Ta Xuyên Không Thành Tà Thần
- Số 22 Vương Hùng
Thanh âm vừa vang lên liền làm Âm Hương môn một phen bùng nổ, số 22 có thể nói là người gần như mạnh nhất trong số đệ tử nhập môn của họ. Thực lực hoàn toàn không ai nắm rõ nhưng lực chiến có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ. Vương Hùng này thân hình có chút to lớn vạm vỡ, trên hai cánh tay có cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gương mặt tràn trề bá khí.
- Nhân huyền cảnh bát tầng? Cảnh giới huyền lực còn hơn ta…?
Nhìn nam tử này bước lên võ đài, Quân Huyền hắn cảm nhận được sự ngạnh ép đến từ đối phương tỏa ra. Sự ngạnh ép này cho thấy hắn còn mạnh hơn cả tân sinh đệ nhất học viện, cảnh giới đã vượt qua tân sinh học viện rất nhiều.
- Tông môn…đúng thật là khó lường mà. – Quân Huyền cảm thán lên.
Người thứ hai mà đã có cảnh giới huyền lực hơn hắn, trong khi Quân Huyền được đứng đầu bảng thiên phú học viện mà cảnh giới cũng chỉ bằng Vương Hùng kia. Nói như vậy cảm nhận được tên kia thiên phú cũng là mạnh mẽ vô cùng, tài nguyên có được hẳn là không ít đi. Mà người thứ hai thôi đã như vậy thì người đứng đầu liệu cảnh giới đến mức nào đây?
Vương Hùng mỗi bước chân đều mang theo bá đạo chi khí, hắn chỉ tay không đi lên không cần mang theo vũ khí gì cả. Đôi mắt ánh lên vẻ hiếu chiến hiếu thắng.
- Đứng thứ ba tân sinh học viện, để ta thử đấu vài chiêu…
Vương Hùng dừng bước, miệng hướng tới Tiêu Huyền nói. Tiêu Huyền cũng như cảm nhận được áp lực đối phương mang tới có khí phòng bị ra mặt. Hai bên không nói thêm lời nào nữa trực tiếp xuất thủ. Nhưng kết quả không mất quá lâu đã xuất hiện, Tiêu Huyền trực tiếp chém một kiếm cực kỳ mạnh xuống nhưng Vương Hùng kia lại dùng thân thể đón kiếm.
Rõ hơn là hắn dùng cánh tay cơ bắp đón trọn bộ kiếm của Tiêu Huyền. Kiếm của Tiêu Huyền nhìn qua hùng mạnh nhưng khi chém lên tay Vương Hùng thì một chút thương tích cũng không có, điều mà ai cũng ngạc nhiên ra mặt.
Tiếp đến, Vương Hùng năm ngón tay tay còn lại nắm lại thành một huyền, ngạnh sinh sinh đánh tới Tiêu Huyền không chút nương tình nào cả. Lực đấm tới cực kỳ mạnh mẽ đủ để toàn bộ tân sinh học viện và đệ tử nhập môn của tông môn phải kiêng kị. Tiêu Huyền kịp thu kiếm về phòng thủ nhưng quyền này mạnh mẽ đến độ đấm kiếm của Tiêu Huyền vỡ đôi ra, đánh thẳng tới lồng ngực Tiêu Huyền.
Một đấm nặng như thái sơn giáng xuống làm Tiêu Huyền trực tiếp khụy xuống, miệng có máu phun ra, ngất trực tiếp tại chỗ phải được đưa xuống.
- Luyện thể..?
Bên trên các cao tầng học viện chứng kiến qua đều tự hỏi trong đầu. Luyện thể ở đây là nói đến những công pháp mạnh mẽ dùng với thân thể, luyện thể có thể tăng sức chiến đấu người khác một cách mạnh mẽ nhưng mà lại phải trải qua quá trình đau đớn như chết đi sống lại.
Thậm chí có cường giả đã tới huyền cảnh nhưng không chịu nổi đau đớn vì luyện thể mà trực tiếp chết đi. Nhưng ở đây tân sinh này cảnh giới chưa tới địa huyền, độ tuổi cũng chỉ là 18 tuổi mà thôi mà đã bước vào quá trình luyện thể rồi. Thậm chí còn có chút thành tựu hiện lên rõ, nhưng mà luyện thể ở đây là tân sinh đó truy cầu sức mạnh hay là tông môn ép buộc đây?
Điều quan trọng hơn tân sinh này cảnh giới không thấp, cộng với luyện thể có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ trong đồng trang lứa nhưng vẫn chỉ xếp thứ hai, vậy người mạnh nhất có thể mạnh đến cường độ nào đây?
- Vương Hùng đã lên thì coi như chiến bại đã rõ.
Bên Âm Hương môn có một người cực kỳ thân bí, thân hình có phần thon dài nhỏ con, cả người khoác một bộ áo dài che kín tận chân nhưng thanh âm nói ra lại mang đậm ngạo khí. Thanh âm trên cùng từ người này bình phẩm, nghe người này nói vậy đám đệ tử xung quanh cũng gật đầu đồng ý.
- Yếu quá…quá yếu…gọi người mạnh hơn lên chơi với ta đi.
Trên võ đài, Vương Hùng nhìn Tiêu Huyền đưa xuống bắt đầu than lên. Có thể một đấm đánh bại Tiêu Huyền liền hiểu rõ khó ai ở học viện có thể đánh bại hắn nữa rồi. Thậm chí đến người đứng đầu bảng tu vi tân sinh cũng có chút run sợ bị gọi trúng. Bởi vì người này từng giao thủ với Tiêu Huyền có thể nói lưỡng bại câu thương.
