- Sao lại đưa ta về phòng người, ta có phòng riêng rồi mà? Không lẽ, ngươi có ý định gì với ta sao? – Quân Huyền sắc mặc có chút biến sắc hỏi lại.
- Ta đường đường là mỹ nữ của học viện ngoài kia có bao nhiêu lão sư theo đuổi không hết sao lại đặt chủ ý lên một học viên như ngươi chứ? – Linh Mộng đứng dậy đi ra bàn lấy một chén thuốc gì đó đưa Quân Huyền.
- Uống đi, nó giúp ngươi khôi phục lại hồn lực đã tiêu hao. Cũng vì hồn lực tiêu hao quá độ này ta mới đưa ngươi về ta để phòng truyền hồn lực.
Linh Mộng vừa nói vừa ngồi xuống lườm Quân Huyền. Tên này ăn gan hùm hay sao mà dám buông lời như thế với nàng chứ?
Quân Huyền hắn vừa uống hết bát thuốc Linh Mộng đưa cho thì bên ngoài cửa có một thanh âm nữ tử vang tới, thanh âm không hề nhỏ nhẹ như Linh Mộng mà thanh âm nữ tử này mang tới sự vội vàng nóng nảy.
- Đâu rồi? Hắn đâu rồi?
Cánh cửa bật mở ra, từ ngoài có một nữ tử thân mặc thanh y nhanh chóng bước vào phòng. Nữ tử này vừa đi vào liền đảo mắt xung quanh, nơi nàng dừng lại là Quân Huyền đang ngồi trên giường kia.
Không chần chừ chút nào, nàng cấp tốc tiến đến rồi mở lời trước:
- Tiểu tử ngươi không sao chứ?
Quân Huyền nhìn nữ tử này trong phút lát rồi chợt nhận ra, nàng chính là người muốn thu nhận hắn là đồ đệ nhưng không thành, phó viện trưởng học viện thiên hỏa – Tô Vân Lam.
- Đa ta phó viện trưởng tới thăm, ta không sao.
- Thật ra ta hỏi cho có thôi. Vào chuyện chính sự luôn, dù ta biết chuyện này có hơi vội vàng đôi chút nhưng chuyện này liên quan tới tương lai của tiểu tử ngươi.
- Đó là bái ta làm sư phụ, cậu sẽ trở thành đệ tử đầu tiên của ta, cũng có thể nói chức phó viện trưởng tương lai nằm trong tay cậu đến 80%.
Vân Lam có chút vội vàng liền nói một mạch ra. Khi âm thanh dừng lại liền làm cho Linh Mộng bên kia có chút không thể ngờ được, phó viện trưởng lạnh lùng nay lại đích thân đưa ra lời hứa như vậy, mà lời hứa với một học viên a!
- Thật ra không phải ta không muốn bái ngài làm sư phụ, mà ta đã có sư phụ rồi! – Quân Huyền cười cười đáp.
- Đâu ai cấm ngươi có hai sư phụ đâu? – Vân Lam tiếp lời.
- Nhưng ta đã đồng ý với ngài ấy, ta sẽ chỉ bái ngài ấy làm sư phụ. – Quân Huyền cười khổ đáp. Đến lúc này, hắn cũng khâm phục khả năng diễn xuất của mình.
- Bất quá… - Quân Huyền gãi đầu hướng tới Vân Lam nói tiếp.
- Bất quá, ta không thể bái ngài làm sư phụ nhưng ta có thể theo học ngài.
Vân Lam nghe vậy sắc mặt đang u buồn kia liền trở lên vui tươi trở lại.
- Thật sao?
Quân Huyền cười cười, gật đầu.
- Phó viện trưởng nhưng thiên phú của hắn về luyện dược không hề kém luyện hồn. – Linh Mộng bấy giờ vốn im lặng nhưng khi nghe được hắn nói vậy liền lập tức lên tiếng.
Quân Huyền hắn cũng là một thiên tài giới luyện đan rồi, nếu hắn liền bỏ luyện đan chuyên tâm sang luyện hồn thì quả thực phí mất thiên phú luyện đan của hắn.
- Ta biết, nhưng… - Vân Lam lưỡng lự không nói lên lời.
- Hay là vậy, hằng ngày buổi sáng ta học luyện đan, chiều theo ngài tu luyện vậy có thể thuận đôi đường a.
Quân Huyền nhìn hai mỹ nữ rồi nói.
