Thiên Phàm nhìn bộ dạng cười nói thân thiện của người kia vẫn hết sức đề phòng, khách sáo đáp: “ Điện hạ quá lời rồi.
Nếu điện hạ thực sự yêu thích các trang phục của ta, ta sẽ đem tặng điện hạ vài bộ y phục do ta thiết kế xem như quà tặng thời gian qua ngài đã giúp đỡ ta.”
Diệp Thanh Vân nghe câu trả lời này trái lại cảm thấy không vui.
Hắn ngồi thẳng dựa vào thành xe ngựa, hắng giọng nói: “ Những gì ta làm cho ngươi không phải để mong ngươi đáp lễ hay gì.”
“ Vậy thì là gì? Hay ngài muốn xin lỗi ta chuyện lần trước ngài làm nhục ta?”
Diệp Thanh Vân đen mặt, cả giận nói: “ Đó không gọi là làm nhục.
Ta là đang yêu thương ngươi.
Ta thực sự có hứng thú với ngươi.”
Thiên Phàm giận tím mặt.
Đến giờ này rồi mà gã ta còn nói năng với hắn bằng cái giọng đó.
Yêu thương cái rắm.
Còn lâu hắn mới tin.
Nếu như không phải đang trên đường đi dự Cuộc thi tỉ võ, hắn đã cho tên khốn đó một trận rồi.
Thật uổng phí trước kia hắn đã từng nghĩ tốt về con người này.
Thiên Phàm cố gắng kìm nén sự tức giận đáp lại: “ Cảm ơn điện hạ đã yêu quý.
Nhưng xin điện hạ nhớ cho, ta chỉ chấp nhận làm nam sủng của ngài trên giao dịch, tức là quan hệ giữa chúng ta chỉ là trên danh nghĩa.
Vì vậy ta có quyền từ chối bất cứ hành động nào quá phận của điện hạ.
Ta cũng mong điện hạ tôn trọng quan hệ hợp tác giữa hai chúng ta.
Nếu không ngài cũng chẳng có lợi gì đâu.”
Diệp Thanh Vân nhìn dáng vẻ nghiêm túc, kiên định của người kia lại càng thêm yêu thích.
Hắn chưa từng cảm thấy hứng thú với người nào nhiều như thế.
Cảm giác muốn chiếm hữu lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn đã muốn thứ gì, trước giờ không gì là không thể có được.
-------
Hoàng đế Hoả Quốc bị trúng độc cách đây chục năm, sức khoẻ không còn tốt như trước.
Đây là chuyện mà rất nhiều người biết.
Nhưng không phải vì vậy mà người khác dám xem thường ông hay xem thường năng lực phòng vệ của Hoả Quốc.
Hoả Quốc có một Hà Tranh trung thành với tu vi Bát tinh.
Hai vị hoàng tử thiên tài đều là Thất tinh khi tuổi chỉ mới đôi mươi.
Cái mà họ quan tâm nhất hiện giờ là trong hai vị hoàng tử thiên tài kia ai sẽ là người kế thừa ngôi vị.
Thái y đã đoán định hoàng đế Hoả Quốc không còn sống được mấy năm nên cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị này càng lúc càng gay gắt.
Truyền thống của Hoả Quốc trước giờ là kẻ mạnh làm vua.
Ngay cả hoàng đế cũng không được can thiệp vào trận chiến đoạt ngôi của các con mình.
Đến một thời điểm thích hợp, các ứng viên sẽ thi đấu với nhau một trận trên toàn bộ các lĩnh vực.
Kẻ nào mạnh hơn, dành được nhiều sự ủng hộ từ bá quan hơn thì kẻ đó chiến thắng.
Nói về hai vị hoàng tử, nhị hoàng tử Diệp Thanh Vân tuy là người đảm nhiệm gần hết các công vụ trong cung, nhưng cách xử lý của hắn quyết liệt, không nhân nhượng, thậm chí còn có phần tàn bạo nên không được lòng các quan viên lắm.
Ngược lại, đại hoàng tử Diệp Lưu Niên thường chỉ quan tâm đến tu luyện, hầu như chỉ đảm nhiệm công việc liên quan đến quân doanh, không rành việc triều chính.
Vì vậy mà quan viên đâm ra lại thích hắn.
