ cô lại im lặng làm chuyện lớn như vậy.
Nghe được toàn bộ câu chuyện, Trương Hùng không cảm thấy tự hào mà ngược lại còn muốn đánh cho cô một trận!
Cô gái nhỏ này, không lúc nào không để người khác phải lo lắng.
Những tên tội phạm bắt cóc và buôn bán trẻ em đều là những kẻ liều lĩnh, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì anh biết làm sao bây giờ.
Sau khi giải thích sự việc với trưởng thôn, Trương Hùng liền xin nghỉ, cùng hai người cảnh sát mặc thường phục đi về nhà.
Ai ngờ còn chưa đến cửa, từ phía xa đã thấy một bà lão đang giơ cây liềm định c.h.é.m vào cửa.
Thấy thế, trong hai người thì có một người cảnh sát mặc thường phục lớn tuổi hơn vội vàng quát một tiếng nghiêm nghị, chiếc liềm trong tay Đại Lưu “Loảng xoảng” rơi phịch xuống đất.
Trương Hùng sắc mặt xanh mét, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Đại Lưu.
Bà ta bị đôi mắt lạnh như băng không hề có một chút cảm tình nào của Trương Hùng nhìn đến cả người dựng tóc gáy, đôi mắt đó lạnh lùng đến đáng sợ khiến mọi người phải sợ hãi, làm từ tận đáy lòng Đại Lưu nổi lên một tia sợ hãi.
“Dì Lưu cổng nhà tôi đắc tội với dì sao, mà dì lại lấy liềm c.h.é.m cửa nhà tôi.” Đi đến trước, Trương Hùng dẫn đầu hỏi, nói là hỏi vậy thôi nhưng thực chất thì là đang chất vấn.
Anh không ngờ hôm qua anh đã nói rõ ràng không liên quan gì đến nhau mà hôm nay nhân cơ hội anh không có nhà lại chạy tới bắt nạt vợ anh.
Nếu nửa đường anh không quay lại, liệu chiếc liềm trong tay của Đại Lưu có phải sẽ hướng vào người của Hứa Mỹ Lam hay không?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, trong lòng Trương Hùng đã cảm thấy chán ghét và nhìn Đại Lưu với ánh mắt như thể đang nhìn một người chết.
Chậm rãi đi ngang qua bà Đại Lưu, trong nháy mắt đã ngang qua bà Đại Lưu, bà ta đột nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, rồi lại bình thường trở lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...