Nữ nhân trùm kín cả khuôn mặt, nhưng đôi mắt mà cô ta để lộ ra có phần rất quen thuộc.
Thư Yến nhíu đôi mày, cắn răng:
"Vân Hạ...!Không, chỉ là ngoài hình của cô ta, còn thứ ở bên trong là một kẻ khác...!Ngươi..."
Cô gái nghe Thư Yến nói, bật cười ha hả, lúc này cô ta mới mở mũ trùm trên đầu xuống.
"Không ngờ cô có thể nhận ra nhanh như vậy, phải, ta không phải Vân Hạ, ta chỉ mượn thân xác của cô ta để đi tìm ngươi."
Kẻ trước mặt Thư Yến bây giờ, cô không bao giờ có thể quên được, không ai khác chính là Hà Nguyệt Nhi, người đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho Thư Yến mà mãi đến hiện tại cô vẫn không bao giờ quên được.
"Hà Nguyệt Nhi, ngươi chưa chết?"
Cô ta nghe đến đây, giọng nói có chút lạnh lẽo hơn, trừng mắt.
"Chết? Phải, ta đã chết rồi, là nhờ ơn của ngươi đó, nhưng dù ta có chết cũng phải tìm cách kéo cô xuống vũng bùn với ta."
Hà Nguyệt Nhi vẫn như xưa, cô ta vẫn là kẻ luôn ganh ghét và cho rằng mọi thứ mà Thư Yến có được đều phải thuộc về cô ta.
Nhìn bộ dạng của Vân Hạ, theo suy đoán của Thư Yến, cô ta sau khi trốn thoát khỏi Diệp gia thì bị chính sự ác độc trong tâm hồn của cô ta thâu tóm, hóa thành tâm ma mới khiến cho Hà Nguyệt Nhi có cơ hội nhập vào.
Thư Yến nhìn Diệp Hàn đang bất tỉnh và ngã ở một góc tối phía sau Hà Nguyệt Nhi, thần sắc có chút lo lắng cùng tức giận hỏi:
"Cô đã làm gì anh ấy?"
Hà Nguyệt Nhi nhoẻn miệng cười đáng sợ, so với Vân Hạ, bộ dạng Hà Nguyệt Nhi trong thân xác cô ta còn trông ác độc và kinh sợ hơn gấp mấy lần.
"Ngươi đừng lo, ta đã giết hết tất cả những kẻ ở trong đây, ngoại trừ hắn ta, nếu để hắn ta chết thì còn gì thú vị nữa có đúng không?"
Thư Yến nhìn đám xác chết nằm rải rác ở bên trong nhà gỗ, có chút không thể tin nổi.
"Bọn họ dù gì cũng chưa làm hại gì đến cô, cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy?"
"Câm miệng! Những kẻ cản đường ta đều phải chết, lão già kia không ngờ rằng lão ta muốn giết Diệp Thương, nào ngờ cuối cùng lão lại trở thành người chết trước."
Thư Yến cảm nhận được điều gì đó, lẩm bẩm:
"Ngươi cũng là một oán linh?"
Hà Nguyệt Nhi không phủ nhận, cô ta cúi xuống, sờ vào cằm của Diệp Hàn.
"Phải, ngươi chắc không biết rằng những oán linh bên trong Thánh Địa mà ngươi từng giam giữ, còn có cả ta nữa có đúng không? Chắc ngươi không biết rằng, ta chính là kẻ đã giúp đám oán linh kia cùng trốn thoát."
Nói rồi cô ta bấu ngón tay vào cổ của Diệp Hàn, nhướng mày:
"Không ngờ cô lại phải lòng tên này, nếu như chàng ấy biết được, chắc chắn sẽ rất thất vọng về ngươi, chàng đã yêu ngươi nhiều như thế nào ngươi không nhớ sao?"
Nghe Hà Nguyệt Nhi nhắc đến người đó, Thư Yến nắm chặt hai bàn tay:
"Cô không được động đến Diệp Hàn, nếu không ta sẽ không tha cho cô, chuyện quá khứ ta không quan tâm nữa."
Nói đến đây, Hà Nguyệt Nhi như bị chọc vào nỗi hận thù, quay khoắt người đứng thẳng dậy, tiến tới chỗ của Thư Yến.
