Ta Xuyên Qua 999 Lần Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh


“Không ngại thì ấn nhẹ vào huyệt Hổ Khẩu của ngươi một chút xem.” Lục Uyên không chút hoảng hốt, thong thả nhắc nhở.

Đường Vãn một tay che cổ, dùng ánh mắt như muốn nói “ngươi đừng hòng gạt ta mắc bẫy” mà nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi có phải đang nghĩ rằng, chỉ cần ta buông tay là ngươi sẽ lập tức thừa cơ mà bóp chặt cổ ta, sau đó lại bắt ta phải uống độc dược không?”

Lục Uyên nhấc tay lên, ngón tay thon dài rõ từng đốt xương nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay đang bảo vệ cổ của nàng, từng chữ từng lời lạnh nhạt vô cùng: "Nếu trẫm đã muốn vặn gãy cổ ngươi thì cho dù ngươi có đeo hộ giáp ở cổ, kết cục vẫn chỉ là cái chết, đừng phí công vô ích.”

Ngữ khí của hắn hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến nàng cảm thấy một tia khinh thường và nhạo báng ẩn sâu bên trong.

“Được rồi, tạm thời tin ngươi một lần vậy.”

Đường Vãn buông tay rồi theo lời hắn, một tay ấn lên huyệt Hổ Khẩu của tay còn lại.

Chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy tê dại khắp da đầu, một cơn đau nhói từ huyệt Hổ Khẩu lan ra khắp toàn thân.

Nàng kinh ngạc đứng yên.

Trước đó, bất kể nàng nói gì, làm gì, hay biểu hiện ra sao cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, nàng căn bản chưa từng tin lời hắn nửa chữ, nhưng bây giờ… Lời tên cẩu hoàng đế này nói quả nhiên là sự thật!

Chẳng lẽ thứ hắn vừa mới cho nàng uống thật sự là độc dược!!!

Lục Uyên chăm chú quan sát ánh mắt nàng, từ trong sâu thẳm đáy mắt toát ra tia kinh hãi cùng vẻ không thể tin nổi.

Hắn khẽ cử động ngón cái và ngón trỏ, trong đôi mắt thăm thẳm tựa như lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Hai người cứ thế mà thản nhiên đối đầu trên cỗ kiệu, chẳng hề để ý tới đám thị vệ, thái giám chung quanh, ai nấy đều kinh hãi đến suýt nữa rơi cả cằm xuống đất.

Đức Phúc thoáng liếc nhìn hai người, trong lòng thầm nghĩ.

Thánh thượng, chẳng lẽ ngài không nên ném nữ nhân này ra khỏi người ngài trước rồi mới nói chuyện sao?

Đúng vào lúc này, Đường Vãn cảm giác được tiểu kỹ năng “về nhà” đã đầy năng lượng có thể rời đi bất cứ lúc nào, nàng che lấy ngực, dùng ánh mắt như thể đang buộc tội hắn rằng “ngươi thật độc ác” mà nhìn trừng trừng.


Lục Uyên ý thức được điều gì đó liền đưa tay ra muốn bắt lấy nàng, thế nhưng, nàng đã từ trên kiệu lăn xuống dưới, trước khi thân ảnh biến mất hoàn toàn, nữ nhân kia nở một nụ cười rực rỡ, đôi môi vô thanh vô tức mấp máy ba chữ.

“Cẩu hoàng đế!”

Hắn đọc hiểu ba chữ ấy.

Vừa ngốc nghếch như vậy, bây giờ lại trở nên lanh lợi, còn biết lợi dụng sự biến hóa để mê hoặc hắn khiến hắn thả lỏng cảnh giác, nhờ đó mà thoát thân.

Chỉ số thông minh của nữ nhân này quả thực là lúc có lúc không.

Lúc trở về bệnh viện, Đường Vãn cũng chẳng biết rằng trong mắt tên cẩu hoàng đế kia, nàng đã trở thành kẻ ngốc nghếch, chỉ số thông minh lúc cao lúc thấp.

Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, là cuộc gọi của Lâm Quyến.

“A lô.”

Lâm Quyến giọng nói đầy lo lắng: "Em đang ở đâu?”

“Nhà vệ sinh.”

Lâm Quyến nhíu mày, rõ ràng vừa rồi anh ta đã đuổi theo đợi rất lâu ở nhà vệ sinh, thế nhưng chẳng thấy cô bước ra.

Anh ta còn nhờ dì quét dọn vệ sinh vào tìm giúp, chỉ sợ cô có chuyện gì xảy ra trong đó, nhưng mà dì quét dọn vệ sinh lại nói với anh rằng trong đó chẳng hề có người anh cần tìm.

“Em cứ đứng đó đợi anh, anh đến tìm em.” Nói xong, Lâm Quyến liền cúp máy, hoàn toàn không cho nàng cơ hội từ chối.

Đường Vãn từ trong nhà vệ sinh bước ra, đi tới khu vực nghỉ ngơi rồi nhắn tin cho anh.

Lâm Quyến nhìn thấy người đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, ánh mắt lo âu dần dần tiêu tan, liền ân cần hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không có việc gì, vừa rồi có chút khó chịu trong bụng.”


Đối mặt với sự quan tâm của Lâm Quyến, trong lòng Đường Vãn dấy lên chút ngại ngùng nhưng chuyện xuyên không tuyệt đối không thể tiết lộ, chỉ đành nói dối với anh.

Nếu để người ngoài biết nàng có thể xuyên không trở về ngàn năm trước, chỉ e rằng sẽ bị giam cầm ở một nơi không rõ nào đó trở thành vật thí nghiệm trong tay kẻ khác.

Vì thế, cũng không thể nói ra bí mật này với bất kỳ ai.

“Không thể có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng người.”

