Đường Vãn ho sù sụ, khuôn mặt đỏ bừng.
“Phụt!”, một ngụm máu tươi phun ra, trên cổ cô hiện rõ dấu tay kinh khiếp.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô rõ ràng cảm nhận được tử thần đã đến gần, nếu không nhờ vào kỹ năng nhỏ của mình kịp thời kích hoạt thì có lẽ giờ đây cô đã là vong hồn trong tay hắn rồi.
Dù có tu dưỡng tốt đến mấy, Đường Vãn cũng không nhịn được mà phải chửi thầm một câu.
"Đồ cẩu hoàng đế!"
Hiện tại cô đối mặt với một vấn đề lớn: nếu mỗi lần xuyên việt đều hạ xuống hoàng cung, chẳng phải lần nào cũng bị truy sát sao?
Mặc dù cô chỉ còn sống được nửa năm nhưng cô rất quý mạng, từng phút từng giây đều không muốn lãng phí, huống chi lại phải kết thúc cuộc đời sớm hơn dự tính.
Cô hiểu rằng đối phương không tin cô, nhưng bản thân cô cũng không thể cứ ngồi yên mà chịu chết mỗi lần lại tự đưa mình vào chỗ hiểm nguy thế được.
Nhỡ một ngày nào đó kỹ năng “Trở Về” mất tác dụng thì chẳng phải cô chỉ còn con đường chết sao?
Vậy nên, cô phải tìm cách cứu lấy mình.
Nếu lời nói của mình hắn không nghe thì cô sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh rằng cô không phải thích khách.
Cô phải làm cho Thiên Khải Đế hiểu rằng, cô có năng lực thông thiên, muốn giết hắn chỉ trong tích tắc, thế nên lần sau có gặp cô, hắn nên chừa cho cô một con đường sống chứ đừng cứ thấy cô là ra tay muốn giết chết.
Lần tới nếu lại xuyên đến hoàng cung, cô nhất định phải để cẩu hoàng đế hiểu rõ đạo lý này.
Đang suy nghĩ miên man!
Ánh sáng trắng quen thuộc lại lóe lên trước mắt.
Chết tiệt!
Chuyện gì thế này?
Không phải chứ!
Lại đến nữa!
Đường Vãn chưa kịp phản ứng, trong giây lát đã một lần nữa rơi xuống hoàng cung.
Khi ánh mắt cô chạm phải những cột trụ đỏ khắc hình rồng, cô biết mình lại xuyên về hoàng cung, chính xác là ngay chỗ vừa mới rời đi.
Chỉ có điều khác là lần này Thiên Khải Đế không có ở đây!
Đường Vãn lúc này không thể hiểu nổi tính khí thất thường của cái “kỹ năng xuyên việt” này, cái này thật sự là quá tùy hứng mà!
Chẳng lẽ là vì cô quá "nhớ nhung" hoàng cung nên nó "thành toàn" cho cô sao?
Không có Thiên Khải Đế, cũng không có nguy hiểm, Đường Vãn giờ có thời gian quan sát xung quanh, ngay trước mặt cô là một chiếc long sàng được chạm khắc tinh xảo.
Nơi đây chính là tẩm cung!
Cơn đau nơi cổ trỗi dậy, cô đưa tay sờ lên cổ, trong vòng hai ngày liên tiếp bị cùng một người bóp cổ suýt chết.
Thật sự là quá đủ rồi!
Đường Vãn nhìn long sàng rồi lại nhìn ra ngoài, một kế hoạch hiện lên trong đầu, đôi môi khẽ nhếch nở một nụ cười tinh quái.
Hehe, hoàng đế à, lần này bản cô nương sẽ cho ngươi biết thế nào là nhân gian hiểm ác!
(??◣ω◢)??
Hôm nay ta sẽ khởi động bằng một món khai vị nho nhỏ.
“Cạch”~~
Cánh cửa lớn sơn màu đỏ sậm bị đẩy ra, tiếng động ấy vang vọng trong sự tĩnh lặng của tẩm cung, âm thanh nhẹ nhàng dần lọt vào tai Đường Vãn khiến cô đang ngồi đợi trong nội điện lập tức bừng tỉnh hẳn.
Đường Vãn mau chóng leo lên long sàng kéo nhẹ y phục bằng tơ tằm, để lộ ra đôi chân thon dài trắng muốt, đôi chân cô chồng lên nhau, phô bày những đường cong tuyệt mỹ, một tay cô chống đầu nhẹ nhàng kéo cổ áo mở ra một chút lộ chút da trắng mịn màng, đặt mình vào tư thế đầy quyến rũ.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, ngoài điện vọng đến tiếng bước chân càng lúc càng gần, một thân ảnh oai vệ xuất hiện trong tầm mắt.
Ánh mắt hai người bất ngờ giao nhau giữa không trung, bốn mắt nhìn nhau chẳng một lời nào được thốt ra.
Lục Uyên chăm chú nhìn nữ tử trên giường, đồng tử đen như mực đột nhiên co rút lại.
Đường Vãn lại nở nụ cười mê người, từ từ vươn cánh tay ngọc trắng muốt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cong lên về phía hắn, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: "Bệ hạ, lại đây nào.
