Hứa Mỹ Lam cũng không còn cách nào khác đành phải để cho bà cụ đỡ mình tới chiếc bàn đá trong sân rồi ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng cô tuyệt đối không thể đồng ý lời đề nghị của bà cụ được, bà cụ đã lớn tuổi như vậy, từ sáng tới tối chạy tới chạy lui, nếu xảy ra chuyện gì, cô sẽ không tha thứ cho bản thân mình!
“Bà nội à, con thật sự rất cảm kích lòng tốt của bà, bà chạy tới chạy lui cũng không được tốt cho lắm, hơn nữa Trương Hùng chỉ không ở nhà ban ngày thôi, ban ngày cháu cũng không đi đâu, nên không có nguy hiểm gì đâu ạ.”
Lam Văn Anh nghe vậy liền xua tay, giọng điệu không đồng tình nói: “Không được, cơ thể của cháu rất yếu ớt, chưa đầy năm tháng bụng lại lớn đến như vậy, khi không có người bên cạnh làm chuyện gì cũng sẽ rất bất tiện, đừng nhìn bà lớn tuổi, nhưng sức khỏe của bà vẫn còn rất tốt, trò chuyện với cháu một chút cho đỡ buồn, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, nấu nướng tất cả đều vẫn ổn, nếu thật sự không được, cháu coi bà nội như bảo mẫu đi, cháu kêu bà nội làm gì, bà nội đều sẽ làm ngay, có được không.”
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Lam Văn Anh, hốc mắt của Hứa Mỹ Lam có chút chua xót, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Lam Văn Anh, cô liền biết ngay đây là một bà lão nhã nhặn và sành điệu.
Mười ngón tay không dính nước là cách miêu tả hợp lý nhất, để bà cụ làm cái gì cũng đều sẽ làm bẩn đi sự cao sang, quý phái của bà.
Nhưng bây giờ, một bà già tỉ mỉ đến từng sợi tóc như vậy nói với cô rằng có thể coi bà ấy trở thành một người bảo mẫu, mục đích là muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Mặc dù chưa làm nhưng tấm lòng này là thật sự, khiến cho cô cảm thấy ấm áp và chua xót từ tận đáy lòng.
Lúc này, cô đột nhiên nghĩ rằng, ngay cả cháu gái ruột của mình cũng chưa chắc đã làm được một bước đi này!
Lúc này, cô không thể nói lời từ chối được, bởi vì cô không muốn làm tổn thương trái tim của bà cụ, dù chỉ một chút.
Thấy Hứa Mỹ Lam chậm chạp không trả lời, Lam Văn Anh cho rằng chính mình cũng hơi tham lam, cùng lắm thì dời ghế ngồi ngoài cửa trông chừng, bây giờ không có gì quan trọng bằng cô cháu dâu của bà.
Nhìn bụng bầu to hơn những người phụ nữ mang thai khác, trong mắt Lam Văn Anh thoáng qua một tia lo lắng.
Sinh con vốn dĩ là một việc cực kỳ nguy hiểm, thân thể gầy yếu như vậy, cũng không biết có thể chịu nổi hay không, không còn cách nào khác, bây giờ cũng đang mang thai rồi, phá thai lại càng làm tổn thương thân thể, chỉ còn cách bồi bổ sức khỏe cho cô trước khi sinh mà thôi.
Nhưng cũng không thể bồi bổ quá nhiều, bằng không đứa bé lớn quá cũng không được.
Haizz, thật sự rất lo lắng, nếu như sớm tìm được hai đứa nhỏ này, bà nhất định sẽ điều chỉnh thân thể của cô cho thật tốt, mới để cho cô mang thai và sinh con!
“Cháu dâu, cơ thể cháu có tốt không.
Cháu có cảm thấy nơi nào không thoải mái không.
Nếu cháu cảm thấy không thoải mái, nhất định cháu phải nói cho chúng ta biết đấy nhé.”
Hứa Mỹ Lam nghe xong gật đầu nói, “Vâng ạ, cháu biết rồi, cảm ơn bà nội!”
Hai người trò chuyện một lúc, cảm thấy Hứa Mỹ Lam có chút không được thoải mái, Lam Văn Anh rất thức thời nói lời tạm biệt rồi ra về.
Cả buổi chiều Hứa Mỹ Lam không đi ra ngoài, cô cũng chỉ đi loanh quanh trong nhà hoặc ở trong phòng đọc sách.
Chỉ trong nháy mắt, bốn năm ngày trôi qua, kể từ lần đó Lam Văn Anh đến đây, mấy ngày kế tiếp ngày nào bà cụ cũng sẽ đến gõ cửa nhà của Hứa Mỹ Lam vào buổi trưa.
Mỗi lần đến cửa đều sẽ không đi tay không bao giờ, Hứa Mỹ Lam đã nói vài lần, thấy nói như thế nào bà cụ cũng sẽ không nghe theo nên cô cũng không nói nữa.
May mắn thay, mỗi lần bà cụ đến đây đều không vượt quá nửa giờ liền rời đi.
Sáng nay, Hứa Mỹ Lam còn đang ngủ thì bất ngờ bị đánh thức bởi mùi khói.
Mở hai mắt ra, những gì cô nhìn thấy chính là làn khói dày đặc cuồn cuộn khắp căn phòng, khiến Hứa Mỹ Lam đang lơ mơ buồn ngủ tan biến ngay lập tức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...