“ Bẩm điện hạ, Hà phò mã lại đến tìm.
Có cho vào không ạ?”
Diệp Thanh Vân thở dài.
Đã là lần thứ ba rồi.
Xem ra không gặp không được.
Để hắn ta thưa đến chỗ phụ hoàng thì càng phiền phức.
Hắn phất tay: “ Cho vào đi.
Cho người canh phòng xung quanh.
Ai cũng không được vào.”
“ Vâng.”
Hà Nhất Vũ được đưa tới thư phòng của Diệp Thanh Vân.
Lúc hắn vào thì thấy y đang nghiêm túc xem tấu chương.
Nhất Vũ hắng giọng gọi: “ Thanh Vân, làm phiền đệ rồi.”
Diệp Thanh Vân lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ ngạc nhiên: “ Tỷ phu đến rồi à? Ngồi đi.
Đợi đệ một chút.”
Nhất Vũ ra ghế ngồi.
Tuy cố gắng bình tĩnh nhưng vẻ mặt rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn.
Từ lúc nghe tin Thiên Phàm bị Hình Bộ bắt giam, hắn đứng ngồi không yên, vội vàng đi tìm Diệp Thanh Vân hỏi rõ nhưng lần nào đến cũng gặp lúc y vắng mặt.
Hắn biết y đang cố tình né hắn.
Nếu lần này y còn không chịu gặp, hắn sẽ cầu kiến hoàng thượng xin lấy lại công bằng cho đệ đệ mình.
“ Nghe nói huynh đã đến tìm ta hai lần.
Xin lỗi.
Lúc đó ta đang bận không có mặt ở phủ.”
“ Không sao.
Ta biết đệ bận rộn nên sẽ vào thẳng vấn đề luôn.
Ta không tin tam đệ của ta lại chủ mưu giết người, lại còn là Lưu Niên huynh.
Đệ giúp ta thẩm tra lại vụ án này thật kĩ được không? Ta biết đệ cũng tin là Tiểu Phàm bị oan mà.”
“ Tỷ phu, ta tin là một chuyện, nhưng chứng cứ hiện tại đều đang tố cáo Thiên Phàm.
Vụ án này do Hình Bộ xử lý.
Đệ đâu thể nhúng tay vào.”
“ Nhưng đệ có tham gia thẩm án trên công đường mà.
Thanh Vân, coi như ta cầu xin đệ.
Đệ cứu Tiểu Phàm đi.
Chẳng phải quan hệ giữa hai người rất thân thiết sao? Chẳng lẽ đệ nhẫn tâm thấy hắn chết mà không cứu sao?”
Diệp Thanh Vân đập bàn tức giận: “ Hoàng tử nếu phạm tội thì cũng phạt như thứ dân, huống chi chỉ là một nhánh họ hàng xa.
Nhất Vũ, huynh định bảo ta đi ngược lại vương pháp sao?”
“ Không phải.
Nhưng có là vương pháp thì cũng phải xử đúng người đúng tội chứ.
Tiểu Phàm rõ ràng bị người khác ám hại.”
“ Huynh có bằng chứng không?”
“ Ta không có nhưng ta tin chắc đệ có.”
Diệp Thanh Vân nhíu mày: “ Huynh nói gì?”
“ Ta dò hỏi được thông tin rằng những kẻ ám sát Lưu Niên huynh thực lực không kém thị vệ hoàng cung là mấy.
Thiên Phàm nó chỉ biết cắm đầu vào kinh doanh, có biết gì về xây dựng quân ám vệ đâu, và nó cũng không có lý do để làm thế.
Nhưng nếu Lưu Niên bị loại khỏi vòng tranh đoạt này thì có lợi nhất chính là đệ.
Đệ định nói với ta đệ không liên quan gì đến chuyện này sao?”
Gương mặt Diệp Thanh Vân sa sầm.
Biết về mối quan hệ thực sự giữa hắn và Thiên Phàm không được mấy người nên sẽ rất ít người nghĩ rằng chuyện của Thiên Phàm có liên quan đến hắn.