"
Lại đây, vui vẻ chút nào ~~
Khuôn mặt Lục Uyên lập tức tối sầm.
Lại là nữ nhân này!
Mỹ nhân kế sao?
Không, điều này càng giống như là một sự khiêu khích, một sự thách thức đối với đế vương.
Sắc mặt Lục Uyên vẫn tĩnh lặng nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đã hiện lên ánh nhìn đáng sợ.
Hắn bước tới trước nhưng trong tích tắc, người trên giường bỗng nhiên biến mất cứ như vậy tan biến ngay trước mắt hắn.
Lục Uyên ngẩn ra trong chốc lát rồi lớn tiếng quát: "Ra đây!"
Ánh mắt sắc như dao quét khắp tẩm cung nhưng không có một hồi đáp nào từ khoảng không.
"Cút ra đây ngay!"
"! "
Trong hoàng cung trống vắng chỉ có tiếng nói của hắn vang vọng lại.
Ninh Từ Viễn thống lĩnh ngự tiền thị vệ nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng đứng ngoài cửa cung cất tiếng: "Bệ hạ.
"
"Phắn vào đây.
"
Ninh Từ Viễn nhanh chóng bước vào.
Lục Uyên nhìn chằm chằm vào long sàng, đôi môi mỏng chỉ thốt ra hai chữ: "Tháo ra.
"
Ninh Từ Viễn sững sờ không hiểu vì sao Thiên Khải Đế đột nhiên ra lệnh phá hủy long sàng, nhưng không dám nghi vấn chỉ biết tuân lệnh.
Mấy người nhanh chóng hợp lực tháo tung chiếc long sàng quý giá, từng mảnh vụn văng tứ phía.
Không thấy dấu vết gì ở đây.
Lục Uyên tiếp tục đảo mắt một vòng quanh tẩm cung rồi ra lệnh: "Lục soát.
"
Với lệnh ban ra, đám thị vệ trong giáp đen nhanh nhẹn hành động, chia nhau ra tìm kiếm từng ngóc ngách trong tẩm cung, cả trong ngoài đều bị lục soát kỹ lưỡng nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Ninh Từ Viễn nhận thấy hoàng thượng không nói lời nào liền truyền lệnh cho thuộc hạ: "Tiếp tục tìm.
"
Đám thị vệ không dám than phiền lại tiếp tục tìm kiếm.
Có người nằm rạp xuống đất, từng tấc đất một cũng không bỏ qua, sợ rằng lỡ mất nơi ẩn náu, trên xà nhà cũng có thị vệ dò xét kỹ lưỡng vì e sợ bỏ sót.
Cẩn thận tìm kiếm đến độ cả ruồi trong tẩm cung cũng bị bắt nhưng bóng dáng kẻ khả nghi mà họ cần tìm thì lại hoàn toàn không thấy đâu.
"Ninh thống lĩnh, không có.
"
"Ninh thống lĩnh, bên này cũng không có.
"
"Trước và sau điện đều không phát hiện người khả nghi.
"
Ninh Từ Viễn hiểu rõ rằng tất cả mọi người đã tận sức nhưng không tìm thấy người, thật sự không biết làm sao mà giao phó với hoàng thượng.
Trong lòng hắn ta âm thầm kêu khổ.
Tạo nghiệt mà!
Ninh Từ Viễn bước lên cúi đầu thưa bẩm: "Thánh thượng, chúng thần đã tra xét kỹ càng nhưng không phát hiện ra kẻ khả nghi nào.
"
Lục Uyên lặng lẽ nhìn hắn ta.
Ninh Từ Viễn đổ mồ hôi ròng ròng trên trán.
Câu trả lời này khiến Lục Uyên vô cùng không hài lòng.
Cung điện chỉ có chừng đó, hắn không tin rằng một người sống sờ sờ lại có thể biến mất giữa không trung, nữ nhân ấy hẳn đã sử dụng thủ đoạn nào đó để mê hoặc mọi người.
Muốn hắn tin rằng nữ nhân ấy là ma quỷ là điều không bao giờ có thể.
Lần trước hắn từng tiếp xúc với nàng, rõ ràng cơ thể nàng có nhiệt độ.
Nếu là ma quỷ thì sao có thể có nhiệt độ chứ.
Vậy nên, nữ nhân đó chắc chắn là con người.
"Từ giờ trở đi, không cho phép bất kỳ ai ra vào nơi này.
"
Cho dù nàng ta có dùng thủ đoạn gì, một khi đã xuất hiện ở đây nhất định vẫn còn ẩn nấp đâu đó trong cung điện, chỉ cần phong tỏa tẩm cung, nàng sẽ phải lộ diện.
"Tuân lệnh.
"
Lục Uyên di giá đến cung điện khác nghỉ ngơi, còn tẩm cung thì lập tức bị niêm phong, được tầng tầng lớp lớp thị vệ canh giữ, cửa sổ, cửa ra vào, thậm chí cả trên mái nhà cũng có người gác.
Bất cứ lối nào có thể ra vào đều bị chặn kín, không một con ruồi nào có thể thoát khỏi nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...