Trong một căn nhà gỗ thô sơ, làn gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ, những vật dụng trong nhà đều có chút cũ kĩ, Thư Yến nằm trên một chiếc chăn nhỏ mềm mại, đôi mắt dần dần mở ra.
"Em tỉnh rồi sao?"
Trước mặt cô là một cậu bé tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt cũng được coi là đẹp trai đang chăm chú nhìn cô.
"Tôi đang ở đâu?"
"Em đang ở nhà của anh, anh tên là Khải, ban nãy anh nhìn thấy em ngất xỉu trên đường nên đưa về nhà, ba mẹ của em đâu rồi? Sao họ lại để em ra nông nổi này?"
Thư Yến ngẩn ra, quả thật khi xuyên đến thế giới này, cô chưa từng nghĩ đến chuyện ba mẹ của nguyên chủ là ai, ở đâu, đang làm gì và vì sao nguyên chủ chỉ có một thân một mình như vậy.
"Tên của em là Tiểu Tuyết, có lẽ là em đã lạc mất ba mẹ của mình rồi.
"
Nghe vậy, anh xoa đầu cô.
"Em đừng buồn, chắc chắn sẽ sớm tìm được ba mẹ em thôi, nếu không có chỗ nào để đi thì cứ ở lại nhà anh, mẹ anh tốt bụng lắm.
"
Đây là đại thiện nhân trong truyền thuyết sao? Thư Yến ngẫm nghĩ.
Cánh cửa nhà mở ra, một người phụ nữ đẹp lão bước vào, đi đến chỗ của Thư Yến đang nằm.
"Con tính cho nó ở lại đây sao? Nhà này mẹ nuôi con đã là cực khổ lắm rồi, con còn định đem một đứa không rõ nguồn gốc về đây nữa sao?"
Thư Yến thở dài, đây mới chính là người bình thường nè.
Anh giải thích:
"Em ấy bị lạc ba mẹ, có lẽ một thời gian nữa sẽ tìm lại được, trong thời gian này hãy cho em ấy ở nhà mình có được không mẹ, con sẽ ăn ít phần của mình lại.
"
[Hệ thống: Đây là nam chính của bộ truyện.
]
Trong số các nam chính mà cô đã gặp ở các thế giới hầu như đều là tam quan lệch lạc, duy chỉ có người này trông có vẻ như tam quan ngay thẳng, bình thường.
Mẹ của anh ta cáu gắt:
"Vậy thì con nhịn ăn với nó luôn đi!"
Nói rồi bà tức giận bỏ đi ra ngoài.
Thư Yến thở dài:
"Có lẽ em không nên gây phiền phức cho anh.
"
"Không đâu, mẹ của anh như vậy đó, nhưng thật ra lại rất tốt, chỉ là quá khứ bà đã trải qua những điều không tốt nên mới có chút cáu gắt như vậy, em cứ ở lại đây, sau này phần cơm của anh sẽ nhường cho em một nửa.
"
Quả làm nam chính đại thiện nhân! Thư Yến trầm trồ.
Dù sao cô cũng không có nơi để đi với độ tuổi này, e rằng phải nán lại đây thôi, nghĩ tới việc hằng ngày phải nhìn người mẹ hằn học nhìn cô bằng ánh mắt giết người thì cô đã thấy đáng sợ rồi.
Những ngày sau đó anh Khải đối xử rất tốt với cô, bình thường sau khi đi học về anh đều sẽ mua cho cô một ít đồ ăn vặt, có lần còn dắt cô đến trường của anh để tham quan, tất nhiên đám con trai ở trường học liền bao vây lại hỏi han cô, nào là cô là bạn gái của anh Khải có phải không? Hay cô là em gái của anh ấy?
Riêng đám con gái thì nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, cho rằng nếu cô là bạn gái của anh Khải thì chính là đối thủ không đội trời chung với bọn họ.
Lúc đó cô bị một đám con gái làm khó dễ, không ngờ anh Khải đi đến, mắng cho bọn họ một trận đáng đời.
Còn Thư Yến cô đương nhiên không để bọn họ ức hiếp, cô đã lén rắc một ít bột gây ngứa vào người bọn họ, có lẽ cả ngày hôm đó là một ngày thống khổ của bọn họ.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua, mặc dù mẹ của anh Khải bề ngoài có vẻ rất ghét Thư Yến, thế nhưng thật ra bà cũng có chút quý mến cô, đó là lí do mà cô được ở nhà lâu như vậy vẫn chưa bị đuổi ra, một năm sau đó, cô giống như một thành viên mới có gia đình họ.
Cũng tốt, dù sao hệ thống vẫn chưa nói cho cô biết nguyện vọng của nguyên chủ là gì, vậy thì cô chỉ cần sống an nhàn ở đây cũng không phải điều gì xấu.
Nhưng không lâu sau, sóng gió đã ập đến.
Trong lúc anh Khải đang đi học thì ở nhà trong lúc Thư Yến và mẹ anh Khải đang lặt rau, một đám người mặc đồ đen xong thẳng vào nhà.
Mẹ Khải vừa nhìn thấy đám người đó, sắc mặt trắng bệt vội kéo theo cô chạy đi ra đường cửa sau.
Đám người mặc đồ đen thấy vậy liền đuổi theo sát hai người, phút chốc liền bắt được cả hai.
Phía sau đám người mặc đồ đen đó có một người đan ông thân hình cao lớn đi tới.
Ông ta khoác lên người một bộ Âu phục đen bóng, bàn tay đeo nhẫn ở ngón trỏ đưa lên sửa sang lại cà vạt, trên mặt ông ta ở gần mắt có một vết sẹo dài thế nhưng vẫn không thể che đi vẻ đẹp trung niên của ông ta.
bước đến nâng cằm của mẹ Khải, nụ cười mang theo đầy khí lạnh.
"A Nhược, em định trốn anh đến khi nào? Em tưởng em có thể trốn anh cả đời sao?"
Mẹ Khải hóa ra tên là A Nhược, bà trừng mắt.
"Đã nhiều năm trôi qua như vậy ông vẫn không tha cho mẹ con tôi sao hả Diệp Thương?"
Diệp Thương? Người đàn ông này là Diệp Thương sao?
Diệp Thương cười khẩy:
"A Nhược, là bởi vì tình cảm anh dành cho mẹ con em là vô bờ bến, cho dù thế nào anh cũng phải đưa mẹ con em về bên cạnh anh, em không được phép trốn chạy anh, nói cho anh biết, Diệp Khải đang ở đâu?"
Thư Yến không ngờ anh Khải có họ Diệp, và anh ấy lại còn là con trai của Diệp Thương, vậy còn Diệp Hàn? Chẳng lẽ Diệp Khải và Diệp Hàn là hai anh em sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...