Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người FULL


Mở cửa sân ra, Hứa Mỹ Lam cẩn thận lắng tai nghe, lúc này mới phát hiện chỉ có trong phòng mới có động tĩnh, cô cười trộm một tiếng, rồi nhẹ nhàng đi vào nhà bếp.

Hứa Mỹ Lam cất gạo và mì sợi đi, lại trộm đổ đầy dầu muối ở trong nhà bếp, sợ Trương Hùng và chú Đổng nghi ngờ nên cô chỉ lén lút lấy ra một ít dầu và muối gia vị cần dùng thôi.

Bây giờ cô đã đến Cung Tiêu Xã, ở nhà có nhiều đồ hơn một chút không phải là rất bình thường sao.

Sau khi suy nghĩ, Hứa Mỹ Lam lấy ra một ít khoai tây, khoai lang, rau xanh, đậu, cà tím và các loại rau dưa khác và đặt chúng sang một bên.


Hứa Mỹ Lam lại suy nghĩ một lát, từ trong không gian lấy ra một miếng nạc mỡ đan xen nhau thịt ba chỉ, cô chuẩn bị làm món thịt heo kho đỏ để ăn mừng chuyện chuyển nhà!
Bây giờ đã đến lúc chuẩn bị bữa tối, Hứa Mỹ Lam chuẩn bị đem thức ăn lấy ra từ trong không gian sắp xếp ở phòng bếp và bắt đầu nấu nướng.

Xách theo một túi đồ nhỏ, Hứa Mỹ Lam bước vào phòng, cô thấy Trương Hùng và chú Đổng vẫn đang dùng giấy báo để dán mặt tường cuối cùng.

Bởi vì trước đó chủ cũ đã quét một lớp xi măng trắng ở bên ngoài, nên chỉ cần chạm vào một chút quần áo sẽ dính lên màu trắng.

Lúc này bọn họ trang trí lại không được, chỉ có thể lấy giấy báo dán lên cao ngang đầu người, để xi măng trắng không dính lên trên người.

May mắn thay, việc này chỉ cần làm đối với các phòng có người ở, bằng không bọn họ không biết làm đến khi nào.

Trên thực tế, Hứa Mỹ Lam thích trực tiếp đính một mảnh vải lên tường, tiết kiệm thời gian và trông đẹp mắt, nhưng đáng tiếc là cô không có lời giải thích, mà cho dù có thể giải thích cũng không được.

Vải trong không gian của cô lúc trước đã lấy ra may quần áo tay nải các kiểu, hiện tại không còn nhiều lắm, vì vậy vẫn là không tai hoạ chúng.

“Cha, anh Hùng con vừa mới mua một miếng thịt ở Cung Tiêu Xã, hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu được không?” Hứa Mỹ Lam cười nhìn hai người.


“Mỹ Lam, con đã mua được thịt rồi, được rồi, tối nay chúng ta ăn thịt kho tàu, vừa lúc chúc mừng chúng ta chuyển đến nhà mới! Mà này, Mỹ Lam, con còn có rượu vàng không?” Chú Đổng nói có chút ngượng ngùng, bất quá, ông ấy chỉ có một vài yêu thích, không bỏ được cũng không muốn bỏ!
Hứa Mỹ Lam che miệng cười khanh khách: “Cha cứ yên tâm, sao mà có thể thiếu!” Chú Đổng nghe xong lập tức vui vẻ, nhưng sau đó lại có chút châu xót.

Ông ấy nghĩ rằng đi đường dài như vậy, đứa nhỏ này còn nghĩ mang rượu tới đây, là bởi vì biết ông ấy thích uống rượu, cho nên đặc biệt mang tới cho ông!
Chú Đổng sở dĩ nghĩ như vậy là bởi vì rượu không dễ hỏng, càng để lâu uống càng ngon, bọn họ đã mất thời gian mang theo rất nhiều thứ khi đến đây.

Ai mà lại không lấy những thứ quan trọng đi theo.

Ở quán quê rượu có thể lấy bất cứ lúc nào, không ngờ đứa nhỏ này lại lén lút mang đi!
Trong lúc nhất thời, trong lòng ông ấy vô cùng cảm động, nhìn thấy ánh mắt yêu thương của chú Đổng, Hứa Mỹ Lam có chút áy náy, sờ sờ mũi, vội vàng chuyển sự chú ý sang Trương Hùng.


Chỉ trong chớp mắt, tầm mặt của cô đối diện với ánh mắt như cười như không cười của Trương Hùng, trong lòng có chút lộp bộp, sao cô lại cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mình có chút không thích hợp.

Như thể liếc mắt nhìn cô một cái là có thể nhìn thấu cô, Hứa Mỹ Lam cảm thấy mình không thể ở trong căn phòng này lâu hơn được nữa, vì vậy cô chỉ vội vàng nói: “Em đi nấu cơm đây”, sau đó quay người bỏ chạy về phía nhà bếp, tựa lưng vào khung cửa, Hứa Mỹ Lam thở phào một hơi, áp chế sự hoảng loạn trong lòng xuống.

Cô luôn cảm thấy đôi mắt kia của Trương Hùng khi đang nhìn cô, như thể tất cả bí mật của cô đều không che giấu được dưới mí mắt của anh, khiến cho lòng cô hốt hoảng mà không biết lý do!
Một lúc sau Hứa Mỹ Lam cảm thấy hơi buồn cười với suy nghĩ của chính mình, Trương Hùng lại không phải là mãnh thú gì, mỗi lần cô sử dụng không gian đều rất cẩn thận, vì vậy căn bản là không có khả năng bị phát hiện!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận