Buổi tối đến, gió hiu hiu thổi như muốn làm không khí tiễn biệt thêm buồn lòng hơn. Trên không trung học viện xuất hiện hai thân ảnh như đang cưỡi gió mà đi. Hai thân ảnh này là Quân Huyền và Vân Lam.
Vân Lam vì sợ đánh động tới thị vệ canh cổng nên liền sử dụng khả năng của Huyền Hư kỳ đó là Ngự Không mà đi. Nàng còn dùng thêm một đạo hồn lực để đem theo Quân Huyền lên. Hai người như có phần luyến tiếc không nỡ rời đi liền đứng trên không trung nhìn xuống, không nói một lời nào.
Quân Huyền hắn như nửa muốn đi mà nửa không muốn đi. Hắn cảm nhận được phía sau hắn không phải là Vân Lam mạnh mẽ hằng ngày, mà nàng bây giờ như một nữ tử yếu đuối không muốn xa rời hắn.
Hắn từng nghe được Thanh Thúy kể rằng, trước khi hắn đến học viện, tiếp xúc với Vân Lam thì Vân Lam trước đó như một cục băng di động. Nàng đi đến đâu cũng đều đeo trên gương mặt một tấm khăn lụa mỏng như để thể hiện không muốn tiếp xúc với người khác. Vân Lam nàng cực kỳ ít xuất hiện ở trong đám đông, nụ cười trên gương mặt không bao giờ có.
Vậy mà, khi hắn đến học viện đã thay đổi nàng nhiều như vậy. Khi hắn xuất hiện trước cửa huyền cảnh, hay ở tân sinh đại chiến là Vân Lam lại đứng trên nhìn xuống cười mỉm. Nàng là một người một người ít tiếp xúc với người lạ mà lần đầu tiếp xúc với hắn lại như đã quen. Trong thời gian ngắn ngủi hắn ở đây, nụ cười xuất hiện trên gương mặt nàng còn nhiều hơn thời gian nàng ở học viện.
- Đi thôi lão sư. – Quân Huyền hắn ngăn sự yếu lòng của mình lại. Hắn bây giờ chưa có đủ thực lực để ở lại đây cùng nàng hay bảo vệ nàng. Chỉ có khi hắn đứng ở đỉnh tiêm thiên địa này, hắn mới có thể!
Vân Lam im lặng, nàng vẫn lạnh lùng khua tay một cái liền khiến phong vân nổi lên đưa Quân Huyền và nàng ra ngoài học viện. Vân Lam đưa Quân Huyền ra ngoài với tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm, như nửa muốn hắn đi nửa muốn hắn ở lại.
Mãi đến khi ra ngoài cổng học viện một đoạn đường dài, Quân Huyền mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng nơi đây:
- Lão sư, người tiễn ta tới đây là được rồi.
Quân Huyền hắn sợ, hắn không lên tiếng thì Vân Lam liền đưa hắn tới phương trời nào không hay.
- Ừm! – Đến lúc này, thanh âm dịu dàng của Vân Lam mới lại vang ra.
Dứt lời, nàng liền dần độ cao xuống. Quân Huyền hắn nhìn một màn này, ngây ngô hỏi nàng: “Lão sư, người có muốn ôm ta một cái coi như là động lực cho ta không?”
Vân Lam gương mặt khẽ ửng đỏ, nàng vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng nói: “Không!”
Quân Huyền hắn sử dụng chân lí: “Con gái nói không là có, nói có là không!”
Hắn tiến lại gần hai bước chân, giang tay hướng theo vòng eo con kiến của nàng, ôm trầm một cái. Vân Lam có chút giật mình ngỡ ngàng, nàng bây giờ có thể đẩy hắn ra ngay lập tức nhưng nàng lại không muốn.
Nàng cũng đưa vòng tay ngọc ra, ôm lấy Quân Huyền như cảm nhận gì đó, để nàng sẽ không quên.
Quân Huyền hắn ghé vào tai nàng nói thầm: “Mỹ nữ lão sư, ta đi đây!”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra. Không chờ Vân Lam hạ độ cao xuống chạm đất, Quân Huyền hắn đã nhảy vội xuống.
- Uỵch.
Hắn đáp đất thành công, nhìn Vân Lam phía trên hắn chỉ cười cười rồi dứt khoát quay lưng đi, tiến về dị hỏa!
Vân Lam gương mặt đỏ ửng như quả cà chua chín, nàng nhìn theo bóng lưng hắn mãi đến khi không thấy đâu nữa mới quyết định quay lại học viện. Gương mặt nàng biến đổi cực kỳ thần tốc, vừa còn đỏ ửng ngượng ngùng nay liền biến đổi thành băng giá u buồn quay trở lại học viện. Có lẽ, hắn đi, nàng lại quay lại với cuộc sống có chút buồn tẻ ở học viện.