"Ngươi đúng là đồ tiện nhân, ngươi cướp chàng khỏi tay ta, bây giờ lại rũ bỏ chàng yêu một tên khác sao?"
Thư Yến không sợ hãi, đứng ở một chỗ đáp:
"Ta là tiện nhân sao? Cô quên rằng cô đã từng làm gì với ta rồi ư? Còn nữa, trước đây cô tìm đủ mọi cách bắt ta rời xa hắn, bây giờ ta rời xa hắn rồi thì cô lại muốn ta phải yêu hắn mãi sao? Cô bị điên à?"
"Điên? Bây giờ ta đã là một hồn ma mang đầy oán hận, mà tất cả điều đó là do cô gây ra, ta sao có thể để cô rũ bỏ mọi chuyện để sống một cách an nhàn được chứ, hôm nay ta nhất định sẽ giết chết cô mới hả dạ!"
Nói rồi cô ta lao đến bóp lấy cổ của Thư Yến ghì chặt xuống mặt đất.
Thư Yến tuy rằng đối phó với đám người thường là một chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng Hà Nguyệt Nhi cô ta vẫn có sức mạnh ở thế giới cũ, còn Thư Yến sau khi làm nhiệm vụ ở các thế giới thì sức mạnh vốn có đã không còn gì nữa rồi, do đó kẻ chiếm lợi thế đương nhiên vẫn là Hà Nguyệt Nhi.
"Chết đi, ngươi phải chết để đền mạng cho ta, sau khi ngươi chết ta sẽ nhập vào xác ngươi, còn người người yêu sẽ cùng ta sống trọn đời trọn kiếp bên nhau, ngươi thấy thế nào?"
Ả vừa nói vừa cười vật vả.
Thư Yến bị bàn tay cô ta siết chặt, không thở nổi, cô cố gắng lấy trong túi ra túi thuốc độc đã mang theo sẵn, thế nhưng tay cô dường như đã bị Hà Nguyệt Nhi làm cho không còn sức lực nữa rồi.
Hơn nữa, thần chú khống chế ác linh không có tác dụng với cô ta, bởi vì người mà cô ta oán hận chính là cô, con người một khi đã bị thù hận thâu tóm thì không có gì có thể kiềm chế được cả.
Chính lúc Thư Yến dường như sắp không chịu đựng được nữa, đột nhiên cô cảm nhận thấy có vài giọt âm ẩm trên cổ mình rơi từ trên người của Hà Nguyệt Nhi xuống, là máu!
Cô ta đã bị Diệp Hàn dùng một con dao đâm vào người.
Hà Nguyệt Nhi quay lại trừng mắt với Diệp Hàn.
"Không giết ngươi quả là sai lầm của ta!"
Cô ta vẫn không hiểu, vốn dĩ một người bình thường sẽ không thể làm tổn thương đến cô ta, nhưng vì sao nhát dao của Diệp Hàn lại có thể khiến cô ta bị thương nặng đến như vậy.
Cô ta không nghĩ nhiều, muốn đưa tay ra tấn công Diệp Hàn nhưng lại bị một sức mạnh kì lạ nào đó phản lại, khiến cô ta té nhào xuống nền nhà, linh hoàn bị đánh bay ra khỏi xác của Vân Hạ, mà xác của Vân Hạ ngay sau đó lập tức hóa thành một bộ xương khô.
Thư Yến có chút bất ngờ với tình hình này, Diệp Hàn rốt cuộc là ai? Vì sao Hà Nguyệt Nhi không thể đánh bị thương anh ấy?
Diệp Hàn với chiếc áo sơ mi trắng đã bị vấy bẩn nhiều vết, phủi phủi bản tay sau đó xoa đầu cô.
"Em không sao chứ? Em bị ngốc à, sao lại chạy đến đây?"
Cô nhìn thấy anh ta vẫn còn sống đứng trước mặt cô thay vì cái chết như trong nguyên tác, mừng rỡ đến mức nước mắt cũng rưng rưng, ôm chầm lấy anh.
Trước đó, Thư Yến đã yêu cầu Diệp Thương mang viện trợ đến chỗ của Diệp Hàn, ông ta không giao ra, còn sai người đến bắt lấy cô.
Với thực lực của mình cô đương nhiên có thể chạy thoát, điều mà Diệp Thương không ngờ chính là, khi ông ta đứng gần cô đã bị cô lén hạ độc vào người ông ta.
