- Tiểu Huyền Huyền, đệ mau tới chỗ này theo chỉ dẫn của ca.
Sâu trong thức hải Quân Huyền có thanh âm vang lên ngay sau khi Tiểu Viêm ngủ đi. Hắn nghe giọng nói quen thuộc này liền biết là Long Ca a, cười cười hắn đáp lại:
- Ca là muốn ta đi đâu?
- Theo ca chỉ dẫn.
Dứt lời, Quân Huyền làm theo Long Ca chỉ dẫn. Hắn theo những gì Long Ca nói cũng chỉ đi vòng quay nơi đất trống này một chút, thi thoảng dừng lại vài giây rồi đi tiếp. Qua hết một vòng, Quân Huyền không nhịn nổi mà hỏi:
- Ca đang làm gì vậy?
Bất giác, trước mặt hắn xuất hiện thân ảnh quen thuộc, là thân ảnh của con cá chép vàng. Cá chép vàng gương mặt tỏa ra sự thỏa mãn, đuôi vẫy vẫy nói:
- Ca dẫn đệ đi thu yêu linh, với số yêu linh như vậy đã khôi phục được cảnh giới của ca tới địa huyền cảnh.
Quân Huyền có phần không nhịn nổi, hắn nói lớn hơn một chút: “Chỉ là đi vòng vòng mà ca đã đạt tới địa huyền?”
Hắn như không dám tin vào sự thật này. Hắn phải khổ sở tu luyện rất lâu mới đạt tới địa huyền cảnh, vậy mà cá chép vàng này chỉ qua một vòng đi của hắn, nuốt vài yêu linh liền đã đạt tới địa huyền?
- Không cần phải ngạc nhiên vậy đâu, tu luyện của ta khác của đệ, đó là đệ phải tự thân tu luyện đi lên từng bước. Còn ca đã đạt cảnh giới cao hơn nhiều nhưng bị mất đi, giờ chỉ cần ăn yêu linh là có thể khôi phục dần. – Long Ca như cười cười giải thích cho hắn.
Quân Huyền cũng có phần thu liễm lại, quả thực khôi phục cảnh giới thì khác với hắn tu luyện nhưng mà tốc độ khôi phục cũng có phần biến thái. Nhưng chung quy là hắn đã có thêm trợ thủ nữa, với sức mạnh của hắn là Long Ca bây giờ, đấu một thiên huyền cảnh không phải không thể.
Đúng lúc đó, thanh âm tiền bối cũng truyền ra theo: “Tiểu tử, cơ duyên dị hỏa của ngươi tới rồi.”
Quân Huyền nghe xong, đôi mắt cũng sáng rực lên quang mang. Hắn rời học viện đến đây là vì dị hỏa, nay cuối cùng cũng sắp có được dị hỏa tới tay. Hắn có phần không kìm nổi, gấp gáp hỏi lại:
- Tiền bối, dị hỏa ngài nói là đang ở đây?
Bất quá, tiền bối như cười mà không phải cười trước sự vội vàng này, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi đi theo bản đồ ta đã tạo ra này, đến điểm đó…đứng lại đọc chú ngữ.
Dứt lời, tiền bối này như ở trong thức hải Quân Huyền nhấc một ngón tay lên. Ngón tay tiền bối vừa nhấc lên khiến cả thức hải hắn dậy sóng một cách mạnh mẽ. Từ đầu ngón tay tiền bối phát ra quang mang, chính là nhằm thẳng vào não hải Quân Huyền bắn tới.
Quân Huyền tiếp nhận thông tin cũng gật gật đầu. Trong não hải hắn bây giờ chính là đang chứa toàn bộ đường đi của ngọn núi này nhưng mà hắn lại chỉ có một đường duy nhất để đi. Bởi vì đường hắn đi này là tới điểm tiền bối nói hắn cần tới, điểm này được đánh dấu màu đỏ khiến nó nổi hẳn lên trên bản đồ.
Quan trọng hơn là, điểm hắn tới này lại không hề có người nào qua lại, chủ yếu là yêu thú ở đó. Mà xung quanh điểm đó, yêu thú tam cấp không hề ít, cho thấy hắn muốn tới nơi đó cũng rất khó.
Nhìn kỹ một hồi lâu, Quân Huyền hắn dứt khoát bước đi.
…………
Sau nửa ngày đường, vì có bản đồ trong tay nên Quân Huyền đã tới được nơi tiền bối chỉ điểm. Nhưng mà hắn lại chưa thể tiến vào trung tâm nơi điểm đỏ đó, bởi vì xung quanh nơi đây yêu thú canh giữ theo hắn đếm được cũng tới ba con số lượng. Mà ba con này đều là tam cấp yêu thú.