Quay lại với Quân Huyền dù đi trong đêm tối nhưng hắn lại không cảm giác buồn ngủ chút nào. Có lẽ, Vân Lam đã mang lại một nguồn động lực lớn cho hắn để hắn thêm tự tin thu phục dị hỏa và nhanh chóng mang nụ cười về cho nàng.
Khi Quân Huyền vừa đi được một đoạn thì trong thức hải Quân Huyền có thanh âm quen thuộc vang ra:
- Tiểu tử, lần này ngươi ra ngoài không chỉ vì dị hỏa thôi đâu.
Quân Huyền lập tức dừng lại, hắn gương mặt khó hiểu nói lại:
- Không chỉ vì dị hỏa, còn là vì gì nữa thế tiền bối?
Tiền bối thần bí như nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ngươi sắp đột phá địa hồn sư rồi, liền nhân cơ hội này tìm hồn thú thứ hai luôn đi.”
Quân Huyền mới có chút nhớ ra, quả thực hắn đã là thập tầng nhân hồn rồi đạt đến địa hồn cũng chỉ là thời gian ngắn. Hắn gật gật đầu đồng ý, sau đó liền bước đi tiếp trong đêm tối.
Quân Huyền lần này tốc độ di chuyển rất nhanh bởi vì hắn được tiền bối thần bí chỉ dẫn nên không gặp khó khăn nào. Qua vài ngày đường, trời gần như đến buổi trưa, hắn đã vừa đi qua một thị trấn nhỏ, và đã tới nơi hắn cần đến.
Nơi Quân Huyền cần đến cư nhiên là một sơn lâm, hắn cần phải đột phá địa hồn sư trước khi tới nơi có dị hỏa, như vậy sẽ giúp hắn thu phục dị hỏa dễ hơn một phần.
Quân Huyền nhìn vào sơn lâm rộng lớn này bao la, bát ngát này. Nơi đâu cũng là cây xanh phủ bóng, yêu lực tỏa ra không hề ít, khiến cho người ta cảm giác nguy hiểm, lạnh thấu xương. Đứng trước nơi đây, trong lòng hắn khẽ rung lên một chút. Hắn nhớ nơi đầu tiên hắn bắt đầu tu luyện cũng là từ sơn lâm mà ra.
Nghĩ nghĩ một chút, Quân Huyền hắn tự nhủ một cái: “Đi đường vòng cho an toàn.”
Thấy Quân Huyền quyết định như vậy, trong thức hải truyền ra thanh âm quen thuộc: “Sao phải đi đường vòng?”
“Kinh nghiệm tích lũy cả đó tiền bối, lần trước ở sơn lâm trước Phương trấn, ta đi thẳng vào liền bị rất nhiều hồn thú nhắm đến, nên lần này đi đường vòng an toàn hơn.” Quân Huyền cười cười đáp
“Cũng có lí đây, nhưng ta có cảm giác, ngươi phải đi thẳng vào mới gặp được hồn thú thích hợp.” Tiền bối nói xong liền không nói gì thêm.
Quân Huyền sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định nghe theo tiền bối thần bí này. Đi thẳng vào sơn lâm nguy hiểm đầy dẫy này.
Hắn phải tìm được hồn thú tốt nhất để có thể chinh phục dị hỏa.
….
Một lúc sau, trong sơn lâm rộng lớn, có thanh âm thảm thiết kêu lên.
“A…” Thanh âm có phần kéo dài mấy hơi thở mới dừng.
“Nguy hiểm thật mà! Toàn là yêu thú cường đại, không phải nhân cảnh như ta có thể đối phó được.”
Thanh âm được phát ra từ Quân Huyền. Hắn than lên rồi bắt đầu thở dốc. Hắn từ lúc tiến vào trong sơn lâm chưa từng được nghỉ ngơi, lúc đi ở bên ngoài sơn lâm thì không gặp nguy hiểm gì. Nhưng vừa tiến vào bên trong, hồn thú như đã chờ trực.
Hắn qua mấy lần chạy bán sống, bán chết bắt đầu dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng đột nhiên, Quân Huyền hắn phát hiện có chút gì đó không đúng lắm ở đây. Yêu thú đuổi theo hắn, rõ ràng là một yêu thú tam cấp.
Yêu thú tương đương với thiên huyền hoặc hơn của nhân loại không hề có nguyên do gì mà dừng đuổi theo hắn được cả.
Đúng lúc ấy, đằng sau Quân Huyền có một tiếng gào inh tai, nhức óc.