Chẳng phải là sợ Lâm Quyến sẽ hại nàng mà là nàng không muốn coi rẻ tính mạng của mình, để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Lâm Quyến có thể nhận ra nàng không nói thật nhưng anh cũng không hỏi thêm: "Để anh đưa em về?”

“Không cần đâu, em tự mình lái xe đến.” Đường Vãn chợt nhớ đến điều gì liền thử ấn nhẹ lên huyệt Hổ Khẩu, cơn đau vẫn chưa hề thuyên giảm.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Quyến: "Anh Lâm Quyến, anh có thể cho em mượn tay một chút được không?”

Lâm Quyến khó hiểu nhưng vẫn chìa tay ra trước mặt nàng.

Đường Vãn nắm lấy tay anh ấn mạnh lên huyệt Hổ Khẩu trong lòng bàn tay anh: "Có đau không?”

“Không có cảm giác gì cả.”

Đường Vãn nhíu mày.

Lâm Quyến nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Vãn chăm chú nhìn hắn: "Anh Lâm Quyến, có một việc muốn phiền đến anh.”

“Em cứ nói đi.”


“Phiền anh kiểm tra giúp em xem, em muốn biết mình có phải bị trúng độc rồi hay không.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Quyến đầy lo lắng.

“Dạo gần đây dạ dày không được thoải mái, cảm thấy như đã ăn phải đồ không sạch, em sợ mình bị trúng độc nên muốn kiểm tra một phen.”

Vốn dĩ nàng không nghĩ rằng mình trúng độc, nhưng nhìn tình hình trước mắt lại khiến nàng có chút không dám chắc chắn.

Việc đời không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

Ngộ nhỡ tên cẩu hoàng đế kia quả thật luôn mang theo độc dược bên người thì sao.

Sớm kiểm tra, sớm trị liệu.

Lâm Quyến liền đi cùng nàng đến kiểm tra dạ dày, nhân tiện kiểm nghiệm xem trong người có tồn tại chất độc hay không.

Cuối cùng, kết quả là… không có trúng độc.

Nhìn thấy kết quả này, Đường Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Quyến mỉm cười, nói: “Không sao rồi, không cần phải quá lo lắng, về phương diện ăn uống vẫn nên thanh đạm một chút thì hơn.”

“Ừm.” Đường Vãn ngoan ngoãn gật đầu: "Thời gian không còn sớm nữa, anh Lâm Quyến, em về trước đây.”

“Được.”

Lâm Quyến dõi mắt nhìn theo bóng nàng rời đi, trong đôi mắt thanh lãnh khẽ nheo lại.

Lúc về đến nhà thì trời đã tối.

Mặc dù không rõ tên cẩu hoàng đế kia dùng biện pháp gì khiến nàng cảm thấy huyệt Hổ Khẩu đau nhói khắp toàn thân, nhưng có thể khẳng định rằng hắn muốn dùng điều đó để uy hiếp nàng.

Nàng thực sự muốn xem thử rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.

Nghĩ đến chắc hẳn là muốn lợi dụng năng lực này của nàng, sai khiến nàng đi làm việc cho hắn.


Nếu quả thực như thế, ha hà, đến lúc đó nàng sẽ cho hắn nếm mùi “thành sự thì ít bại sự có thừa”.

Đường Vãn đã quyết định rồi, phải bày ra một kế “gậy ông đập lưng ông”.

Muốn chơi trò với nàng, hừ ╭(╯^╰)╮, đến lúc đó xem ai thắng ai bại.

Đêm hôm đó, Đường Vãn liền xuất hiện tại Ngự Thư Phòng để lại một tờ nhắn trên bàn rồi dùng nghiên mực đè chặt tờ giấy ấy lại.

Sau giờ bãi triều, Lục Uyên nhìn thấy tờ giấy nhắn đó.

“Tối nay, giờ Tuất một khắc gặp tại Ngự Thư Phòng, tốt nhất là ngươi mang theo giải dược.”

Lục Uyên liếc nhìn một cái liền đưa tờ giấy cho Đức Phúc.

Đức Phúc đón lấy rồi cẩn thận đem tờ giấy nhắn đặt vào một hộp gỗ trên giá sách.

Ông ta đương nhiên cũng đã thấy được nội dung của tờ giấy, bèn lo lắng, quan tâm mà hỏi: “Bệ hạ, tối nay có cần thông báo cho Ninh Thống lĩnh vây chặt Ngự Thư Phòng hay không?”

Lục Uyên liếc nhìn ông ta một cái, vốn định quát mắng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy ưu tư lo lắng giữa hàng mi của Đức Phúc, những lời định nói ra liền dừng lại một chút, giọng điệu chuyển thành lãnh đạm: "Ngươi ngày càng không biết phân biệt sự việc nữa rồi.”

Đức Phúc “phịch” một tiếng quỳ xuống: "Nô tài đáng chết.

Nô tài chỉ là lo lắng cho an nguy của bệ hạ, yêu nữ kia thủ đoạn quỷ dị, nô tài sợ nàng sẽ làm hại đến người.”

“Một nữ nhân mà trẫm còn không đối phó nổi thì trẫm có tư cách gì ngồi trên ngôi vị này, cái lão nô tài này, chuyện ngươi nên quan tâm thì không quan tâm, việc nhỏ như hạt cát thế này mà ngươi lại lo nghĩ không thôi.”

Lục Uyên chẳng chút để tâm mà phất tay.

Kẻ ngốc kia còn chưa đáng để hắn hao tâm tổn sức.

Bên kia, Đường Vãn vừa nhìn thời gian vừa đợi đến giờ Tuất một khắc, liền lập tức mở ra năng lực xuyên không có định hướng.

Giây tiếp theo nàng liền biến mất từ trong phòng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận