“Em mau đến xem người đàn ông của em chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ để đổi lấy cho em một con cá trắm cỏ này, muốn ăn như thế nào thì tùy ý nấu!” Trương Hùng nói với vẻ mặt cầu xin sự khen ngợi, làm cho Hứa Mỹ Lam giật giật khóe miệng không nói nên lời.
Tên ngốc này là từ nhà ai chạy ra, mau bắt lại đi!
“Cứ như vậy giao cho em, cũng không biết làm cá cho sạch sẽ, đến sớm còn hơn muộn, đêm nay gia đình dì cả thật là có phúc ăn, anh đã vất vả rồi!”
Hứa Mỹ Lam nhìn Trương Hùng với một ánh mắt đầy ẩn ý, mu bàn tay đặt ở phía sau lưng, xoay người uốn éo bỏ đi.
“Ai, vợ à...”
Trương Hùng vươn tay muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó liền bỏ xuống, trong lòng thở dài, nghĩ rằng tại sao muốn nhận được một lời khen từ vợ của mình lại khó đến thế!
Mãi cho đến khi quay trở lại vào phòng bếp, Hứa Mỹ Lam mới cười phá lên thành tiếng.
Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng dẫn chú cả Trương và những người khác đi xem nhà, vốn dĩ căn nhà ban đầu đã được bọn họ sửa chữa lại một lần, nói là sửa chữa, nhưng cũng chỉ đơn giản là dọn dẹp lại một chút.
Có năm gian phòng ở trong sân bọn họ cũng chia lại thành ba gian và chính giữa có hàng rào bao quanh, vừa vặn là biến thành ba nơi độc lập riêng biệt.
Vừa liếc mắt Dương Quế Hoa đã thấy thích gian phòng nằm gần nhất ngoài cùng, vốn dĩ không gian bên trong mấy căn phòng này đều không nhỏ, chỉ cần đem gian phòng ở giữa nhà tách ra là có thể chia thành hai phòng độc lập.
Ngay cả Trương Quốc Hưng và Trương Ái Quốc, những người không quyết định, cũng gật đầu liên tục.
Nếu đã thích nó, việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều, Dương Quế Hoa quyết định hôm nay sẽ chuyển đến đây.
Tuy rằng biết bà ấy sống trong nhà của cháu trai và cháu dâu, bọn họ cũng sẽ không nói gì, nhưng tục ngữ có nói một câu rất hay, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của chính mình.
Bọn họ ở đâu thì cũng cần mảnh đất nhỏ của riêng mình, thấy bọn họ gấp rút muốn chuyển đi, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đã thuyết phục bọn họ hai câu, rồi cũng để bọn họ đi.
Cũng may là mới vừa đến ngày hôm qua, hành lý vẫn còn chưa được mở ra, nên bọn họ đã vận chuyển mọi thứ chỉ trong một chuyến.
Hứa Mỹ Lam đã giúp Dương Quế Hoa dọn dẹp lại ngôi nhà một lần nữa, đặt lại những gì nên đặt lại, nhớ kỹ những thứ còn thiếu để đi đến Cung Tiêu Xã mua chúng.
May mắn thay, ở đây có rất nhiều thứ đã bị Hứa Mỹ Lam loại bỏ từ căn nhà bên kia, cũng không có nhiều thứ bị thiếu, điều này cũng tiết kiệm cho Dương Quế Hoa không ít tiền.
Sau khi kết thúc công việc bận rộn ở đây, một ngày nữa lại trôi qua, vì vậy cũng chỉ nấu một ít thức ăn để giải quyết, Hứa Mỹ Lam liền nằm xuống giường nghỉ ngơi sớm.
Cũng không biết tại sao lại như vậy, mấy ngày nay trong người luôn cảm thấy rất mệt mỏi và muốn ngủ.
Phải nói là mấy ngày nay cô rất mệt mỏi, nhưng cô cũng không làm việc gì nặng nhọc cả, ngoại trừ mỗi ngày cơm ba bữa, cô chỉ đọc sách dọn dẹp nhà cửa một chút, rất thư thái.
Trong lúc mơ màng, Hứa Mỹ Lam luôn cảm thấy mình đã quên mất một điều quan trọng.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ kĩ, cô đã chìm vào giấc ngủ, sau khi Trương Hùng tắm rửa sạch sẽ bước vào phòng thì thấy vợ mình đã ngủ say rồi, anh liền nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, Trương Hùng thở dài, anh còn nghĩ sẽ bồi dưỡng tình cảm với vợ mình một chút, nhưng không ngờ cô lại ngủ nhanh như vậy.
Tuy nhiên, thấy vợ ngủ say như vậy, anh không nỡ đánh thức vợ mình dậy.
Cũng không còn cách nào khác, anh đành ôm chặt cô vào lòng n.g.ự.c để xoa dịu cảm giác bị bỏ rơi của chính mình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày nhập học!
Từ sáng sớm chú Đổng đã dậy làm bữa sáng cho hai người, từ sau sự việc đó, chú Đổng cũng không ra ngoài làm việc, ngược lại hầu hết những công việc trong nhà đều được giao cho ông ấy, mấy ngày nay Hứa Mỹ Lam đều nằm trên giường ngủ nướng, chú Đổng liền chuẩn bị luôn cả bữa sáng.
Sáng nào Hứa Mỹ Lam cũng là người dậy muộn nhất, điều này khiến cô rất xấu hổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...