Trở lại với hiện tại, Thủy Quỳnh sau khi nghe được câu Quân Huyền nói lại không có cảm giác bị khinh thường gì cả. Nàng như vừa được hắn giúp nàng ngộ ra một điều mới. Quả thật ở trong tông môn rất nhiều tài nguyên được nàng sử dụng để nhanh chóng thăng cấp chứ không hề nghĩ đến căn cơ sẽ ra sao. Thăng cấp quá nhanh sẽ ảnh hưởng như nào?
Đến bây giờ, khi nghe Quân Huyền nói và đấu với hắn nàng hoàn toàn hiểu. Dù nàng cố gắng thăng cấp nhanh nhưng căn cơ yếu kém thì cảnh giới càng cao càng khó đạt được. Mà dù nàng có bước chân vào cảnh giới nàng luôn mơ ước là Linh Hư đi chăng nữa, nếu gặp phải yêu nghiệt có căn cỡ vững chắc như Quân Huyền lần nữa…sợ là dù cảnh giới yếu hơn nàng một chút nhưng vẫn có thể đánh bại nàng.
Thủy Quỳnh cắn chặt đôi môi của mình, nàng đã thua Quân Huyền hoàn toàn. Thủy Quỳnh có phần gấp gáp nói: “Ta thua rồi!”
Câu nói vừa vang lên liền khiến quảng trường học viện một phen ồn ào, náo nhiệt hẳn lên. Riêng về phần học viện thì khó mà diễn tả bằng lời được, bao nhiêu cảm xúc đều có cả. Một lần nữa…sau rất nhiều năm, học viện mới có thể trở mình thắng được tông môn trong tân sinh đại chiến.
Đây là điều rất rất nhiều người mong chờ, trong đó đặc biệt là cao tầng học viện. Cao tầng học viện luôn chứng kiến học viện thua thảm đã thấy nản lòng, nhiều người còn bỏ làm lão sư ở đây chỉ vì khó chấp nhận kết quả. Nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi lịch sử ấy! Hẳn là tên Trần Quân Huyền, ba chữ này sẽ cực kỳ khó phai trong lịch sử học viện.
Hắn bá đạo quá!
Nam nhân này…ta yêu mất rồi.
Nam nhân mạnh mẽ…ta thích.
Rất nhiều thanh âm vang lên, không rõ là nam hay nữ nhưng chung quy đều là hô hào cổ vũ, ăn mừng.
Trên cao đài học viện nhiều lão sư nhìn qua kết quả mà không dám tin vào mắt, lắp bắp như trẻ tập nói hỏi:
- Thắng…thắng rồi?
Mãi đến khi họ dụi dụi con mắt, nghe Thủy Quỳnh cam tâm chấp nhận kết quả mới một phen hô lên ăn mừng:
- Chúng ta thắng rồi!
- Thắng rồi!
Nhiều người không kìm nén được cảm xúc bỗng ôm trầm lấy nhau ăn mừng chiến thắng, quên cả hình tượng lão sư nghiêm túc bình thường.
Vân Lam nhìn thân ảnh Quân Huyền mà có phần dưng dưng nước mắt. Nàng nghìn vạn lần cũng không bao giờ nghĩ đến Quân Huyền hắn mạnh mẽ nhường này. Đúng là cảnh giới của hắn có một chút cao nhưng không ngờ được, thực lực còn vượt xa cảnh giới như vậy.
Lấy sức nhân huyền cảnh chiến bại bát tầng cộng luyện thể. Không chút nghỉ ngơi nào, tiếp tục dùng sự bá đạo chèn ép địa huyền…thực lực chiến đấu vượt qua người bình thường làm được.
- Giám khảo, ngài có phải nên tuyên bố kết quả rồi không?
Quân Huyền hắn dứt khoát quay lưng lại với Thủy Quỳnh, hắn nhìn giám khảo mà tự tin nói.
