Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người FULL


Cô thở phào nhẹ nhõm, giờ phút này, nỗi ám ảnh cuối cùng trong lòng cô về việc anh không muốn có con cũng đã biến mất.

Cô vươn tay ra đưa giấy khám thai cho Trương Hùng, với vẻ mặt vô cảm, “Anh tự đi mà xem đi!”
Thấy vậy, Trương Hùng nghĩ có gì đó không ổn, vì vậy anh cầm lấy giấy khám thai ngay lập tức, và xem xét cẩn thận.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn thấy nội dung bên trên, vẻ mặt nghiêm túc của anh lập tức chuyển thành vui mừng, và dưới sự phấn khích, anh thậm chí còn quên cả việc kìm nén giọng nói của mình.

“Thai đôi!”
Ngay khi hai từ thai đôi xuất hiện, ánh mắt của đôi vợ chồng vẫn đang chờ siêu âm đã bị thu hút.


“Anh làm cái gì mà kêu lớn như vậy, còn không phải là thai đôi sao.

Có gì mà đặc biệt đâu chứ!”
Hứa Mỹ Lam hơi khó chịu khi bị người khác nhìn, cô quay người bỏ đi còn không quên kéo theo Trương Hùng và bắt đầu quở trách anh.

Biểu hiện của anh rất ngoan ngoãn, thành thật bị cô kéo đi về phía trước, đương nhiên, thay vì nói kéo, còn không bằng nói là Trương Hùng đi theo cô thì đúng hơn, chứ không phải Hứa Mỹ Lam kéo người đi.

Đưa giấy khám thai cho bác sĩ phụ trách của khoa sản phụ, cả hai cùng ngồi trên băng ghế lớn và chờ kết quả.

Thời gian trôi qua, trong lòng cả hai người đều rất bồn chồn, đặc biệt là Trương Hùng, sau khi kích động qua đi anh lại lo lắng, sức khỏe của cô vốn đã không tốt, mang thai lại càng phải lo lắng cẩn thận hơn, nói chi cô còn mang thai đôi.

Hơn nữa, anh có một linh cảm mạnh mẽ rằng, cô nhất định sẽ giữ đứa con này, cô sẽ không muốn bỏ một đứa trẻ chứ đừng nói đến tận hai đứa trẻ.

“Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì cả, phôi thai đang phát triển rất tốt.

Nhân tiện, xin chúc mừng đồng chí, đồng chí đang mang thai đôi, cả ngàn người khó tìm được một người trong hoàn cảnh như đồng chí.”
Bác sĩ vừa xem kết quả khám vừa trêu chọc Hứa Mỹ Lam, cô hơi cúi đầu khi nghe những lời đó, tỏ vẻ hơi ngại ngùng.

Thành thật mà nói, cô vẫn chưa trải qua thử tình huống này bao giờ cả.


Trương Hùng ở bên cạnh cô mở miệng nói: “Bác sĩ, vợ tôi sức khỏe không tốt, một lúc mang hai đứa nhỏ như vậy, có nguy hiểm gì không?”
Bác sĩ cười khi nghe vậy: “Đồng chí này chính là đang đau lòng vợ mình đi, nhưng mà mang thai và sinh con làm sao không nguy hiểm được.

Đây là điều mà một người phụ nữ nào cũng phải trải qua.

Chẳng lẽ lại sợ nguy hiểm mà không chịu sinh con hay sao?”
Trương Hùng bị lời nói của bác sĩ làm cho nghẹn ngào, Hứa Mỹ Lam nhịn không được cười ra tiếng: “Không sao đâu bác sĩ, anh ấy chỉ là đang căng thẳng quá mà thôi.”
Bác sĩ lại không nghĩ như vậy, sắc mặt nghiêm túc nhìn cô: “Không được, cô phải thật sự chú ý đến tình trạng của mình, cơ thể của cô quá yếu ớt, lại mang thai đôi, thai nhi trong bụng dần dần cũng lớn lên, cô sẽ rất vất vả! Ngày thường chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, duy trì chế độ dinh dưỡng, tốt nhất mỗi tháng nên đến bệnh viện kiểm tra một lần.”
Sau khi nhìn thấy quần áo của hai người đang mặc đều là những bộ quần áo mới tinh, được giặt giũ tươm tất, thấy bọn họ không giống như người không có tiền, bác sĩ lúc này mới dặn dò thêm một câu.

“Được, cảm ơn bác sĩ.” Chân thành cảm ơn bác sĩ, bác sĩ kê cho Hứa Mỹ Lam một ít axit folic, dặn dò cô mỗi ngày đều phải uống, hai người lúc này mới rời khỏi bệnh viện.


Về đến nhà, cơ thể của Hứa Mỹ Lam hơi mệt mỏi một chút nên sau khi chào hỏi xong, cô liền vào phòng nằm nghỉ.

Hứa Mỹ Lam ngủ một giấc liền qua giờ cơm, khi tỉnh dậy thì mặt trời đều đã hơi ngả về phía Tây, cô nhìn đồng hồ thì đã một giờ hai mươi phút chiều.

Không ngờ cô ngủ một giấc ba bốn tiếng, Hứa Mỹ Lam cảm thấy từ khi mang thai chính mình càng ngày càng lười biếng, tỉnh lại cũng không muốn rời khỏi giường, còn nằm trên giường nghĩ ngợi đến ngẩn cả người.

Cánh cửa kêu cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, Hứa Mỹ Lam uể oải ngước mắt lên thì thấy Trương Hùng đang bưng một cái bát lớn đi vào.

Đối mặt với ánh mắt của Hứa Mỹ Lam, khuôn mặt vô cảm của anh lập tức nở nụ cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận