Quân Huyền vẫn giữ thần sắc bình ổn nhìn lão nhân mặc hắc bào này. Hắn rõ ràng một việc, cảnh giới người này đã là vượt qua Linh Hư kỳ chuyện không có ba động huyền lực phát ra hẳn là do bản thân thu liễm lại. Quân Huyền ôm quyền, rất kính trọng bề trên nhìn lão nhân nói:
- Vị tiền bối này…người tìm Tiểu Ly tỷ là có việc gì?
Lão già mặc hắc bào vuốt râu rồi âm trầm nói:
- Ta là muốn mang tiểu nha đầu này đi tu luyện, ở lại nơi nhỏ bé này sẽ làm hao phí tiềm lực, thiên phú của nó.
Quân Huyền nghe xong cũng có chút giật mình. Qua vài lần giảng giải hồn kỹ, công pháp cho Tiểu Ly hắn biết nàng ngộ tính cực kỳ siêu việt. Cộng thêm vào huyền dương trì, qua tẩy rửa cốt tủy làm hiển lộ ra thiên phú của nàng giúp nàng tu luyện thần tốc.
Nếu là nàng có xuất thân từ một nơi khác lớn mạnh, bồi dưỡng nàng thì bây giờ nàng cũng cực kỳ chói lọi, khó nam tử nào dám đứng cạnh sánh đôi.
Lúc đó, khi nàng đi qua đế quốc nhỏ bé chỉ có Linh Hư kỳ này, sợ là cũng không thèm dừng lại nghỉ chân, nói gì đến việc nhìn qua Vân Hương Lâu nhỏ bé?
Quân Huyền gật đầu đồng ý nghìn vạn lần: “Tiểu Ly tỷ có thể được tiền bối để mắt đến, là cơ duyên của tỷ ấy. ”
Hắn biết thiên phú của nàng sợ là còn cao hơn hắn một bậc, hắn dù có nhiều cơ duyên nhưng cũng chỉ có thể dẫn trước nàng một chút ít. Nếu để thiên phú của nàng tại học viện này, tại đế quốc này chỉ sợ sẽ tổ phí.
Lão già mặc hắc bào lại vuốt râu nói:
- Cơ duyên trước mặt, nhưng nàng lại không nguyện ý nắm lấy.
Quân Huyền ánh mắt khó hiểu nhìn Tiểu Ly, Tiểu Ly có phần né tránh, nàng phơn phớn miệng hồng nói: “Ta đâu phải là không muốn nắm lấy.”
- Chỉ là tiểu nha đầu này có điều kiện là ta sẽ mang cả ngươi theo. – Lão già cười cười tiếp lời Tiểu Ly.
Quân Huyền có chút giật mình, nguyên nhân Tiểu Ly không đi đều là vì hắn. Nàng có thể nắm lấy cơ duyên trước mặt nhưng lại không muốn sở hữu nó một mình mà là cùng hắn chia sẻ. Nếu quả thực được lão già mặc hắc bào này mang đi, thì đúng là cơ duyên lớn.
Nhưng lão già này lại nhìn chằm chằm Quân Huyền một lúc, cảm giác như bí mật Quân Huyền che giấu đều là bị nhìn thấu:
- Tiểu tử này, thiên phú không hề tầm thường. Nhưng con đường mà hắn đi giường như lại đã được định sẵn, trong con đường đó cũng nói lên ta và hắn không có duyên.
Tiểu Ly có phần vội vàng hẳn lên, nàng nhanh chóng nói: “Sao lại không được? Thiên phú của đệ ấy còn hơn hẳn ta mà.”
Lão già bình thản đáp: “Ta cảm nhận được trên người hắn có khí tức cường đại còn lưu lại hơi mơ hồ của vị khác, mà hắn cũng là có được cơ duyên của mình rồi. ”
Nghe lão già nói xong Quân Huyền liền nghĩ đến vị tiền bối trong thức hải hắn, vị tiền bối này tu vi là sâu không thấy đáy. Đứng trước lão nhân áp bức như này vẫn bình thản nhắc nhở hắn đủ để cho thấy vị tiền bối này nắm trong tay toàn bộ cục diện.