Loại độc này không khiến người ta chết ngay lập tức mà sẽ từ từ chuyển hóa thành bệnh nặng, một thời gian sau nhất định sẽ qua đời, đó chính là cái kết mà cô muốn dành cho một kẻ nhẫn tâm như Diệp Thương.
Về phần Diệp Hàn, anh ấy đưa cô về nhà ngoại của mình, cũng là một nhà tài phiệt, chỉ là bao lâu nay dưới sức ép và sự lớn mạnh của Diệp Thương, nhà ngoại của Diệp Hàn dần bị bỏ lại, cuối cùng bị ông ta chèn ép, đến cả cháu trai cũng không thể gặp được.
Quả nhiên sau đó, thông tin Diệp Thương qua đời được đăng rầm rộ trên báo chí và truyền hình, người thừa hưởng gia sản đó là Diệp Khải, thế nhưng không hiểu lí do vì sao Diệp Khải lại hủy hôn vơi tiểu thư nhà họ Trần là Trần Nhã Linh, khiến ai nấy đều không thể tin nổi.
Hôm Trần Nhã Linh tìm đến Diệp gia đòi Diệp Hàn giao ra Thư Yến, Diệp Khải đã nhìn thấy tất cả, cũng nhìn thấy Trần Nhã Linh vì sự ích kỉ của mình mà từ chối nhận lại chị ruột đã thất lạc bao nhiêu năm qua, anh ta không thể yêu một người phụ nữ ích kỉ và chỉ nghĩ cho bản thân mình như vậy, huống hồ, tình yêu mà anh dành cho cô ấy cũng chỉ vì cô có khuôn mặt giống với một người, Tiểu Tuyết.
Nhà ngoại của Diệp Hàn không đồng ý cho cháu trai cưới một người không có bất cứ thứ gì như Thư Yến, bọn họ nói rằng muốn làm mai Ngọc Hân cho Diệp Hàn, họ nói rằng một người như Ngọc Hân mới xứng với anh.
Thư Yến không phản đối, cô nói với Diệp Hàn tất cả sự thật về thân phận của mình, cô nói rằng nhiệm vụ của cô hoàn thành thì bắt buộc cô phải rời đi, không thể ở lại.
Chỉ là, cô nói rằng có lẽ cô biết anh ở đâu, sau khi cô trở về nhất định sẽ đi tìm lại để gặp anh.
Nói rồi cô rời đi, đến hệ thống, vẫn là một mảng không gian trắng xóa như cũ, ở trên không trung là màn hình hệ thống đang bay lơ lửng.
[Hệ thống: Lần này xem ra cô đã quen với việc chia li nhỉ.]
"Ta biết anh ấy là người cùng thế giới với ta, và là người của Thiên giới, người ở Thiên giới có một loại ấn kí bên trong người, những loại hồn ma ác linh không thể chạm đến, Hà Nguyệt Nhi là một ví dụ.]
[Hệ thống: Thông minh đó, thật ra ta cũng định nói cho cô thân phận của anh ta ở thế giới của cô.]
Thư Yến trợn tròn mắt:
"Thật sao? Vậy anh ta là ai thế? Ta có quen hay không?"
[Hệ thống: Cô đương nhiên không quen, người ta là đương kim thái tử của Thiên cung đấy.]
Thư Yến có chút không tin.
"Ngươi đùa ta đó à?"
[Hệ thống: Ta rãnh lắm chắc.]
Thư Yến nghe tới đây vội vui mừng không ngớt nhảy lên:
"Thế thì hay quá rồi, nếu anh ấy là thái tử của thiên cung, vậy nếu ta đến tìm anh ấy ta nhất định sẽ trở thành thái tử phi của thiên cung chẳng phải sao, ôi trời chỉ nghỉ thôi một kẻ gác cổng ở Thánh Địa tiền tích góp bao nhiêu năm cũng không đủ ăn như ta sẽ hạnh phúc biết nhường nào."
[Hệ Thống: À, cái đó thì không chắc nha.]
"Cái gì, ta không tin một người chung tình như anh ấy lại bỏ rơi ta đâu.
Được rồi, phần quà ngươi hứa tặng cho ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ là gì."
[Hệ thống: Ừ thì...!Dù sao Hà Nguyệt Nhi là ác linh cuối cùng rồi, cô có thể cải tử hoàn sinh sống lại.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...