- Được! – Vị giám khảo cũng nhanh chóng đồng ý. Quân Huyền hắn đã đánh bại được người đứng đầu rồi, cư nhiên đủ chứng minh cho mọi người thấy hắn đủ thực lực lấy toàn bộ phần thường.
- Khoan đã!
Đúng lúc ấy, có một thanh âm vang lên từ nơi cao tầng học viện truyền xuống dưới. Thanh âm phát ra từ tông chủ âm hương môn.
- Ảnh tông chủ còn lời nào muốn nói sao? – Lục Ngôn bên cạnh gương mặt dừng sự ăn mừng lại, nghiêm túc hỏi.
Tông chủ âm hương môn lại bỏ qua lời Lục Ngôn nói mà hướng xuống nơi các tân đệ tử tông môn đang chờ để mở lời:
- Thủy Quỳnh đã bại, còn ai muốn lên đấu với hắn không? Chỉ cần chiến bại được hắn, tông môn sẽ trọng thưởng.
Tông chủ âm hương môn không chấp nhận kết quả này, hắn chỉ tay vào Quân Huyền như xác định mục tiêu. Lời nói mang tính kiên quyết cực độ, tông môn luôn cao cao tại thương sao có thể thua học viện nhỏ bé như vậy được?
- Ảnh tông chủ như vậy là có ý gì? Ban đầu đệ tử đứng đầu kia không phải nói đánh bại được nàng ấy là coi như đã thắng sao?
Vân Lam gương mặt cực kỳ tức giận. Nàng vừa có phần lo, vừa tức. Quân Huyền hắn vừa chiến đấu như vậy sao có thể còn hồn lực mà đánh tiếp được, tông chủ âm hương môn làm như vậy không phải cố ý bức ép hắn thua sao?
Mà quan trọng hơn, chiến thắng của học viện có thể đạt được đều là công lớn Quân Huyền bỏ ra, phần thưởng hắn phải có toàn bộ mới đúng nhưng nếu hắn bị đánh xuống thì học viện dù có thắng được đi chăng nữa phần thưởng hắn nhận sẽ ít đi một phần, như vậy cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tương lai tu luyện của hắn.
Tông chủ âm hương môn chỉ cười lạnh đáp:
- Đó là đệ tử kia loạn ngôn trong thi đấu không được tính, quy định ban đầu vẫn là giám khảo ra. Thẻ tre bốc lên ai đánh bại được toàn bộ mới có thể tính là thắng.
Vân Lam gương mặt cực kỳ uất ức, quy định đúng là như vậy. Nhưng lời nói của tân đệ tử kia đã chắc như đinh đóng cột vốn là tính là khẳng định thứ hai trong luật đấu. Chỉ không ngờ, tông chủ âm hương môn dễ dàng thay đổi như vậy.
- Vốn nghe danh tông chủ âm hương môn xảo trá, ta còn không tin. Bây giờ thì hoàn toàn hiểu. – Vân Lam dứt lời liền ngồi xuống, nàng nuốt trọn cục tức vào trong. Bàn tay nàng nắm chặt lại, nếu không phải nàng còn việc quan trọng chưa hoàn thành thì hôm nay nàng cũng sẽ dùng sự căm phẫn đánh lên tông chủ âm hương môn này.
Hắn dựa vào tu vi huyền hư hậu kỳ, tông môn lớn mạnh nên đã quá quen với việc tung hoành trên đầu học viện rồi. Nếu nàng chưa đột phá thì không nói, nhưng nhờ Quân Huyền nàng tới hậu kỳ huyền hư…nếu đánh, chưa chắc ai đã bại dưới tay ai.
Bên dưới, các học viên một màn lo âu. Dù nói Quân Huyền hắn đánh bại hai người đứng đầu tông môn bên kia nhưng thực lực tông môn vẫn quá mạnh. Người thứ hai bát tầng thì người thứ ba cũng sẽ chỉ thấp hơn một chút, như đạt tới ngũ tầng hoặc lục tầng. Với thực lực như vậy đã đủ chèn ép toàn bộ tân sinh còn lại của học viện rồi.