Gào…gào…
Quân Huyền hắn chỉ nghe tiếng gào thôi đã khiến thức hải dậy sóng, cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Hắn quay lại nhìn thử, thì đằng sau đang có một yêu hình gấu to béo đang cấp tốc đuổi đến chỗ hắn. Mà quan trọng hơn yêu thú này là yêu thú tứ cấp. Yêu thú này tương đương với huyền hư, hoặc linh hư của con người a. Một cái vỗ tay đủ để hắn chết.
Cự thú này mỗi bước chân chạy tới liền khiến chim trong sơn lâm này tá lả bay đi, bao nhiêu yêu thú đang xem Quân Huyền là con mồi cũng không dám tiến lại gần nữa.
Quân Huyền hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu chạy. Hắn chạy một cách hết tốc lực, hư không bộ toàn khai, hồn lực phụ thể cũng là toàn khai. Đối với yêu thú cấp bậc này, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng, đành dốc hết sức mà chạy.
Nhưng tốc độ của Quân Huyền so với yêu thú tứ cấp thì chẳng khác gì đang làm trò cười. Yêu thú tứ cấp chỉ như đang đi bộ nhanh hơn bình thường cũng đã ngang với Quân Huyền liều mạng chạy
Yêu thú tứ cấp này vừa đuổi theo vừa đùa giỡn với con mồi khó thoát khỏi số chết này. Mãi đến khi, Quân Huyền hắn chạy đến trung tâm của sơn lâm. Nơi có một hồ nước cực kỳ rộng lớn, nhưng nước ở đây không phải quá trong sạch đủ thấy đáy như trong huyền cảnh.
Nước có phần hơn đục đục một chút, chung quy cũng là vì hồ nước này để cho tất cả yêu thú sơn lâm dùng.
Quân Huyền vừa đến cạnh hồ nước, hắn dừng lại thở dốc. Hắn biết đây có lẽ là điểm báo mệnh là hắn đã sắp chết. Hư không bộ của hắn chưa đạt tới cảnh giới đạp xuyên qua nước được, kể cả hắn có bơi qua hồ này thì một cú nhảy của gấu yêu thú khủng bố này.
Mà chưa kể đến, dưới đồ nước này có khi chứa rất nhiều yêu thú tam cấp đang trực chờ hắn nữa.
Không mất thời gian 3s sau, yêu thú gấu với thân hình to lớn, vạm vỡ, tiếng vang vọng trời cũng đã đuổi đến nơi. Yêu thú gấu vừa đến nơi, thì bao nhiêu yêu thú con đang uống nước hay ở dưới nước cũng liền tán đi ngay lập tức, như yêu thú gấu là bá chủ của nơi đây vậy.
“Chết thật rồi, chết thật rồi.” Quân Huyền không thể không than lên.
Nhưng khi tiếng than của Quân Huyền vừa dứt, cũng là lúc từ người hắn phóng ra hai chiêu hồn kỹ. Từ tay để đằng sau lưng của Quân Huyền nhanh như chớp đã niệm xong một hỏa long mạnh mẽ, gào thét mà đánh tới yêu thú tứ cấp kia.
Chưa dừng lại, Quân Huyền há miệng ra một cái, hồn lực trong miệng hắn tụ thành một ám tiên thiên ngắm thẳng mí tâm yêu thú tứ cấp kia mà đánh tới.
Hai chiêu này đánh ra vừa lấy tốc độ, vừa lấy sự bất ngờ để đánh tới, chỉ hi vọng có thể làm yêu thú này phân tâm đôi chút để Quân Huyền hắn có thể thoát thân.
Nhưng yêu thú tứ cấp này, đối mặt với sự tấn công bất ngờ của Quân Huyền lại không thể hiện chút giật mình nào. Gấu yêu gào lên một tiếng như để chi uy.
Gào….
Hỏa long mạnh mẽ, hung hãn như vậy mà chỉ qua một tiếng gào đã liền bị phá tan.
Còn ám tiên thiên đánh tới ngay đằng sau hỏa long, không có dấu hiệu dừng lại chút nào, nó phóng một cách nhanh như thiểm điện vào yêu thú.
Bất quá, gấu yêu lại như khinh thường hồn kỹ này, nó mang thân hình to lớn nhưng tốc độ cực nhanh. Yêu thú liền dơ một bàn tay to khỏe ra để chống đỡ hồn kỹ này.
Ám tiên thiên cường hãn như vậy, vốn là sát chiêu giết người không chớp mắt, vậy mà đâm vào bàn tay to lớn của yêu gấu này liền vỡ tan, hồn lực tan biến vào hư không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...