“Chị dâu, vợ của em không có khiêu khích gì các người, vậy tại sao các người lại đánh cô ấy trước mặt nhiều người như vậy, có phải là hơi quá đáng không?” Ánh mắt của Trương Quốc Khởi u ám, Dương Quế Hoa không những đánh Đại Lưu, mà còn đánh vào mặt ông ta trước mặt mọi người!
Dương Quế Hoa vén mái tóc đã được Hứa Mỹ Lam chỉnh lại cho bà, ánh mắt khinh miệt.
“Ôi, Trương Quốc Khởi, lỗ tai của em bị điếc à, không nghe được Đại Lưu mắng chửi Tiểu Hùng như thế nào sao.
Làm cha làm mẹ giống như các người, làm chuyện trái với lương tâm rất nhiều, không biết nửa đêm có thể ngủ yên hay không!”
Trương Quốc Khởi bị Dương Quế Hoa làm bẽ mặt bởi những lời mắng mỏ của bà ấy trước mặt rất nhiều người, khiến ông ta không còn một chút mặt mũi!
Bây giờ ông ta thầm nghĩ phải nhanh chóng dẫn bọn họ rời đi.
Cho nên, cũng không muốn dây dưa với Dương Quế Hoa nữa, chỉ đến gặp ông cả và ông hai, “Bác cả, bác hai, chuyện cắt đứt quan hệ với Trương Hùng cháu không đồng ý, cháu cũng biết mấy năm nay nó đã phải chịu rất nhiều cực khổ, trong lòng nó có rất nhiều oán hận.
Cháu cũng không trách nó, nhà nào mà không có chuyện gây gỗ với nhau.
Huống chi, một thân một mình lập gia đình mà không có ai giúp đỡ sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.”
“Chuyện này cha không cần lo lắng, huống chi chúng ta đã sớm là người hai nhà rồi, chẳng lẽ cha đã quên rồi ư.
Lúc trước khi đuổi con và ông bà nội ra ngoài, cha đã nói thế nào với ông bà nội!”
Trương Hùng không quan tâm đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của Trương Quốc Khởi.
Dù sao hôm nay, bất luận thế nào, anh cũng phải vạch rõ ranh giới với cái gia đình này, nếu không hôm nay bọn họ tìm đến cửa rồi đến ngày mai cũng sẽ tìm đến, như vậy mỗi ngày đều không có chút nào được bình yên còn có không ít phiền toái!
“Mày!” Trương Quốc Khởi bị Trương Hùng nói câu đó, liền không thể nói nên lời.
Ông ta đương nhiên vẫn nhớ rõ, lúc đó khi cha mẹ ông ta đang ốm nặng và có thể sẽ mất bất cứ lúc nào.
Ông ta vì không muốn gặp xui xẻo.
Liền trực tiếp đuổi Trương Hùng và cha mẹ ông ta đi, để không bị người khác bàn tán, lúc Trương Hùng vừa mới tròn mười bốn tuổi, cũng cùng nhau bị đuổi ra ngoài.
Trương Hùng tự nguyện đi ra ngoài hiếu kính ông bà nội.
Khi đó người trong nhà bọn họ đều cho rằng hai người già đó sẽ sống không được mấy ngày, đến lúc đó hai người đó vừa chết, Trương Hùng một cậu bé mới lớn, chắc chắn cũng sẽ c.h.ế.t đói!
Như vậy nhẹ nhàng là có thể tiêu diệt ba người ăn không ngồi rồi, cớ sao mà không làm!
Nhưng ai cũng không thể nghĩ tới, ba người bọn họ chẳng những sống sót mà lại còn sống rất tốt.
Không biết lấy đâu ra tiền mà xây cái sân hoành tráng như vậy.
Nếu sớm biết họ còn có thể làm nên một gia tài lớn như vậy, ông ta làm sao sẽ đuổi bọn họ đi được, vô duyên vô cớ xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Tuy rằng lúc trước đuổi bọn họ ra ngoài là lỗi của ông ta, nhưng đã nhiều năm như vậy, bọn họ nhớ mãi không tha, như vậy cũng thật quá keo kiệt!
“Được rồi, nếu Trương Hùng không muốn liên quan gì đến cậu nữa, vậy thì chúng ta với tư cách trưởng bối phải tôn trọng ý kiến của Trương Hùng, các người hãy ký đi!”
Trương Quốc Khởi líu lưỡi, giấy và bút bị ông cả cứng rắn nhét vào trong tay phảng phất nặng ngàn cân, chậm chạp không ký.
Ông ta đương nhiên biết, chỉ cần ký tên vào, về sau nhà bọn họ và Trương Hùng hoàn toàn trở thành người xa lạ!
“Dựa vào cái gì, tôi đã vất vả nuôi nó khôn lớn, bây giờ nó đã đủ lông đủ cánh, muốn vứt bỏ cái nhà này mà không tốn một xu, tao nói cho mày biết, không có dễ dàng như vậy đâu!”
Đại Lưu được Tiểu Dương và Tiểu Lưu nâng lên, bà ta vừa nghe thấy Trương Hùng muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, bà ta biết những gì anh nói đều là sự thật, vì vậy bà ta đương nhiên không làm như ý nguyện của anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...