Sau khi chuyện ám sát Diệp Lưu Niên xảy ra, hắn đã cho người gieo tin đồn từ trước rằng Hà Thiên Phàm luôn ngưỡng mộ Nhị hoàng tử, mong ước được phục vụ dưới trướng của mình nhưng bị từ chối.
Chuyện ám sát có thể là do Hà Thiên Phàm muốn chứng minh năng lực của bản thân mà làm chuyện dại dột.
Dĩ nhiên, những người biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Thiên Phàm như Nhất Vũ khẳng định sẽ chẳng đời nào tin mấy lời bịa đặt này.
“ Có thì sao mà không có thì sao? Nhất Vũ, trong tay huynh không có bất cứ cái gì.
Huynh định chỉ dùng những lời lẽ không căn cứ này nói chuyện với ta?”
Câu trả lời của Diệp Thanh Vân khiến Nhất Vũ bị sốc.
Vẻ lạnh lùng, băng lãnh của y làm hắn bàng hoàng.
Hắn vẫn luôn tự nói với mình có thể Diệp Thanh Vân sẽ không liên quan gì đến chuyện này.
Những lời hắn nói với y ban nãy chẳng qua chỉ để thăm dò.
Nhưng thái độ của y đã trả lời cho hắn một đáp án khủng khiếp: y nhất định có liên quan.
“ Diệp Thanh Vân, đệ có biết Tiểu Phàm nó thực sự rất thích đệ không? Ở bên đệ, nó thực sự rất hạnh phúc.” Nói ra những lời này Nhất Vũ đã rất cố gắng giữ bình tĩnh để không đấm cho kẻ trước mặt một cái.
Tại sao y lại có thể đối xử với Thiên Phàm như thế.
Diệp Thanh Vân đứng nhìn Nhất Vũ một lúc rồi nhẹ giọng nói: “ Ta cũng nói thật cho huynh biết.
Những gì ta làm đều là bất đắc dĩ.
Ta sẽ không hại Thiên Phàm.
Chắc chắn là thế.”
Nhất Vũ ngẩn người trong một khắc rồi bỗng đùng đùng nổi giận.
Hắn túm lấy cổ áo Diệp Thanh Vân, gặng hỏi: “ Ngươi mới nói cái gì? Không hại Tiểu Phàm? Tội của nó là tội chết.
Ngươi bảo ta tin ngươi thế nào?”
“ Ta chỉ nói vậy.
Huynh tin hay không tùy huynh.
Ta thừa nhận ta dùng Tiểu Phàm vì ván bài của ta.
Sau khi xong chuyện ta sẽ trả hắn lành lặn lại cho huynh, chỉ cần huynh đừng xen vào là được.”
“ Ngươi ...” Nhất Vũ kìm không nổi đấm một cú vào ngực phải của Diệp Thanh Vân khiến y ngã ngửa ra.
Mặt hắn hiện tại đã đen xì vì giận dữ.
“ Ngươi mang người mình yêu làm quân bài như vậy có xứng với tình cảm nó dành cho ngươi không? Thật đáng tiếc.
Ta đã cảnh cáo nhiều lần nhưng Tiểu Phàm lại cứ nhất quyết dính vào kẻ máu lạnh như ngươi.”
Diệp Thanh Vân ôm ngực đứng dậy, ho ra một ngụm máu.
Bị đánh xem ra cũng không nhẹ.
“ Hãy nhớ những gì ngươi nói hôm nay.
Nếu Tiểu Phàm mất một cọng tóc ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.”
Nói xong Nhất Vũ bỏ đi.
Diệp Thanh Vân chống một tay lên bàn, ôm ngực ho khụ khụ.
Đường Lãnh ở bên ngoài nghe thấy vội chạy vào.
“ Điện hạ, người không sao chứ?”
“ Không sao.
Có tin tức gì bên phía nhà lao chưa?”
“ Dạ.
Thuộc hạ mới nhận được tin Hà công tử đang gào thét với cai ngục đòi gặp điện hạ.”
