Thư Yến không rõ là vị tác giả thiên tài nào có thể viết ra loại nữ chính có tính cách kì lạ này.
Rõ ràng cô ta từ nhỏ được nhà họ Kiều nhận nuôi, tuy rằng không phải con ruột và thua thiệt so với Kiều Như nhưng cô ta vẫn không thiếu thốn thứ gì, ông bà Kiều vẫn yêu thương cô ta hết mực, vậy mà chỉ vì tình yêu với nam chính mà cô ta rũ bỏ hết mọi công ơn của nhà họ Kiều mà cho rằng họ chỉ đối xử tệ bạc với cô ta.
"Hình như chị nói hơi sai rồi thì phải, vốn dĩ những thứ mà chị có điều là của tôi, ngay cả tình thương của cha mẹ cũng là của tôi, hôn phu cũng là của tôi, chị mới là kẻ được tôi nhường lại chứ không phải là chị nhường tôi, đừng có xoay ngược đạo lí.
"
Kiều Hạ run run, cô ta chợt nhận ra những thứ mà cô có được vì sao điều có liên quan tới Kiều Như chứ? Kiều Như giống như một tảng đá đè ép lên cô khiến cho cô không thể vùng dậy.
Nghĩ tới đây cô ta mất kiểm soát lao tới vung tay ra đẩy Thư Yến ra phía lan can, lực đẩy rất mạnh, cũng may Thư Yến bám vào được thành lan can, nếu không xui xẻo còn có thể té xuống dưới đất nữa không chừng, từ độ cao này mà rớt xuống thì chỉ có mất mạng.
Thư Yến có chút tức giận, bản cô nương còn chưa làm gì cô ta vậy mà cô ta lại động tay động chân như vậy.
Cô đứng vững dậy tiến về phía Kiều Như.
Thư Yến định bụng cho dù cô gái trước mặt có là nữ chính đại nhân đi chăng nữa thì hôm nay cô cũng sẽ tẫn cho cô ta một trận.
Kiều Hạ lúc này mới phát giác ra hành động của bản thân, nhưng làm cũng đã làm rồi, cô chỉ biết vừa thụt lùi có chút sợ hãi:
"Em định làm gì!?"
"Chị là người ra tay trước mà lại không biết tôi định làm gì sao?"
[Hệ Thống: Kí chủ, nếu cô trả thù cho nguyên chủ bằng cách đánh chết nữ chính thì kết cục của cô sẽ bi thảm như nguyên chủ vậy, nhiệm vụ sau đó cũng sẽ thất bại, mong cô suy xét lại.
]
"Ai nói ta sẽ đánh chết cô ta chứ? Ta chỉ đánh cho cô ta tàn phế thôi, vả lại ta đang trả thù việc cô ta đẩy ta chứ không phải đang trả thù cho nguyên chủ.
"
Thư Yến nghiến răng đáp trả.
[Hệ thống: (Cảnh báo) Cô đánh cô ta tàn phế kết cục của cô cũng chẳng tốt đẹp đâu.
]
"Im lặng đi ai cần ngươi nhắc nhở, ta tự có suy xét!"
[Hệ thống: (Thiết lập quan tài chuẩn bị mai táng cho kí chủ)]
Thư Yến chỉ hận không thể đá bay cái hệ thống không biết bênh vực đồng đội như nó.
Trong lúc Thư Yến tiến gần hơnđến chỗ Kiều Hạ thì đột nhiên một cánh tay đưa ra đỡ lấy cô ta.
Một nam sinh cao ráo với khuôn mặt điển trai cùng ánh mắt có chút lạnh lùng hướng về phía Thư Yến, cảnh cáo.
"Kiều Như, cô dám tấn công người khác giữa thanh thiên bạch nhật như vậy sao? Cô còn xem người khác ra gì nữa? Dù sao thì Kiều Hạ cũng là chị của cô đó.
"
Kiều Hạ nhìn thấy Vương Thiên Bảo, vội bật chế độ yếu đuối, ngã vào lòng anh ta ra vẻ đáng thương mà nói:
"Thiên Bảo, đừng trách em ấy, dù sao em cũng chỉ là con nuôi nhà họ Kiều, em ấy cảm thấy cay mắt em là điều dĩ nhiên! "
Thiên Bảo tiến tới bóp lấy hai má của Thư Yến một cách thô bạo, gằn giọng:
"Kiều Như, đừng tưởng cô và tôi có hôn ước thì tôi sẽ không làm gì được, sớm muộn gì tôi cũng sẽ hủy bỏ cái hôn ước chết tiệt đó rồi rước Kiều Hạ về nhà tôi, vì vậy cô đừng suốt ngày bày mấy trò điên khùng chia rẻ chúng tôi nữa, nó chỉ càng khiến tôi thêm kinh tởm cô.
"
Thư Yến bị bóp hai má có chút đau nhói, cô tức giận vùng vẫy hất tay anh ta ra.
Nam chính này có phải là tự phụ quá mức không? Đột nhiên xuất hiện sau đó cho rằng cô có ý tấn công Kiều Hạ vì tranh giành anh ta.
Phải, Kiều Như của trước kia thì sẽ như vậy, nhưng Lý Thư Yến cô thì chỉ muốn nhìn thấy anh ta và nữ chính có một kết cục bi thảm để hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Thư Yến đẩy Thiên Bảo ra.
"Tôi chỉ đánh trả lại người đã đánh tôi trước.
"
Thiên Bảo quay sang Kiều Hạ, Kiều Hạ ngay lập tức chối bỏ.
"Em đừng vu khống chị! "
Vương Thiên Bảo tất nhiên là tin Kiều Hạ, anh ta nhìn Kiều Như một cách ghét bỏ:
"Mau xin lỗi chị gái của cô đi.
"
Thư Yến khinh thường nhìn nam chính và nữ chính,sao cô phải nghe mệnh lệnh của anh ta chứ?
"Vậy thì bảo cô ta tự tát vào mặt mình mười cái đi rồi tôi sẽ xin lỗi cô ta.
"
Vương Thiên Bảo bị chọc cho nổi đóa.
"Cô dám thách thức tôi?"
Thư Yến cười tự tin:
"Vì sao tôi lại không dám?"
Cả hai người Vương Thiên Bảo và Kiều Hạ điều cảm thấy kì lạ, thường ngày Kiều Như rất ngang ngược nhưng luôn chịu trận trước Vương Thiên Bảo, vậy mà lần này lại đứng trước mặt anh mà thách thức như vậy.
Kiều Hạ nắm lấy cánh tay của Vương Thiên Bảo kéo kéo.
"Thiên Bảo, đừng để ý đến em ấy làm gì, chúng ta đi thôi, nếu không con bé sẽ nói với cha mẹ rằng em ức hiếp nó.
"
Vương Thiên Bảo chần chừ một lúc rồi cũng đi theo Kiều Hạ.
"Cô ta không dám đâu.
"
Nói rồi Vương Thiên Bảo trừng mắt với Kiều Như:
"Tôi sẽ không tha cho cô nếu như bắt gặp cô ức hiếp Kiều Hạ một lần nào nữa.
"
Thư Yến cảm thấy tức cười, từ đầu tới cuối là hai bọn họ tự biên tự diễn sau đó tự cho rằng cô là người gây chuyện với bọn họ.
Còn nữa, hai người cứ chờ đó, cô mới chính là người sẽ không tha cho hai người!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...