Họ cho rằng hắn không nắm rõ triều chính, có thể dễ dàng khống chế hơn.
Nhưng đó đã là chuyện của vài năm trước.
Từ lúc bên cạnh Diệp Lưu Niên có một quân sư như Thẩm Dục thì lại chẳng ai còn dám xem thường hắn.
Thẩm Dục rải người của hắn ở khắp mọi nơi, va chạm gay gắt với người của Diệp Thanh Vân.
Cách làm việc của Thẩm Dục khá giống với Diệp Thanh Vân, thậm chí còn ngang ngược và dứt khoát hơn, khiến Diệp Thanh Vân rất đau đầu.
Diệp Lưu Niên lại vô cùng tin tưởng Thẩm Dục.
Mọi chuyện quan trọng đều giao hết cả cho y.
Thẩm Dục trước mặt Diệp Lưu Niên lại bày ra một dáng vẻ khác: một con người khéo léo, hay cười, rất tâm lý và hơi trẻ con.
Bộ mặt thật của Thẩm Dục có lẽ chỉ có mình Diệp Lưu Niên là không thấy.
--------
Sứ đoàn các nước sau khi được hoàng tộc Hoả Quốc đón tiếp trọng thể từ cửa cung đã được đưa đến dự yến tiệc thịnh soạn tại Điện Càn Khôn.
Hoàng đế Hoả Quốc sức khỏe không quá tốt nên chủ trì yến tiệc được một nửa, sau đó giao lại cho các con của mình.
Trong hoàng cung không thể đeo mạng che mặt, như vậy là bất lịch sự nên Thiên Phàm buộc phải tháo mạng xuống, nhưng Diệp Thanh Vân vẫn bắt hắn phải hoá trang cho xấu chút để không bị chú ý.
Vì vậy trên gương mặt xinh đẹp của Thiên Phàm có một vết bớt nhỏ nằm ở giữa trán.
Tuy gương mặt hắn vẫn rất đẹp khiến nhiều người chú ý nhưng khi nhìn thấy vết bớt kia sẽ khiến vẻ đẹp này giảm bớt đến ba bốn phần.
Thiên Phàm cũng rất hài lòng với chuyện đó.
Phương Vân Hi đã nhìn thấy Thiên Phàm ngồi trong yến tiệc từ lâu nhưng vì bị chúc rượu quá nhiều, hắn không thể qua bên đó chào hỏi.
Bản thân Thiên Phàm cũng không rảnh rang gì.
Chuyện Thiên Phàm là đứa con phế vật của Hà đại tướng quân thì ai ai cũng biết.
Nhưng việc hắn được nhị hoàng tử xem là khách khanh mà đưa vào cung còn khiến nhiều người tò mò hơn.
Bọn họ cho rằng Hà phủ tướng quân có quan hệ rất mất thiết với nhị hoàng tử, vì vậy rất nhiều quan viên, có cả những thí sinh Hoả Quốc tham gia dự thi cũng lân la qua làm quen với Thiên Phàm.
Thiên Phàm của kiếp trước tửu lượng rất tốt vì đã đi tiếp khách nhiều.
Nhưng thân thể của Thiên Phàm ở kiếp này thì ngược lại.
Nguyên chủ do hoàn cảnh nên từ nhỏ chưa từng được tiếp xúc với rượu cho nên tửu lượng vô cùng kém.
Yến tiệc này chính là lần đầu tiên mà thân thể này tiếp xúc với đồ uống có cồn.
Hà Nhất Vũ biết điểm yếu của đệ đệ nên đã dặn trước người hầu chỉ đem trà lên cho Thiên Phàm.
Nhưng mấy người đến lân la làm quen với hắn thì chỉ toàn đem rượu qua.
Thiên Phàm nghĩ mình là đàn ông con trai, không uống được rượu còn ra thể thống gì.
Cùng lắm thì uống ít thôi.
Hắn cũng chẳng ngờ thân thể mới của mình tửu lượng lại kém đến thế.
Chỉ mới một chén rượu nhỏ đã có thể chuốc say hắn.
Sau khi rượu, Thiên Phàm bắt đầu chuếnh choáng, nói năng linh tinh.
Ai rót rượu cho cũng nốc cạn.
Dần dần hành động cũng quá phận, bá vai bá cổ vương tôn công tử người ta.