Hắn nhếch môi cười nhẹ.
“ Vậy sao? Nhanh hơn ta nghĩ một chút.
Quả nhiên là Tiểu Phàm.
Rất thông minh nhưng lại quá ngây thơ.
Chuẩn bị xe ngựa.
Chúng ta đến Hình Bộ.”
“ Dạ? Trời đã tối rồi ...Vẫn đi sao ạ?”
“ Phải đi chứ.
Xử lý xong sớm tránh đêm dài lắm mộng.”
“ Vâng.
Thuộc hạ đi chuẩn bị.”
Diệp Thanh Vân đứng dậy, tự mình thay quần áo.
Gương mặt hắn lúc này trở nên băng lãnh, vô cảm và có phần kiêu ngạo.
Xong đêm nay hắn sẽ một mình đứng trên con đường tranh hoàng vị.
Không ai có thể cản trở hắn nữa.
Vì ngày hôm nay hắn đã hi sinh rất nhiều, cũng trả giá rất nhiều.
“ Cho nên Tiểu Phàm, ngươi nhất định không được trách ta.
Sau khi xong việc ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi.”
--------
Hò hét đến lạc giọng nhưng không được đáp ứng, Thiên Phàm rũ người ngồi xuống đống rơm khô ở góc tường.
Từ từ bình tĩnh lại, hắn thấy mình đúng là ấu trĩ.
Đã vào đây rồi thì hắn đâu còn thân phận gì, sao có thể muốn gặp ai thì gặp.
Việc hắn cần làm bây giờ chính là tìm một đường sống cho bản thân.
Còn Diệp Thanh Vân, trừ khi nghe chính miệng y thừa nhận, hắn sẽ không phỏng đoán gì nữa cả.
Dù sao thì ...hắn vẫn muốn cho mình một chút hi vọng.
Nếu đến cả Diệp Thanh Vân cũng không thể tin tưởng được, hắn không biết mình rồi sẽ ra sao nữa.
Cánh cửa nhà lao đột nhiên mở ra, cai ngục đi vào lôi hắn ra ngoài.
Hắn ngạc nhiên hỏi có chuyện gì vậy.
Y bật cười nói với hắn: “ Không phải ngươi muốn gặp Nhị hoàng tử sao? Ta đưa ngươi đi gặp.
Thăng đường rồi.”
Thiên Phàm kinh hoàng.
Thăng đường bây giờ luôn sao? Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra được kế sách gì cả mà.
Một phiên tòa xét xử thời phong kiến nhìn uy nghi và đáng sợ hơn ở hiện đại rất nhiều.
Thiên Phàm đã từng thấy trên tivi, nhưng chưa từng tưởng tượng sẽ có lúc mình được xem trực tiếp, không những vậy còn là bị cáo.
Công đường diễn ra vào buổi đêm càng làm tăng thêm sự ám u và căng thẳng.
Thiên Phàm bị không khí đáng sợ này doạ cho không suy nghĩ được gì.
“ Người quỳ dưới đó là ai? Tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
Tiếng nói dõng dạc của viên quan ngồi trên cao kia giúp Thiên Phàm hoàn hồn.
Lúc này hắn mới nhìn lại xung quanh và phát hiện ra Diệp Thanh Vân đang ngồi chiếc ghế bên cạnh vị quan toà.
Phía bên kia là Thẩm Dục.
Hắn rất muốn hỏi Thẩm Dục xem Diệp Lưu Niên hiện tại ra sao rồi.
“ Ta đang hỏi, ngươi có nghe thấy không?”
“ Dạ có.
Bẩm ...ta tên Hà Thiên Phàm.
Năm nay hai mươi hai tuổi.”
Sau đó viên quan còn hỏi thêm mấy thông tin nữa chủ yếu là xoay quanh những việc mà ai ai cũng biết chứ chưa liên quan mấy đến vụ án.
Thiên Phàm trả lời cứ như theo bản năng.
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chỉ dõi theo Diệp Thanh Vân.
Còn y thì gần như tảng lờ hắn.
Điều này khiến Thiên Phàm gần như muốn điên lên.