Nhưng xếp hạng của hắn có thể đứng đầu cũng nhờ gia thế, hắn được gia tộc cung cấp một hoàng binh nên có thể chiến vượt cấp, đánh được người có tu vi cao hơn một bậc là nhân huyền ngũ tầng nên mới xếp trước Tiêu Huyền. Còn Tiêu Huyền dựa vào thực lực riêng của mình chỉ đánh hòa với nhân huyền ngũ tầng mà không thắng.
- Số 11 Lục Hoành
Thanh âm vừa vang lên liền khiến Lục Ngôn trên cao biến sắc. Hắn biết rõ khả năng thực lực của con trai mình, đương nhiên cũng hiểu đối đầu với Vương Chung này sẽ có kết quả ra sao. Đến Tiêu Huyền mạnh mẽ qua một đấm kia được chuẩn đoán là gãy xương ngực thì con trai hắn sợ còn thảm bại hơn.
- Con trai Lục viện trưởng lên đài đấu rồi, liệu có thể thay đổi cục diện này không?
Nam tử gầy gò ngồi cạnh Lục Ngôn bắt đầu nói bóng nói gió. Có thể nói khi đạt tới cảnh giới hoàn toàn khác như các cao tầng nơi đây thì xác định cảnh giới một tân sinh dễ như trở bàn tay. Tông chủ của Âm Hương môn cũng vậy, hắn chỉ nhìn Lục Hoành một cái liền đã rõ cảnh giới của Lục Hoành như ban ngày. Câu nói trên cũng chỉ là cố ý cười nhạo một phen.
- Lục viện trưởng giấu thật sâu nha, con trai Lục viện trưởng hẳn cũng sẽ mạnh mẽ như ngài, vậy mà chỉ xếp hắn ở vị trí mười một? Là cố ý biến hắn thành sát chiêu sao?
Nữ tử bên dưới cũng được cớ liền lấy cớ này nhục mạ Lục Ngôn hơn một chút. Mà phải nói ở đây Lục Ngôn là viện trưởng học viện, dìm hắn xuống cũng coi như dìm gương mặt học viện xuống vậy. Nữ tử kia mỗi lời nói đều mang theo vẻ khinh thường nhục mạ, thật thâm hiểm.
- Con trai ta có bản lĩnh ra sao thì cũng là tự thân nó có được, chỉ sợ có những người cố ý ác độc ép đệ tử cường bạo tu luyện luyện thể công pháp chỉ vì muốn giành được phần thưởng nhỏ bé này thôi.
Lục Ngôn bên cạnh cũng đối đáp không kém lời nào. Nhưng mà bên trên vừa nói được vài lời thì bên dưới kết quả đã ngã ngũ.
Lục Hoành bên dưới bước lên với động thái có chút run sợ ra mặt, hắn mang theo một thanh đao to lớn lên nhưng chưa kịp chém đao nào liền bị Vương Hùng hung hãn lao tới đấm một đấm bay thẳng ra khỏi diễn rõ đài. Trận chiến chỉ vẻn vẹn một phút, quá mức nhanh chóng đi.
- Xem ra là con trai Lục viện trưởng cũng không phải long đầu ở trong tân sinh học viện rồi. - Ảnh tông chủ nhìn một màn đấu đá nhanh chóng này mà đánh giá.
- Long đầu quả thật không phải con trai ta, long đầu là một người khác nhưng chỉ vì vài lí do nên mới không xuất chiến được. Nếu mà hắn có thể xuất hiện chỉ sợ Vương Hùng bên dưới cũng sẽ thành bại tướng.
Lục Ngôn dù không muốn công nhận nhưng đến bây giờ bản lĩnh của Quân Huyền đủ để hắn nhìn với con mắt hoàn toàn khác. Hắn nói cũng hoàn toàn dựa trên sự xác thực, Quân Huyền có thể kiếm được hai viên tinh thạch yêu thú nhị cấp đứng đầu bảng tiêu diệt yêu thú thì thực lực cũng sẽ mạnh mẽ ở cấp bậc hoàn toàn khác rồi.
Vương Hùng dù cho có luyện thể qua đi chăng nữa nhưng mà muốn đấu với Quân Huyền thì theo cảm nhận của Lục Ngôn…Vương Hùng sẽ thua mà thôi!
- Thú vị! Có thể đánh bại được Vương Hùng sao…nếu có thể liền mời hắn ra đi.
Tông chủ Âm Hương môn đôi mắt nhắm hờ hững đối đáp lại.
- Chỉ cần hắn muốn liền sẽ xuất hiện.
Thanh âm đối đáp này không phải Lục Ngôn mà là Vân Lam. Nàng hiểu rõ tính cách Quân Huyền hơn ai hết trong học viện, hắn dù có chút lười nhác trong chiến đấu nhưng nhìn học viên bị bắt nạt sẽ ra mặt một chút. Mà lại trong tên hai mươi người kia có hai nữ thần, người của hắn bị đánh tới…hắn lại sẽ để yên sao? Thêm nữa, hắn luôn muốn phần thưởng mà phần thưởng lần này hậu hĩnh như vậy, hắn sao bỏ qua được.
- Vậy ta cũng có chút hứng thú mong chờ thử. – Phó tông chủ bên Âm Hương môn mồm mép nhanh chóng đáp lại. Ánh mắt nàng vẫn có chút nhỏ xíu lại trong cực kỳ nhan hiểm khó đoán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...