Nhất Vũ đang bận tiếp khách nên không trông chừng được đệ đệ mình.
Đến khi nhìn qua phát hiện Thiên Phàm đã say bí tỉ, vội vàng kêu người đưa Thiên Phàm về phòng nghỉ.
Thiên Phàm hiện tại là một thân không tu vi nên sức mạnh chắng có bao.
Chỉ một thái giám có sức một chút cũng đủ để đỡ hắn về phòng.
Chỉ là hắn đi đứng loạng choạng, tay chân quơ lung tung, rồi vấp chân mà va phải một người.
Người đó trên tay đang cầm một ly rượu.
Nước rượu làm ướt mặt Thiên Phàm, vô tình xoá đi vết bớt được vẽ lên trên trán hắn.
“ Xin lỗi đại nhân.
Ngài có sao không?”
“ Ngươi dìu công tử đây mà kém như vậy lỡ làm y bị thương thì sao? Để đó cho ta.”
“ Đại nhân, chuyện này ...”
“ Không vấn đề gì cả.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ làm hại hắn?”
“ Dạ không.
Không.
Vậy ...xin nhờ đại nhân giúp đỡ.”
Thái giám đó liền vội vàng chuyển Thiên Phàm vào tay vị đại nhân kia không dám chậm trễ.
Người đó ngay lập tức bế Thiên Phàm lên, đi về hướng phòng nghỉ.
Sau khi vị kia đi một đoạn xa, thái giám mới dám lén quay lại nhìn.
Hắn biết vị đại nhân đó là hoàng tử của Mộc Quốc Lục Mẫn Thanh, không hiểu tại sao y lại xuất hiện ở đây.
Nhưng gương mặt lạnh băng của y lúc nãy nhìn hắn thật đáng sợ, khiến hắn không dám phản kháng, răm rắp làm theo.
Nhưng Hà Thiên Phàm là ai a? Là tam thiếu gia của Hà Tranh Đại tướng quân, là khách khanh của nhị hoàng tử a.
Cứ thế mà để vị hoàng tử của nước khác ôm đi như thế làm sao được.
Thái giám nghĩ thế liền chạy vội đi báo cho phò mã.
--------
Lục Mẫn Thanh là tam hoàng tử của Mộc Quốc, cũng là thí sinh tham gia thi đấu tỉ võ.
Bên ngoài hắn tính ra cũng là một mỹ nam, nhưng so với Diệp Thanh Vân thì còn thua xa.
Tên này lại là một kẻ háo sắc, nam nữ đều chơi.
Hắn đã chú ý đến Thiên Phàm từ sớm nhưng cũng vì thân phận của y nên không dám trêu ghẹo.
Mới vừa rồi, vết bớt trên trán Thiên Phàm bị xoá đi, vẻ đẹp tuyệt sắc của y khiến Lục Mẫn Thanh càng quyết tâm muốn thử tư vị của giai nhân này một lần.
Hơn nữa Thiên Phàm hiện đang say đến không biết trời trăng là gì.
Nếu hắn có chiếm đoạt được y thì chắc hẳn ngày mai y tỉnh dậy cũng sẽ không nhớ ra hắn.
Cơ hội tốt như thế này tội gì mà bỏ qua chứ.
Lục Mẫn Thanh ôm Thiên Phàm vào một phòng trống gần đó rồi giăng kết giới, khoá chặt cửa.
Hắn còn cẩn thận dùng dây leo phong toả cửa ra để đảm bảo âm thanh bên trong không lọt ra ngoài.
Chuẩn bị xong đâu đấy hắn yên tâm bước đến giường mỹ nhân đang nằm sẵn.
Lục Mẫn Thanh leo lên giường, cứ thế khoan thai thoát y phục trên người Thiên Phàm, sau đó lại cởi đồ của chính mình.
Thiên Phàm lúc này đã bị men rượu làm cho mềm oặt người.
Bây giờ bất cứ ai làm gì hắn cũng chẳng còn sức để chống trả.
Gương mặt xinh đẹp bừng đỏ vì hơi men càng thêm diễm lệ khiến bất kì ai nhìn vào cũng khó mà nhịn được.
Hắn chắng khác gì miếng thịt nằm trên đĩa chỉ chực chờ người tới chén..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...