- Ngươi không sợ mệt sao? – Linh Mộng và Vân Lam cùng câu hỏi.
- Chút chuyện này có là gì, với lại…
- Với lại sao?
- Ta không thể để một trong hai mỹ nhân buồn được!
Câu nói của hắn vừa dứt cả hai nàng đều mặt đỏ như trái cà chua chín. Dù hai nàng là mỹ nữ của học viện nhưng vì chức vụ và tu vi đều cao, nên đâu ai dám buông lời ong bướm tán tỉnh. Vậy mà nay lại để một học trò làm cả hai cùng đỏ mặt.
- Vậy, chiều mai ngươi lên phòng ta tu luyện.
Dứt lời, thân ảnh phó viện trưởng lần nữa thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất trong hư vô.
- Ngươi bình phục rồi, thì thì có thể về phòng được rồi, sáng mai nhớ đến sớm. – Nói xong, Linh Mộng cũng liền đẩy hắn ra ngoài, khép cánh cửa lại mà tim vẫn còn đang đập nhanh.
Hắn nhìn bóng dáng hai nàng rồi rời đi với vẻ tiếc nuối:
- Từ lúc xuyên không đến giờ, gặp bao nhiêu mỹ nữ chỉ dám tán bằng lời đúng là giang sơn dễ đổi, nhát gái khó rời.
Quân Huyền vừa đi về phòng, liền bắt đầu vào tu luyện hắn có cảm giác hôm này tiêu hao hết hồn lực như vậy cũng không phải không có lợi, có lẽ lúc trước hắn tu luyện quá nhanh hồn lực chưa kịp bình ổn đã thêm hồn lực mới làm sinh ra một loại hỗn độn huyền lực. Dù nghe tên kêu vậy nhưng lại không có lợi cho hắn là mấy, hỗn độn hồn lực này lại chiếm không ít không gian hồn lực trong đan điền hắn.
Lần này, nhờ một lần tiêu hao sạch mà hắn có thể hấp thụ hồn lực một cách từ từ và chọn lọc hồn lực tinh túy hơn.
Một đêm tinh luyện hồn lực như vậy khiến hắn cảm giác lực lượng hồn lực trong người tăng lên không ít, mà lại không chỉ riêng hồn lực tăng lên.
Quân Huyền hắn chuẩn bị xong liền tiến tới phòng luyện đan riêng biệt. Tới nơi, không chỉ riêng lão sư ở đây mà còn cả đồ đệ của nàng nữa. Cả hai nàng nhan sắc đều mỹ miều khiến nam nhân học viện ai cũng có chút nghiêng ngả, nay Quân Huyền lại tiếp xúc riêng như vậy nếu lộ ra, Quân Huyền hắn sẽ là đối tượng đầu tiên được thiến.
Mà lại hôm nay cả hai nàng đều mặc một bị y phục đồng màu, hai nàng khoác trên mình một bộ hồng sắc y phục khiến cả hai người trong mềm mại, nữ tính hơn rất nhiều, cả hai người nếu so sánh đúng là một chín một mười.
- Chào lão sư, chào học tỷ.
- Ừm, hôm qua ngươi đã luyện được thanh tâm đan rồi, chỉ là phẩm chất đan dược hôm qua gần như đạt tới phế đan. Nên hôm nay ngươi tiếp tục luyện đi.
- Vâng. – Quân Huyền có chút thất vọng, thân ảnh nặng nề đi tìm nguyên liệu luyện đan.
Bấy giờ, Thanh Thúy đứng đấy nghe được cuộc trò chuyện liền tiến tới gần sư phụ nói nhỏ:
- Sư phụ sao người lại bảo chỉ có một viên? Mà loại phế đan? Rõ ràng đệ ấy luyện ra là ba viên, hơn nữa còn là hoàn mỹ như vậy, một vết sứt nhỏ cũng không thấy. – Thanh Thúy trong lời nói mang theo sự ngưỡng mộ chứ không có chút ghen tị nào.
- Nếu hắn biết cũng sẽ làm hắn thêm kiêu ngạo thôi, mà muốn trở thành thiên tài đích thực thì kiêu ngạo là không thể có! – Linh Vân nhìn Thanh Thúy rồi giảng giải.
- Ra vậy, đệ tử thụ giáo. – Dứt lời, Thanh Thúy liền đi kiếm nguyên liệu luyện đan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...