Quân Huyền hắn với tính huống này lại không chút lo sợ. Hắn hít sâu một hơi, gương mặt cực kỳ thân thiện cười lên một cái. Chân hắn bước trên diễn võ đài, hướng nơi các tân đệ tử tông môn mà đi tới. Đứng trên nhìn xuống hắn mới mở lời nói:
- Quên nói với các vị, ta còn là một luyện đan sư nữa. Mà đối với luyện đan sư như ta, có học viện tài trợ, lão sư hết lực dạy bảo đưa tài nguyên luyện đan thì việc luyện ra chục viên, trăm viên đan dược bổ sung hồn lực không phải là không thể.
Quân Huyền hắn lấy từ trong túi áo ra vài bình đan dược, đan dược trong các bình này quả thực có công dụng hồi phục hồn lực. Đây là hắn chỉ luyện ra để phòng bị trong trường hợp nguy cấp nhưng không ngờ lại dùng tới sớm như vậy.
- Nếu các vị muốn lên đấu với ta…ta sẽ chiều đến cùng!
Lời nói của Quân Huyền cực kỳ quyết đoán, mạnh mẽ. Kèm theo lời nói là đầu hai ngón tay Quân Huyền kiếm hồn lại hiện, hồn lực tỏa ra không chút yếu nhược nào, cực kỳ mạnh mẽ, bá đạo.
Các đệ tử bên dưới âm hương môn nhìn kiếm hồn mà run run. Nếu chưa chứng kiến trận chiến của Quân Huyền với Thủy Quỳnh thì bọn họ còn bỏ qua kiếm hồn này mà ngạo nghễ đi lên. Nhưng nhìn Thủy Quỳnh mạnh mẽ còn thua thảm dưới kiếm hồn này thì đi lên khác gì nộp mạng đâu, sợ là một kiếm đã đủ phân thắng bại rồi.
Tân đệ tử âm hương môn bất giác lùi lại mấy bước chân, ai cũng lắc đầu tay xua xua như từ chối lên. Quân Huyền hắn nhìn qua một màn liền có chút ưng thuận, quả thực nếu chiến đấu bây giờ hắn chưa chắc đủ đánh bại toàn bộ dù cho có đan dược hồi phục đi chăng nữa. Nhưng quan trọng hơn, hắn nói vài lời đánh vào sĩ khí bên đệ tử tông môn thì hắn nắm được phần thắng cao hơn.
Chỉ là không ngờ tới là toàn bộ đệ tử đều không ai muốn làm chuột bạch kiểm tra sức mạnh của hắn nên cuộc chiến này, phân định thắng thua đã hoàn toàn rõ ràng.
Quân Huyền hắn thu lại kiếm hồn lại, quay người nhìn phía các cao tầng đang ngồi nói vang lên:
- Theo ta thấy thì bên tông môn đã đều đồng ý kết quả này, Ảnh tông chủ không cần dò hỏi nữa đâu.
Ảnh sát nhìn đám đệ tử nhu nhược kia mà nổi gân xanh trên mặt, không nghĩ tới đám đệ tử này còn đặt mặt mũi lên cao hơn phần thưởng. Hắn “hừ” lên một tiếng rồi lắng lặng không nói thêm câu nào.
- Giám khảo, lần này ngài tuyên bố được rồi. – Quân Huyền cực kỳ nắm bắt cơ hội, hắn nhanh chóng nói với giám khảo.
Vị giám khảo này còn nhìn xung quanh thử xem có ai lên nữa không, nhưng lần này hoàn toàn im lặng. Không khi quảng trường cực kỳ nghiêm túc, trang nghiêm…bên học viện ai cũng đều im lặng, hồi hộp ngóng chờ kết quả này.
- Vậy thì…tân sinh đại chiến lần này…Thiên Hỏa học viện thắng.
- Kèm theo đó như quy định phần thưởng ban đầu, phần thưởng sẽ thuộc về Trần Quân Huyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...