Tiểu Ly không chấp nhận kết quả như này, nàng cắn răng, khẽ nói:
- Nếu Quân Huyền đệ không đi, vậy ta cũng không đi.
Lão già này như càng hứng thú với một tiểu cô nương cứng đầu này hơn, cười cười nói: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết trên đời này có bao nhiêu thiên tài tuyệt thế muốn đi theo ta không? ”
Tiểu Ly nàng lúc này cực kỳ nghiêm túc, có phần khom mình hướng tới lão già mặc hắc bào nói:
- Ta biết được tiền bối nhìn trúng là phúc khí lớn của ta nhưng nếu không có Quân Huyền giúp sức từ khi ở Vân Hương Lâu đến học viện ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Nếu không phải được Linh Vân đưa về rồi hằng ngày Quân Huyền và Tiểu Ly lớn lên cùng nhau, cùng chăm sóc bảo vệ cho nhau. Thì lúc đó, nàng sợ là cũng sẽ yếu ớt tựa vào một gốc cây mà chết đi.
Nếu không phải lên học viện được Quân Huyền giúp đỡ, nàng cũng sẽ không phát hiện ra được thiên phú, tư chất của mình…
Lão già mặc hắc bào cũng có chút giật mình, không ngờ một tiểu cô nương trẻ tuổi lại có suy nghĩ chín chắn, coi trọng ân tình cũ đến bậc này.
Quân Huyền nhìn Tiểu Ly một mực vì hắn cũng thở dài một tiếng, hắn nhẹ nhàng đi đến cạnh nàng, tay đặt lên bờ vai mềm mỏng ôn nhu nói: “Tiểu Ly tỷ, ta biết tỷ vì nghĩ cho ta. Đưa tỷ lên học viện cùng cũng không phải là có ý trói buộc tỷ, vì ta muốn ta cùng tỷ phát triển. Nay tỷ có được có duyên như vậy liền nắm lấy cơ hội để có điều kiện tu luyện tốt nhất. ”
Tiểu Ly gương mặt đỏ ửng vì động tác của Quân Huyền, Nàng cắn chặt môi của mình lại, trong mắt có nước ấm chảy ra, nàng nhỏ nhẹ nói:
- Nhưng mà Quân Huyền, lần này ta và đệ xa cách…thật sự không biết bao lâu mới gặp lại được.
Tiểu Ly đã quá quen thuộc với sự có mặt của Quân Huyền, cùng hắn đồng hành, cùng nói chuyện, cùng chiến đấu, cùng ăn… Đối với nàng, tương lai dù có rực rỡ ra sao đi nữa cũng không bằng những ngày tháng ở cạnh Quân Huyền tu luyện, dù là tu luyện ở nơi kém nhất đi chăng nữa, nhưng chỉ cần có hắn.
Lần này, nàng theo tiền bối thần bí này đi, thật sự không biết bao lâu mới có thể gặp lại. Nghĩ đến điều này, gương mặt có phần băng lãnh của nàng tan ra, trong lòng quật cường cũng liền có phần yếu ớt đến đau lòng.
Quân Huyền nhẹ nhàng xoay người nàng lại, lấy ngón tay gạt đi giọt nước mắt đang dần chảy ra của nàng. Hắn tự tin nói:
- Tỷ tin ta, chúng ta nhất định sẽ gặp lại vào một ngày sớm nhất có thể.
Hắn dừng lại một chút, gương mặt ửng đỏ lên ngượng ngùng nói: “Chỉ sợ lúc đó gặp lại, tỷ lại quá xuất sắc vì sợ mất thể diện sẽ không muốn nhận lại ta - một cái Vân Hương Lâu thiếu chủ nhỏ bé. ”
Tiểu Ly gương mặt dưng dưng nước mắt cũng dừng lại, nàng một nở nụ cười vì câu trêu đùa của Quân Huyền: “Dù sau này đệ có ra sao trong mắt ta cũng sẽ mãi là một thiếu chủ thiên tài không ai sánh được, bên ngoài có điều kiện tu luyện tốt ra sao cũng sẽ không bằng Vân Hương Lâu ấm áp. ”
Đôi mắt nàng tràn đầy hi vọng, gượng hỏi Quân Huyền:
- Quân Huyền…sau này đệ sẽ đến tìm ta sao?
