Đúng lúc này, cửa gỗ đột nhiên phát ra một tiếng kẽo kẹt rồi mở ra, Hứa Mỹ Lam đi nhanh vài bước, trước khi người ra tới cô đã trốn trong một ngõ nhỏ khác.
”Trương Tứ, ông phải coi chừng hàng hóa bên trong, đừng để bọn họ chạy thoát.” Một người đàn ông vạm vỡ với vết sẹo trên mặt.
Hạ giọng dặn dò người đàn ông trung niên kia đang đứng bên cạnh anh ta, người đàn ông trung niên rõ ràng là có chút đáng khinh.
Người đàn ông trung niên đáng khinh đó nghe vậy vỗ n.g.ự.c một cái, cam đoan nói: “Anh Lý Tam yên tâm, tôi đảm bảo buổi tối khi giao hàng, một người cũng không thiếu đâu.”
Với sự đảm bảo của Trương Tứ, Lý Tam lúc này mới gật gật đầu, ngâm nga câu hát rồi rời đi.
Sau khi Lý Tam rời đi, Trương Tứ nhìn xung quanh bốn phía một chút, không thấy có gì bất thường, lúc nào mới vào nhà đóng cửa gỗ lại.
Đợi một lúc, thấy xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Hứa Mỹ Lam mới bước ra với vẻ mặt lạnh như băng.
Lặng lẽ rời khỏi đây, Hứa Mỹ Lam trực tiếp đến đồn cảnh sát và nói với họ những gì cô nhìn thấy, khiến tất cả những người trong đồn cảnh sát đều sửng sốt.
Họ vội vàng tổ chức một cuộc họp để vạch ra một kế hoạch và hoàn toàn quên mất Hứa Mỹ Lam người đã báo tin, cô đã lặng lẽ rời khỏi đồn cảnh sát.
Thấy đã hết thời gian mà ông Trương nói, Hứa Mỹ Lam cũng không có tâm trạng tiếp tục đi dạo mua đồ, cô ngẫu nhiên nhét một số thứ vào giỏ, sau khi nhét được gần một nửa giỏ, lúc này cô mới vội vã quay lại Cung Tiêu Xã.
Trở lại Cung Tiêu Xã, ông Trương và hai người cùng đến trấn trên đã đợi một lúc.
Thấy vậy, Hứa Mỹ Lam vội vàng xin lỗi mấy người, sau đó mới lên xe.
Trên đường trở về, chiếc xe bò lắc lư, như muốn đem toàn thân xương cốt của Hứa Mỹ Lam tan thành từng mảnh.
Thật vất vả mới nhịn được đến lúc xuống xe, Hứa Mỹ Lam vội vàng lao xuống xe, không chút do dự nhanh chân chạy về nhà.
Về đến nhà, Hứa Mỹ Lam nghĩ nghĩ, từ trong sọt lấy ra hai mươi mét vải, định làm một bộ quần áo cho cả cô và Trương Hùng, rồi lại lấy ra 5 đôi tất bị lỗi và hai đôi giày vải lao động.
Cô lấy ra một túi sữa bột, hai ký đường đỏ, năm ký thịt ba chỉ, ba mươi quả trứng gà, năm nắm mì khô và chiếc bình giữ nhiệt cổ điển mà chủ quán đã tặng cho cô.
Thấy đồ khá nhiều nên Hứa Mỹ Lam cũng không lấy thêm gì nữa, phải biết đồ cô mang về không quá nửa giỏ.
Nếu đột nhiên biến ra nhiều đồ như thế, ngay cả một kẻ ngốc cũng sẽ biết có gì đó không đúng.
Trên tay Hứa Mỹ Lam không nhàn rỗi, cô đun nước sôi, sau đó cô bỏ chiếc ấm cổ vào trong nồi để khử trùng, lúc này Hứa Mỹ Lam mới dám yên tâm sử dụng.
Ở nhà không có đồ ăn gì khác, nên bữa trưa Hứa Mỹ Lam lấy dưa muối chua ra, rồi lấy nấm ra cắt thành lát, sau đó xào chung thành một món ăn.
Hứa Mỹ Lam múc thêm một ít bột mì, hòa với nước lạnh.
Trưa nay liền ăn bánh đi.
Hứa Mỹ Lam cán bánh ra, đem đồ ăn đặt phía trên, rồi cuộn từng chiếc lại thành hình chiếc thùng.
Lại rót đầy nước trong bình giữ nhiệt cổ, lúc này, Hứa Mỹ Lam không chút hoang mang khóa thật kỹ cửa đi ra ngoài ruộng.
Khi đến đồng ruộng, một số người đã bắt đầu ăn cơm, còn Trương Hùng vẫn chậm rãi đi trên cánh đồng ruộng.
Khi anh nhìn thấy Hứa Mỹ Lam anh sững sờ một lúc, tưởng rằng mình bị hoa mắt.
“Anh còn đứng đấy làm gì, sao không vào ăn cơm?” Hứa Mỹ Lam hơi cảm thấy buồn cười, không lẽ anh nghĩ cô là giả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...