- Quân Huyền a, ngươi sau khi tham gia huyền cảnh trở về có thể qua huyền hệ, tới phòng ta được không?
Thanh âm lọt vào tai Quân Huyền khiến hắn có chút không tin, nữ thần gì đấy mà lại đang chủ động mời hắn tới phòng? Không lẽ số mệnh hắn đào hoa quá tầm kiểm soát sao? Quân Huyền có chút không tin, thanh âm vẫn lạnh lùng đáp lại:
- Ta sang phòng một cô nương làm gì?
- Không…không ta không có gì ý, chỉ là muốn ngươi dùng võ hồn tạo hương thơm cho phòng ta thôi. – Kim Phượng đỏ mặt đối đáp lại. Nghĩ tới hắn là nam nhân đầu tiên vào phòng nàng, mà cũng là nam nhân nàng chủ động mời a, khiến nàng ngượng đỏ chín cả mặt.
- Cái này đơn giản thôi, quan trọng cô quá nổi bật. Ta tới phòng cô không sợ giữa đường tới hay về bị giết chứ? – Quân Huyền hắn vẫn tỏ vẻ lo lắng, lạnh lùng đối đáp.
- Yên tâm, sẽ không ai dám động tới ngươi đâu. – Kim Phượng khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.
- Vậy được… - Quân Huyền gật đầu đồng ý với vẻ mặt hơi miễn cưỡng chút.
Thật ra, trong tay nải hắn có thanh tâm đan đặc biệt mang hương vị của ngọc huyền thảo nhưng hắn không vội đưa nàng. Có một mỹ nhân mời sang phòng hắn không thể từ chối rồi! Từ chối một là có tội, hai là ngu ngốc a.
Kim Phượng thấy Quân Huyền miễn cưỡng như vậy liền tiếp thêm một chút lợi ích hơn:
- Ngươi chỉ cần tạo hương thơm xong ta sẽ không gọi ngươi là dâm tặc, hạ lưu nữa.
- Được! Một lời đã định. – Quân Huyền hắn lập tức đồng ý. Tin tức hắn nhìn nữ thần không mảnh vải che thân này lộ ra, chưa nói tới hình ảnh hắn tan nát thì hắn cũng sẽ tan nát trước do rất nhiều đám fan cuồng của nàng ghen tị oánh tới chi uy.
Quân Huyền sử dụng bản đồ đưa Kim Phượng đi hái linh thảo một cách nhanh chóng mà không phải gặp chút khó khăn nào. Linh thảo thì nàng với hắn theo ước định, linh thảo có thể giúp tăng huyền lực nàng sẽ lấy, tăng hồn lực hắn sẽ lấy. Còn linh thảo dùng để luyện đan thì cả hai sẽ đem bán rồi chia đôi tiền.
Nhưng linh thảo cấp thấp xung quanh cũng có giới hạn nhất định, muốn có nhiều hơn hắn phải đi xa hơn nữa nhưng khoảng cách có chút không tiện.
Bây giờ, muốn có linh thảo thì chỉ có đối mặt với yêu thú mới có được. Dù không muốn nhưng hoàn cảnh bắt buộc, Quân Huyền hắn kiếm một nơi có vài cây linh thảo nhị cấp mà có yêu thú yếu canh giữ. Nhưng yếu ở đây cũng là nhất cấp rồi, nếu một con nhất cấp thì không sao nhưng canh giữ linh thảo ít nhất cũng tới hai con nhất cấp.
Nhìn linh thảo và yêu thú đang canh giữ, hắn có thể đối phó với một con yêu thú nhất cấp được nhưng Kim Phượng thì sẽ khó khăn hơn, sợ là còn mất mạng a. Nếu như Kim Phượng có thể đột phá tới nhân huyền cảnh có lẽ sẽ giúp hắn được đôi chút, không chần chừ Quân Huyền quay sang hỏi Kim Phượng:
- Kim Phượng, với số linh thảo hiện có đã đủ để cô đột phá chưa?
Kim Phượng nàng nhìn linh thảo nàng đang có rồi tính thử, vài hơi thở sau nàng quay lại đáp với gương mặt có chút thất vọng:
- Với số linh thảo này, chỉ sợ là lên được thập cảnh đỉnh phong. Mà ngươi có thể gọi ta là Phượng Nhi cũng được.