Việc bây giờ Quân Huyền làm đó là chờ đợi, hắn chỉ có thể đợi tới khi yêu thú lơ là, tiến vào trung tâm điểm đó, đọc chú ngữ tiền bối bảo. Tiếp đó, là nương theo vận mệnh sắp xếp hắn có bị yêu thú phát hiện ra và đánh tới không.
Không mất quá lâu, thời gian như đã tới trưa. Ba con yêu thú này cũng lơ là nơi đây, thay vào đó lần lượt tản ra như để đi kiếm đồ ăn. Quân Huyền hắn cũng chờ trực cơ hội này, Hư Không Bộ và hồn lực phụ thể được huy động toàn bộ công suốt, sau đó dẫm lên mặt đất gần đó, cả thân thể hắn trực tiếp hướng tới trung tâm điểm đỏ bắn vào.
Điểm đỏ này chỉ là một vùng đất trống, nhưng tiền bối yêu cầu hẳn phải đứng vào được trung tâm mới đọc chú ngữ. Quân Huyền không dám sai xót chút nào, chân hắn vừa chạm đất liền bắt đầu nhẩm lại chú ngữ tiền bối nói…
- Cha..thiên..cổ..la..ngạo..
Một tràng dài cổ ngữ được Quân Huyền niệm ra. Ngay khi vừa niệm xong, cả thân thể hắn bỗng trở lên phát sáng. Ánh sáng chói mắt đến mức ba yêu thú nơi xa như phát giác được ngay, cấp tốc quay trở lại.
Nhưng mà, khi yêu thú quay trở lại cũng là không kịp, bởi vì ba giây trước ánh sáng bao trùm cơ thể Quân Huyền và hắn biến mất ngay lập tức. Quân Huyền cũng bị ánh sáng kia làm chói mắt nên nhắm lại, khi mở mắt ra khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Không phải là cánh rừng xanh tươi lúc trước hắn đứng nữa mà bây giờ hắn đang đứng trên một sa mạc khô cằn. Sa mạc này rộng lớn quá sức tưởng tượng, nhìn không thấy đường ra ở đâu. Mà gió thổi cuốn theo cát cũng mạnh bạo khác thường, một luồng gió thổi qua đủ để khiến người bình thường chân không thể đứng vững, cơ thể yếu nhược hơn sẽ phải lùi vài bước.
- Sao ta lại ở sa mạc? – Quân Huyền gương mặt khó hiểu, lập tức tự hỏi.
Đáp lại câu hỏi này có thanh âm như hơi thỏa mãn một chút: “Cuối cùng cũng đến rồi tiểu tử, tạo hóa tiếp theo…con giun kia sẽ chỉ cho ngươi.”
Thanh âm của tiền bối vừa dứt thì bên cạnh Quân Huyền cũng xuất hiện một con cá chép vàng. Quả như tiền bối dự liệu, cá chép vàng vừa xuất hiện liền dùng hai vây khua khua, miệng tấm tắc nói: “Ra đây là thứ ngươi hướng tới…dị hỏa!”
Trầm ngâm một lát, cá chép vàng nói tiếp: “Dị hỏa này khí tức ẩn giấu thật sâu, nếu không phải truyền tống đến nơi này…ta cũng sẽ không thể phát hiện ra được.”
Nghe Long Ca than lên, hắn mới cảm nhận được sự khủng bố của tiền bối. Dù tiền bối chưa quá phô trương sức mạnh ra một lần nào nhưng mà có thể cảm nhận được xa như vậy, vượt qua Long Ca có sức mạnh khủng bố này đủ để thấy tiền bối không chút đơn giản nào. Đây chính là một cái chân lớn để hắn ôm dài dài.
Quân Huyền cười cười hỏi lại: “Long Ca, ca cũng biết tới dị hỏa sao?”
Đuôi cá khua khua, đôi mắt nhìn ra phía trước như nhớ lại gì đó nói:
- Sao ta lại không biết được, thứ đồ dị hỏa này…ngày xưa ca dùng nó nướng thịt suốt mà.
Nói đến nướng thịt bằng dị hỏa, Quân Huyền cũng là nuốt một ngụm nướng miếng xuống. Hắn là rất có tâm hồn ăn uống a, nướng thịt bằng lửa thường hay thú hỏa hắn đã từng nhưng mà nướng bằng dị hỏa thì chưa. Quân Huyền hắn tạm lắng tâm hồn ăn uống xuống, gấp gáp nói: “Ca mau dẫn ta chinh phục dị hỏa.”
- Đi.
