Quân Huyền thấy vậy liền cười cười, hắn đứng dậy đi tới chỗ Ngọc Lan thử. Đến lúc này, Quân Huyền mới có thể quan sát kỹ hơn dung mạo của Ngọc Lan, hai chữ nữ thần đúng là xứng với nàng. Dung mạo nàng không hề có chút thua kém Kim Phượng, một chín một mười.
Nếu Kim Phượng có gương mặt hiền hậu ấm áp thì Ngọc Lan lại có gương mặt thanh tao, nhã nhặn, đôi lông mi dài tạo nét khiến gương mặt nàng xinh đẹp hơn. Đôi môi nàng nhỏ nhắn, có chút ửng hồng thiếu nữ gương mặt thì trắng như tuyết mà không có một vết thương gì trên đó. Đôi mắt to tròn, đồng tử ánh lên màu nước biển khiến nam tử dễ dàng bị hút hồn.
Mái tóc nàng đen dài có chút như được uốn qua khiến hơi mềm mại uyển chuyển bao quanh khuôn mặt khiến gương mặt nàng được tôn lên hơn. Quân Huyền nhanh nhảy đi tới, hắn nhìn qua một lượt liền biết nàng đã khôi phục lại một phần rồi. Nhưng nàng lại không hề bỏ chạy khi Kim Phượng giao thủ với Phong Liêm chứng tỏ nàng có phong thái của nữ trung hào kiệt, không vì sợ chết mà bỏ bạn.
Quân Huyền cũng vì điểm này mà mới bỏ đan dược quý giá ra cho nàng. Quân Huyền đến gần nàng nhưng Ngọc Lan không hề có động thái phòng bị hay gì cả bởi qua ánh mắt hắn, Ngọc Lan phát hiện hắn không có chút tà niệm nào.
Đến gần nàng chút nữa, Quân Huyền ngồi xuống lấy đan dược ra nói:
- Đây là đan dược trị thương, cô nương uống nó đi. Yên tâm ta không hại cô đâu.
Đối với đan dược Quân Huyền đưa, Ngọc Lan không chút từ chối, nàng gật đầu đáp:
- Ta biết ngươi không hại ta, vì ngươi là bằng hữu của Kim Phượng nên ta tin tưởng được. Đan dược này sau này ta sẽ trả gấp đôi.
Quân Huyền gặp tình huống này cũng không biết nói gì thêm nữa, nhìn nàng lạnh lùng dứt khoát như vậy nên hắn khó có thể bắt chuyện thêm. Đang định đứng dậy quay lại chỗ Kim Phượng thì Ngọc Lan níu tay áo hắn rồi nói:
- Ngươi tên là gì?
Quân Huyền nhìn qua tay nàng đang níu áo hắn một cái rồi liền đáp: “Ta tên Quân Huyền, mạo muội hỏi danh tính cô nương?”
Nữ tử bên kia nghe Quân Huyền khách khí như vậy liền cười mỉm, sự lạnh lùng cũng tan dần ra nàng khe khẽ đáp:
- Ta họ Hàn tên Ngọc Lan. Ngươi có thể đỡ ta ra gần Kim Phượng được không? Thương thế ta chưa khỏi…
Quân Huyền gật đầu rồi nhẹ nhàng lấy tay nàng khoác lên vai hắn, hắn đỡ nàng đứng dậy rồi đưa nàng ra chỗ Kim Phượng. Ngọc Lan vừa được hắn đỡ dậy liền tò mò hỏi:
- Quân Huyền ngươi thuộc hệ nào bên huyền hệ vậy? Ta hỏi chỉ để dễ trả đan dược thôi, không có ý gì đâu.
Ngọc Lan vừa nói vừa thể hiện sự ngượng ngạo của mình khiến Quân Huyền có chút phì cười đáp:
- Ta không có bên huyền hệ, ta thuộc hồn hệ.
- Ồ! Không ngờ hồn hệ lại có tân sinh lợi hại như ngươi.
Nói đến đây Ngọc Lan như nhớ ra gì đó liền lẩm bẩm nói thử ra: “Quân Huyền…Quân Huyền… hồn hệ…ngươi có phải tên quái vật đứng đầu bảng thiên phú không? ”
Nghe nàng nói vậy Quân Huyền có chút méo mặt: “Đứng đầu thì đúng rồi nhưng ta là con người không phải quái vật. ”
Thấy Quân Huyền khẳng định đúng Ngọc Lan liền ngạc nhiên ra mặt, nàng hiểu vì sao hắn có thể đánh bại Phong Liêm một cách nhanh chóng rồi. Mới vào học viện hắn đã là một nhân hồn rồi, học ở học viện thực lực hắn sẽ tịnh tiến là chắc nên một Phong Liêm không có bảo kiếm không thể làm được gì hắn là phải.