Nói đến đây, nàng chợt ửng đỏ mặt. Còn Quân Huyền nhìn nàng như vậy cười cười rồi đáp:
- Cũng được, cơ mà bây giờ không đột phá được lên nhân huyền thì khó rồi đây…
Kim Phượng thấy trên gương mặt hắn có chút lo lắng liền tò mò hỏi:
- Sao ngươi lại muốn ta bây giờ đột phá lên nhân huyền cảnh? Có việc gì gấp sao?
- Theo võ hồn ta cảm nhận thì những linh thảo cấp thấp bị chúng ta hái gần hết rồi. Muốn có linh thảo cấp cao cần đối phó với yêu thú, mà Phượng Nhi chưa đột cảnh giới nhân huyền thì khó a. – Quân Huyền không ngần ngại giảng giải mục đích cho nàng.
Kim Phượng cũng chợt chau mày, tình huống này quả thức có chút khó khăn. Nàng và hắn đều chưa đủ khả năng đối phó với yêu thú nhất cấp a, nhưng không đối phó được nhất cấp thì linh thảo sẽ không có, huyền tinh để tranh đoạt cơ hội vào huyền dương trì cũng sẽ bay theo gió.
- Vẫn là phải tốn kém một chút. – Quân Huyền hắn than lên một tiếng rồi thò tay vào tay nải tìm kiếm một thứ gì đó.
Một thời thần sau, hắn lấy ra một bình đan dược. Kim Phượng nhìn như vậy có chút ngạc nhiên thốt lên:
- Ngươi là luyện đan sư?
Quân Huyền gật đầu nhẹ một cái như đáp án cho nàng. Lúc này, Kim Phượng có chút kinh nghi, nàng dù ở huyền hệ nhưng sự nổi tiếng của luyện đan môn nàng cũng rõ. Luyện đan môn rõ ràng từ trước nay chỉ thu nhận nữ học viên, mà phải là người có thiên phú cao mới có cơ hội vào.
Vậy mà Quân Huyền hắn có thể tiến nhập luyện đan môn? Hắn là nam tử a, vậy thiên phú luyện đan của hắn phải vượt bậc lắm mới được tiến vào luyện đan môn…Nghĩ đến đây, nàng có chút bất ngờ ra mặt.
- Đây là Dương Huyền Đan, ăn nó có thể hấp thụ được huyền lực như ở linh thảo nhị cấp. – Quân Huyền vừa giải thích vừa đưa nàng năm viên đan dược. Hắn cảm nhận được năm viên thừa sức giúp nàng phá cảnh giới rồi.
Kim Phượng nàng không lập tức nhận ngay mà còn tỏ ra như muốn từ chối hắn, miệng nhỏ của nàng nhanh chóng đáp:
- Cái này quá quý giá, ta sao nhận nổi.
- Quý giá cái gì chứ? Phượng nhi đột phá cũng là góp phần an toàn cho ta không phải sao? – Quân Huyền hắn đưa năm viên đan dược vào tay nàng không để nàng từ chối nữa.
Nàng nhìn hắn một với ánh mắt có chút cảm động, hắn vậy mà lại chi lớn như vậy để nàng đột phá. Dù hắn nói miệng là để bảo vệ hắn nhưng thực chất là để kiếm linh thảo, mà linh thảo kiếm được cũng chia đều ra hắn không hề có phần hơn nhưng lại vì nàng bỏ ra giá lớn như này. Nam tử này khác biệt với những nam tử tán nàng chỉ biết nói bằng miệng.
Nàng gật đầu nhẹ rồi kiếm một nơi có huyền lực nồng đậm hơn một chút, bắt đầu luyện hóa linh thảo và đan dược. Quân Huyền nhìn nàng bắt đầu quá trình đột phá liền rời đi. Hắn rời đi không phải bỏ rơi nàng giữa đương mà hắn cần phải quay lại đón một thứ quan trọng với hắn, đó là Linh nhi a.
