Thấy bà ta đang vội vã chạy trốn, dì Thúy Phân liền “Phi!” một tiếng.
Một số người không rõ vướng mắc, ngay lập tức vây lấy dì Thúy Phân, từng người dùng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ dì ấy.
“Dì Thúy Phân, dì thật là lợi hại, chỉ với hai câu nói mà dì đã khiến bà Vương vội vã chạy mất.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi vừa nghe nói rằng bà Vương đã bị đánh, là thật hay giả vậy!”
Ngay lập tức, dì Thúy Phân đột nhiên cảm giác mình thật cao lớn.
“Được rồi, được rồi, mọi người xin hãy im lặng không được ồn ào, để từ từ tôi kể cho mọi người nghe.”
Vì vậy, trong góc này, một đám người vây quanh lại một chỗ cũng đứng xem náo nhiệt.
Vẻ mặt của tất cả đều chăm chú lắng nghe câu chuyện sinh động của dì Thúy Phân về sự việc ‘kinh tâm động phách’ khi thu thập bà Vương!
Bên này náo nhiệt không ảnh hưởng chút nào đến bà Đại Lưu.
Trương Hùng đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra nên anh đã có chuẩn bị trước, giờ chỉ chờ người đến là được.
Nhưng Đại Lưu không nghĩ như vậy, điều bà ta ghét nhất là mỗi lần mọi người đánh mắng anh, nhưng anh lại luôn tỏ vẻ thờ ơ không sao cả và dùng ánh mắt vô cảm nhìn bọn họ.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này, Đại Lưu luôn có cảm giác bị nhìn thấu.
Làm cho da đầu bà ta tê dại.
“Cái tên xui xẻo c.h.ế.t tiệt này, ai cho mày dùng loại ánh mắt này nhìn tao!” Lúc này nếu có người nhìn kỹ sẽ có thể nhìn ra sâu trong đáy mắt bà ta là một sự chột dạ và áy náy.
Trương Hùng nghe xong những lời này, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bà Đại Lưu đang tức giận giậm chân, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc, vừa nhìn thấy bà ta anh liền mở miệng nói câu đầu tiên.
“Chỉ có làm rất nhiều chuyện xấu, mới có thể dùng phô trương để che đậy chúng đi, đúng không mẹ!”
Một tiếng mẹ kia, gọi lên có rất nhiều nghĩa, khóe mắt Đại Lưu run run, không biết vì sao, trong lòng có chút luống cuống.
Cái đồ xui xẻo này không phải là đã biết cái gì đi, bằng không nó làm sao sẽ nói ra những lời này, không, không thể nào, chuyện này ngoại trừ bà và chồng mình, căn bản không một ai biết.
Nghĩ về điều này, Đại Lưu lại trở nên tự tin hẳn trước Trương Hùng.
“Tao không muốn nói chuyện với mày về bất cứ điều gì.
Hôm nay tao đến đây chính là để đòi lại công lý cho anh hai và chị dâu của mày.” Đại Lưu nhìn thoáng qua đám người đang vây xem, rồi mở miệng nói to.
“Những người có mặt ở đây, hẳn là chứng kiến thấy cảnh đứa con bất hiếu của tôi đánh anh hai của nó.
Ai có thể ra làm chứng cho tôi không!”
Vừa dứt lời, trong đám đông đột nhiên có một sự xôn xao, Đại Lưu vui mừng khôn xiết, vốn tưởng rằng sẽ có người ra tới, nhưng sự xôn xao chỉ diễn ra trong chốc lát, rồi lại im bặt đi.
Khuôn mặt già nua của Đại Lưu có chút nhịn không được, bà không ngờ rằng, ngày thường nhân duyên của bà thật sự rất tốt, nhưng bây giờ ngay cả một người đứng ra làm chứng cũng không có.
“Mẹ, mẹ làm như vầy,” lúc này, Tiểu Dương con dâu lớn của Đại Lưu, đột nhiên ghé vào tai bà nói nhỏ vài câu.
Càng nghe đôi mắt Đại Lưu càng sáng, chờ Tiểu Dương nói xong bà ta lại một lần đứng vững, sắc mặt của Đại Lưu đã nứt ra rồi, vỗ vai Tiểu Dương khen: “Nhà chúng ta chỉ có con và Tiểu Văn là người thông minh nhất!”
Ánh mắt Trương Hùng tối sầm xuống, anh dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tiểu Dương đang đứng ngoan ngoãn ở phía sau Đại Lưu.
Nhưng Tiểu Dương thậm chí còn không nhấc đầu lên, giống như một khúc gỗ.
Nhưng Trương Hùng biết rằng chó cắn người sẽ không sủa, bà chị dâu này mới là người xấu xa nhất trong nhà họ Trương, bất quá giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng nền.
Anh cũng không phải là người hiền lành gì, anh hướng ánh mắt về chỗ khác, không chú ý đến Tiểu Dương nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...