- Mà này, ngươi và Kim Phượng có gì mờ ám sao? Ta thấy hai người tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình liên tục?
Quân Huyền có chút ngơ ra, hắn lắc đầu nguầy nguậy phủ định: “Ta và Phượng nhi chỉ là bạn cùng đồng hành thôi.”
- Chỉ là bạn đồng hành mà gọi Phượng nhi thân mật như vậy? – Ngọc Lan cô nàng này cực kỳ nhạy cảm, mỗi câu Quân Huyền nói nàng đều hỏi ngoáy lại trọng điểm ngay.
Quân Huyền đối với biểu hiện của Ngọc Lan không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, ngược lại là hững hờ đáp:
- Cũng chỉ là cách xưng hô thôi, đâu nhất thiết phải làm quá lên như vậy chứ?
Ngọc Lan có chút không quan tâm thương thế của mình gào vào tai Quân Huyền: “Làm quá không sai đâu, ngươi có biết người có thể gọi nàng ta là Phượng Nhi chỉ đếm trên đầu ngón tay không?”
Quân Huyền hắn gật đầu cho qua không nói gì thêm nữa, hắn nhanh chóng đưa nàng đến gần nơi Kim Phượng đang trị thương. Sắp xếp chu đáo, Quân Huyền mới quay ra khôi phục hồn lực vừa tổn thất của mình.
Nhưng không hề được như ý, hắn và Ngọc Lan, Kim Phượng vừa khôi phục được một chút thì bắt đầu xuất hiện dị tượng.
Dị tượng xảy ra khiến cả ba người chứng kiến một phen này cũng trấn kinh. Quân Huyền, Kim Phượng và Ngọc Lan cũng ngây lập tức dừng trị thương
Dị tượng đó là từ cây linh thảo tam cấp tưởng trừng như vô hại kia lại mọc ra rất nhiều xúc tua màu tím nhanh chóng cắn nuốt những vật xung quanh, vật đầu tiên nó cắn là xác của Phong Liêm
Quân Huyền nhanh chóng tiếp nhận tình hình, hắn giờ đã lờ mờ đoán ra vì sao một cây linh thảo tam cấp lại không có yêu thú canh giữ. Hóa ra thứ nguy hiểm nhất là nó, nó thôn phệ một tên huyền lực thập cấp đỉnh trong vài hơi thở đủ để thấy sự khủng khiếp. Quân Huyền hắn chưa bao giờ cảm thấy ớn lạnh gáy như lúc này, từ cây linh thảo truyền cho hắn cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Hắn quay lại nhìn hai nữ tử kia rồi chỉ nói duy nhất một từ:
- Chạy!
Như nhận được tín hiệu, hai nữ tử ngay lập tức đứng dậy không kịp phủi quần áo, hai nàng cùng Quân Huyền nhanh chóng chạy. Đơn giản vì hai nàng cũng cảm nhận được thứ ở trong linh thảo kia không phải thứ ba người có thể đối phó.
- Chạy? Chạy được sao? – Từ linh thảo truyền ra một âm thanh âm lãnh khiến ai nghe được liền rùng mình ngay lập tức.
Thanh âm rơi xuống liền như muốn biến đổi không gian nơi đây, cả ba người nghe được thanh âm kia nhưng không chút chần chừ nhanh chóng chạy. Nhưng dường như có sức mạnh đáng sợ nào tác động khiến cả ba người nhìn tưởng đang chạy nhanh nhưng thực tế còn chưa thể rời khỏi vị trí cũ.
Đến lúc này cả ba người đều hiểu, đây là sự áp chế về cảnh giới. Cây linh thảo kia ẩn chứa một vật cực kỳ khủng bố, nghĩ đến đây ba người không khỏi nuốt ực nỗi sợ xuống dũng cảm đối mặt.
Quân Huyền đến thời khác sinh tử này vẫn thể hiện bản lĩnh nam tử, không tỏ vẻ sợ hãi nào đứng lên trước hai nàng như muốn che chở cho hai nàng. Kim Phượng thấy vậy liền định đứng lên để tạo động lực cho hắn nhưng Ngọc Lan ngay lập tức ngăn lại, nàng chỉ khẽ lắc đầu một cái đủ để Kim Phượng hiểu ý.
- Hay cho một nam tử có chí khí, ngươi yên tâm sau khi ta đoạt xác ngươi sẽ cho hai nữ tử đằng sau thành lô đỉnh ngay lập tức. Ngươi cũng là hưởng thụ một phần rồi!
Từ cây linh thảo tam cấp lại truyền ra những thanh âm rợn người, thanh âm rợn người còn mang theo sự bỉ ổi đến mức hai nữ tử đằng sau Quân Huyền không chịu nổi, gương mặt hai nàng thể hiện ra sự phỉ nhổ, khinh bỉ rõ rệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...