Hôm qua, hắn vì tranh cãi với Kim Phượng mà quên mất Linh Nhi đang tích cực luyện hóa tinh hoa mặt trăng đề cao tu vi. Nếu là luyện hóa bình thường thì sẽ có lợi không bàn tới, nhưng hắn bỏ quên nàng tới tận bây giờ là xế chiều. Mặt trời chiếu cực gây gắt chỉ sợ nàng ngốc này không kịp trốn vào bông hoa hắn đưa nhanh chóng bị hồn bay phách lạc.
Quân Huyền hắn liền sử dụng huyền kỹ Thiên Thư đưa, huyền kỹ này tên là Hư Không Bộ có thể giúp hắn bổ sung vào cái hắn đang thiếu đó là tốc độ. Huyền kỹ này hắn chỉ nắm được một chút nhưng miễn cưỡng có thể thi triển, Quân Huyền hắn dùng huyền lực để thi triển huyền kỹ này. Huyền kỹ này được biệt vì khi luyện được đến đại thành sẽ có thể lăng đạp hư không như huyền hư kỳ mới làm được.
Qua thời gian mấy nén hương, Quân Huyền đã đến được nơi hôm qua hắn để Linh Nhi tu luyện. Đến nơi, hắn không nhìn thấy Linh Nhi có thể yên tâm một phần vì hắn nghĩ nàng đã trốn được vào bông hoa hắn để lại kịp. Nhưng hắn sợ là trường hợp xấu, nàng đã bị ánh nắng đốt cháy khiến hồn bay phách lạc rồi.
Không chần chừ một giây phút nào, Quân Huyền hắn tìm xung quanh xem bông hoa hắn để lại ở đâu. Rõ ràng, hắn đã đặt ở vị trí cố định nhưng không rõ vì sao hôm nay lại không thấy ở đâu? Không lẽ có người đi qua thấy đẹp liền tiện tay cầm hộ?
Cuối cùng, Quân Huyền hắn cũng thở phào nhẹ nhõm đôi chút vì hắn tìm được bông hoa nhỏ dưới một hốc đá. Nhẹ nhàng nhặt lên và phủi bụi xung quanh, xong xuôi Quân Huyền vội vàng gọi:
- Linh Nhi…Linh Nhi…
Gọi liên tục nhưng lại không có nửa lời nào đáp lại hắn. lòng Quân Huyền sốt như lửa đốt đến chân, hắn gọi Linh Nhi nhưng lại như có sự gào thét lên.
Nhưng đáp lại âm thanh hắn gọi là cả một bầu trời yên ắng không tiếng đáp chỉ có tiếng gió thoảng qua. Quân Huyền hắn lúc này mới chợt cảm thấy trống vắng hơn bao giờ hết.
- Linh Nhi ngốc này, không biết tránh ánh nắng đi sao, hay là mải tu luyện không tránh kịp?
Quân Huyền hắn tự đặt câu hỏi trong lòng mình nhưng đáp án không có. Hắn cũng không hiểu sao cảm giác bây giờ của hắn ngập tràn buồn bã, oán hận. Nếu Linh Nhi tan biến thì hung thủ là hắn, nếu hắn không mang Linh Nhi vào huyền cảnh đã không như vậy, nếu hắn không mải trêu đùa nữ thần Linh Nhi cũng sẽ không bị như vậy…hết thảy là do hắn!
Hắn thấy lòng mình trống vắng hơn bao giờ hết. Hắn chỉ tiếp xúc với nàng một thời gian ngắn nhưng hắn biết rõ nàng là một cô gái tốt, dù có chút ngây ngô khờ khạo nhưng không thể che đậy vẻ đáng yêu của nàng. Nếu hắn không đưa nàng vào đây, hẳn là nàng có thể vô tư thoải mái thêm ít nhất một năm nữa trước khi biến mất.
Thậm chí, nàng gặp người giỏi hơn hắn liền có thể giúp nàng triệt để rồi. Tất cả là do hắn quá vô dụng, do tính mê gái của hắn mà ra… Quân Huyền hắn gọi Linh Nhi trong thảm thiết và vô vọng, hắn ước nàng có thể đáp lại hắn dù chỉ một từ, một từ thôi…
- Linh Nhi cô trả lời ta đi, chỉ cần cô đáp lại ta hứa không bắt nạt cô nữa, sẽ nói chuyện với cô nhiều hơn… - Quân Huyền hắn vô vọng thật rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...