Cảm xúc của người khác thực sự rất dễ lây lan, nhất thời những phụ huynh nào tâm lý không vững đều bắt đầu trở nên xao động, nếu không phải có người của đồn cảnh sát đứng ở cổng trường thi, lúc này nhất định sẽ có một số phụ huynh chạy vào để kiểm tra tình hình!
May mắn thay, không phải cha mẹ nào cũng có tâm lý kém, ví dụ như dưới gốc cây cổ thụ đằng kia, có một vòng người đang vây quanh ở đó xem người ta đánh cờ!
Đúng vậy, không có nghe lầm đâu, trong đám người đó có bốn ông lão đang ngồi dưới đất đánh cờ tướng, không biết là ai đã đem cờ tới, nhưng bốn người họ đang đánh cờ với nhau rất vui vẻ.
Và một trong những ông già thoạt nhìn qua có vẻ quen quen không ai khác chính là chú Đổng.
Những người vây xung quanh xem đánh cờ, có người hiểu và có người không hiểu, những người không hiểu một bên vừa xem cờ, một bên thì khẽ nói nhỏ.
Những người thực sự muốn xem cờ cảm thấy bực bội đến mức không thể nhịn được mà quát lớn hai tiếng, một lời không hợp liền bắt đầu cãi nhau.
Trong lúc nhất thời, nơi này rất sôi động và náo nhiệt.
Cả Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đã nhìn thấy tình cảnh này khi bọn họ đi ra, một vòng người túm tụm lại với nhau, ông đá tôi một chân, tôi đ.ấ.m ông một cái.
Cũng không biết là ai đã bắt đầu trước, tất cả đều hỗn loạn, ánh mắt sắc bén của Trương Hùng, liếc mắt liền nhìn thấy chú Đổng và dì cả bị đám người vây quanh ở chính giữa.
Thái dương nhảy dựng, hai ba bước vọt tới trong đám người, một chân đá văng một người đàn ông duỗi tay tưởng chiếm tiện nghi dì cả Dương Quế Hoa.
Tay kia cũng không nhàn rỗi, lại đem một ông lão khác ở bên cạnh người chú Đổng kéo ra, hay tay nhanh chóng đem hai người đó từ trong đám đông kéo ra ngoài.
Bị đột ngột kéo ra khỏi chiến trường, Dương Quế Hoa và chú Đổng nhất thời không hồi phục lại tinh thần.
Bọn họ đang cùng những người khác đánh lộn vui vẻ, là ai lại tuỳ tiện kéo bọn họ ra ngoài như vậy.
Suy nghĩ trong lòng là như vậy, hai người theo bản năng đồng thời ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt tối sầm của Trương Hùng.
Sắc mặt hai người sắc mặt đông cứng lại, nhìn đám người còn đang công kích lung tung, cùng trước mặt cái này sát thần, ánh mắt né tránh, không dám cùng Trương Hùng mắt đối mắt.
Hứa Mỹ Lam và Trương Ái Quốc nhìn thấy người đàn ông buổi sáng ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc không chút cẩu thả bây giờ đã bù xù, trên người còn có vài vết bùn và dấu chân, cả hai đều không nói nên lời.
Bọn họ cũng không biết nói gì, đứng bên ngoài chờ bọn họ thi xong cũng có thể gây gổ đánh nhau, vận may như vậy cũng thật là!
Trương Ái Quốc thậm chí còn cường điệu hơn, chỉ thấy anh ta lao đến chỗ Dương Quế Hoa và nói với giọng điệu khoa trương.
“Nha, mẹ thật lợi hại, có thể kéo bè kéo lũ đánh nhau với một đám lão già!”
Dương Quế Hoa nghe vậy mặt đỏ lên, không biết là xấu hổ hay là tức giận, trong lòng nghĩ thầm tại sao con trai mình lại nói như vậy, cái gì mà kéo bè kéo lũ đánh nhau với một đám lão già, nếu lời này bị người có tâm tư xấu nghe được, không biết sẽ như thế nào.
“Ái Quốc, cậu đừng nói nhảm nữa, mau giúp cha và dì cả thu thập một chút rồi chúng ta đi về.” Hứa Mỹ Lam nháy mắt với Trương Ái Quốc, ý bảo anh ta đừng nói nhảm nữa, anh ta không thấy dì cả sắp phát điên rồi sao.
Trương Ái Quốc vừa nói xong cũng biết mình gây chuyện, nên cười lên vài tiếng để che đi sự xấu hổ, vội vàng đi lên phủi bụi cho mẹ mình.
Trương Hùng nhìn thật sâu vào những người vẫn đang đánh cờ với nhau, thấy mấy người từ đồn cảnh sát từ xa đã chú ý đến chuyện này, hít một hơi thật sâu rồi hét vào đám đông hỗn loạn một tiếng.
“Cảnh sát tới!”
Lời này vừa dứt, đoàn người đột nhiên dừng lại động tác, cấp tốc tản ra, có người đang chỉnh lại quần áo, có người đang chỉnh lại đầu tóc, trong lúc nhất thời khó có thể tưởng tượng vừa rồi những người này còn cùng nhau đánh lộn.
Chênh lệch giữa trước và sau quá lớn, Hứa Mỹ Lam sững sờ, nhìn về phía Trương Hùng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cô không ngờ người đàn ông của mình lại có khả năng làm dừng lại cuộc hỗn chiến của nhiều người chỉ trong tích tắc bằng một tiếng hét.
Nếu đặt trên chiến trường ngày xưa, chẳng phải là đánh đâu thắng đó hay sao, không gì có thể cản nổi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...