Quân Huyền gật đầu một cái khẳng định chắc nịch như thái sơn. Hắn khẳng định: “Đương nhiên, ta sẽ đến tìm tỷ. Nhất định ta sẽ đến. ”
Quân Huyền hắn không cần biết tương lai Tiểu Ly sẽ ra sao, địa vị đạt đến mức nào nhưng chỉ cần hắn có cơ hội, hắn sẽ đến tìm nàng, xem nàng đã là trải qua những khổ luyện ra sao.
Tiểu Ly khẽ cười một cái, nàng lấy toàn bộ dũng khí, sự kiên cường của mình, giang tay ngọc ra ồm trầm lấy Quân Huyền một cái. Đầu nàng gục trên ngực hắn như muốn nghe con tim, cảm nhận hơi thở, khí tức nàng sẽ không bao giờ quên.
Quân Huyền cũng ngạc nhiên trong giây lát, hắn cảm nhận được Tiểu Ly trong giây phút này cực kỳ yếu đuối. Nàng như muốn được che chở trong giây phút ly biệt này, Quân Huyền cũng giang vòng tay ra sau lưng nàng, ôm phía sau lưng nàng, như an ủi, như động viên.
Thời gian cũng chầm chậm trôi qua, 5s…10s Tiểu Ly chợt giật mình, nàng gương mặt đỏ ửng buông Quân Huyền ra chạy vào phòng.
Nàng thoát khỏi lòng ngực hắn khiến hắn cảm nhận được sự mất mát của biệt ly, như đã quen thuộc có Tiểu Ly đi bên cạnh nhưng từ giờ là không khiến Quân Huyền cảm giác cực kỳ trống rỗng.
Khụ!
Lão già mặc hắc bào có phần khó chịu ho lên một tiếng, sau đó thở dài một hơi nói: “Tiểu tử, ta cũng phải cảm tạ ngươi giúp ta thuyết phục tiểu nha đầu này. ”
Mặc dù không nguyện ý thừa nhận nhưng lão nhân gia này biết rõ, chỉ cần Quân Huyền không nguyện ý, tiểu nha đầu kia cũng sẽ không đi theo lão.
Quân Huyền đối với vị tiền bối này vẫn ôm quyền kính trọng nói:
- Chỉ mong tiền bối có thể chiếc cố Tiểu Ly tỷ.
Lão nhân gia vuốt râu, cười cười đáp: “Cái này thì ngươi yên tâm, ta rất kén chọn người, người đã được ta chọn thì sẽ dốc hết lực bồi dưỡng.” Ngập ngừng trong giây lát, lão già nói tiếp: “Nhưng ngươi không được ta chọn không thất hụt hẫng, thất vọng sao? ”
- Tiền bối nói ta và người không có duyên, ta cũng không cưỡng cầu. Mà tiền bối còn bảo ta đã gặp được cơ duyên nên ta tin tương lai ta sẽ không bình thường.
Quân Huyền nghĩ thoáng qua hai bộ công pháp hắn đang tu luyện “Thiên Địa Tạo Hóa Công” công pháp tu luyện huyền lực cao cấp nhất, “Thôn Hồn Quyết” cũng không phải công pháp bình phàm.
Lão nhân gia có phần ngạc nhiên, tấm tắc khen: “Có chút khí chất! ”
Trầm ngâm một lúc, lão già tiếp tục nói: “Mà ta không muốn nợ ân tình người khác, vì vậy ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một cơ duyên. ”
Quân Huyền nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên, nhanh nhảu đáp: “Vãn bối xin lắng nghe. ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...