“ Ngươi đã biết tội của mình chưa?”
“ Thưa, thảo dân không biết mình có tội gì.”
“ Được.
Cho giải nhân chứng vào.”
Một người mặc quần áo tội nhân bị áp giải đến quỳ ngay bên cạnh Thiên Phàm.
Hắn chú ý kĩ thì phát hiện ra người này bị cụt mất một tay.
Theo như lời viên quan xử án kia nói thì đây chính là tên thích khách sống sót duy nhất trong cuộc ám sát Đại hoàng tử.
“ Ngươi nhìn người bên cạnh xem có quen không?”
Thiên Phàm chột dạ.
Hắn dùng danh nghĩa lập nên đội ám vệ nên dĩ nhiên cũng có mấy lần đến thăm đội xem xét sơ qua.
Cho dù bọn họ không biết mình là chủ nhưng hiển nhiên đã từng thấy mặt.
“ Dạ có.
Đã gặp mấy lần đi chung với quản gia.
Ta không biết hắn là ai nhưng đã có có lần nghe Ngũ quản gia gọi hắn là chủ tử.”
Thiên Phàm kinh hoàng nhảy dựng lên: “ Nói dối.
Hắn chưa bao giờ gọi ta như thế.”
Quan xử án lập tức đập bàn quát: “ Hà Thiên Phàm, bản quan đã cho phép ngươi nói chưa?”
Thiên Phàm đành im lặng.
Hai bàn tay siết chặt.
Tên đó rõ ràng nói dối.
Ngũ Thần lúc nào cũng gọi hắn là công tử, có bao giờ gọi là chủ tử đâu.
Hắn liếc nhìn Diệp Thanh Vân.
Tên khốn đó vẫn không thèm nhìn qua bên này.
“ Là hắn ta sai ngươi ám sát Đại hoàng tử?”
“ Dạ.
Là Ngũ quản gia ra lệnh.
Quản gia sai bọn ta nửa đêm lẻn vào động phủ của Đại hoàng tử ám sát ngài ấy.
Lúc đó người này cũng có mặt ở đó.”
Dối trá.
Không có chuyện đó.
Thiên Phàm tức, rất tức nhưng lại không thể nói.
Hắn mà có mặt ở đó thì còn để bọn chúng ra tay sao.
Diệp Thanh Vân vẫn im lặng.
Định im lặng đến bao giờ? Ngươi đã nói ngươi sẽ tìm cách cứu ta mà.
Tại sao ngươi vẫn im lặng?
“ Hà Thiên Phàm, ngươi có muốn nói gì không?”
“ Ta bị oan.
Tất cả những gì hắn ta nói đều là bịa đặt.”
“ Thật sự là tất cả sao? Ngươi không quên biết Ngũ Thần, cũng không hề nhìn thấy qua đội ám vệ?”
“ Không...!Cái đó...!đúng.
Ta...!ta có quen biết.
Nhưng đội ám vệ đó là ta thay người khác lập nên.
Ngũ Thần cũng là do người đó phái đến để quản lý đội ám vệ.
Ta không phải là chủ tử của bọn họ.”
“ Người nói ngươi lập đội ám vệ thay cho người khác.
Người đó là ai?”
“ Ta ...” Hắn nhìn qua Diệp Thanh Vân.
Lúc này mới thấy y nhìn về phía hắn.
Đôi môi hơi mở ra tạo khẩu hình miệng: “ Đừng nói gì cả.
Tin ta.
Ta nhất định cứu ngươi ra.”
Đôi mắt hắn mở to đầy vui sướng.
Hắn biết là Diệp Thanh Vân sẽ không đối với hắn như thế mà.
Y làm như vậy đều là có lý do.
Hắn dĩ nhiên tin tưởng.
Hắn sẽ tin y đến cuối cùng.
Hắn nhìn thẳng vào mắt vị quan kia, trả lời: “ Ta không thể nói.”
Thẩm Dục nhướng mày.
Trong lòng thở dài một hơi.
Vậy là xong rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...