Long Ca dứt khoát nói, sau đó đuôi cá vẫy vẫy phóng lên đằng trước Quân Huyền như dẫn đường cho hắn.
Quân Huyền được Long Ca chỉ đường nên đi rất nhanh, ngoại trừ bão cát nhiều khi bất ngờ nổi lên thì hoàn toàn không có yêu thú tấn công. Hắn còn tưởng con đường đến dị hỏa này cực kỳ thuận lợi bởi không ai cùng tranh nhưng mà khi còn cách một tòa thành xa xa 200m,
Quân Huyền hắn phải dựng tóc gáy, thần hồn chấn động rung lên cảnh báo. Hắn cảm nhận được yêu lực rất nồng đậm, yêu lực này không phải từ một yêu thú tạo ra mà là rất nhiều yêu thú tạo thành. Bước chân hắn có phần dừng lại khiến Long Ca cũng ngạc nhiên dừng lại theo, cất tiếng hỏi:
- Sợ rồi sao?
Hắn cười mà không phải cười, một nụ cười lạnh đáp: “Tứ cấp yêu thú…còn có rất nhiều tam cấp yêu thú…”
Trải qua nhiều trận chiến, sự mẫn cảm với yêu lực của Quân Huyền tăng lên rất nhiều. Nên hắn phát hiện ra yêu lực thôi, còn về số lượng này là Thiên Thư đưa ra cảnh báo.
Long Ca cũng gật gật, đáp: “Quả thực có tứ cấp yêu thú tồn tại, với cảnh giới của hai người hợp lại…chưa phải đối thủ của nó. Ca với đệ nếu bị phát hiện, trở thành thức ăn hợp lí hơn.”
- Vậy phải làm sao? Mà dị hỏa phải đi qua đó sao? – Quân Huyền toát mồ hôi hỏi lại, nếu quả thực phải đi qua đó thì nguy hiểm trùng trùng. Tứ cấp yêu thú cảm nhận của nó rất lớn, hắn muốn lẻn qua được cũng khó có thể thành công.
Long Ca có phần ngơ ra, nói: “Không phải đi qua…”
Quân Huyền nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, không phải đi qua thì hắn cũng gần dị hỏa hơn một phần rồi. Nhưng mà, Long Ca lại nói tiếp: “Mà dị hỏa vị trí chính là ở giữa thành. Nếu ta không sai, chính là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, bảo khố của thành!”
Hắn nghe xong, một nụ cười cũng không hé nổi. Dị hỏa đúng là không phải đi qua thành nhưng mà là đi vào trung tâm thành. Cái này vị trí dị hỏa lại còn là ở trong bảo khố của tứ cấp yêu thú a. Hắn đột nhập được vào thành may ra còn được nhưng mà tới nơi như vậy, hắn mảnh mảnh một chút cơ hội là không có.
Một bàn tay lau vài giọt mồ hôi trên trán hắn, hơi thở có phần đứt quãng Quân Huyền hỏi: “Hay là quay về?”
Long Ca đuôi cá rung lên: “Đệ ngốc sao, đã đến gần như vậy mà còn quay về. Muốn tiến vào thành, tới bảo khố không phải không thể…ta có cách!”
Long Ca vừa dứt lời khiến đôi mắt Quân Huyền sáng rực lên, quang mang tỏa ra. Hắn liền hít một hơi lấy lại tự tin, gấp gáp hỏi: “Ca có cách?”
Vây cá vẫy vẫy, Long Ca nói tiếp:
- Đúng vậy, mà cách này của ta liên quan trực tiếp tới sở trường của đệ…luyện đan!
- Ca mau nói… - Quân Huyền hắn hứng thú lên, vội hỏi.
- Ta có một đan phương, đệ luyện ra được đan dược này…sau khi ăn vào liền khiến cơ thể tỏa ra yêu khí. Bất quá, đan phương này có hạn chế, đó là chỉ giữ được yêu khí trong một ngày. Những lần sau uống vào, tác dụng cũng sẽ không có.
Quân Huyền nghe Long Ca nói vậy cũng có chút suy nghĩ. Nếu quả thực như vậy, hắn chỉ có cơ hội một ngày để lẻn vào bảo khố của tứ cấp yêu thú kia. Một ngày thời gian a, đây cũng quá ngắn đi, một ngày để hắn làm quen vài yêu thú còn được chứ tới được bảo khố, lén lấy chìa khóa lọt vào trong cũng rất khó.
Nhưng mà, Long Ca đã tạo cho hắn một cơ hôi, hắn nhất quyết không bỏ qua. Tạo hóa trước mặt này, hắn phải nắm lấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...