Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Lam Túc và Lâm Khinh dạo chơi chán chê ở Nhật Nguyệt đại lục, đến Lam gia bồi Lam phụ Lam mẫu một năm rồi mới bàn tính đến việc quay trở lại Không Minh đại lục để thăm phụ mẫu của Lâm Khinh.

Lâm Khinh rủ rê được khá nhiều người đi cùng, bốn người Ti Lam, Đan Mặc, Phong Huyết, Tiêu Lan và cả đám Trương Phong Thắng, Vũ Tinh Hà đều có hứng thú với Không Minh đại lục, muốn đến đó phát triển. Lâm Khinh cũng dự định mở tự do truyền tống xuyên qua giữa hai đại lục, người muốn đi qua chỉ cần nộp linh thạch là đủ.

Tất nhiên việc tốt không đến lượt người ngoài. Đáng lẽ ra Thiên Huyền tông sẽ là người đứng ra quản lý truyền tống trận này, nhưng có một việc rất bất tiện, vị trí của Truyền tống trận nằm ngay cạnh Thi Nguyệt tông, hơn nữa lần trước lúc Lâm Khinh xuyên qua gặp phải khe hở không gian cho nên điểm đến có chút sai sót, về sau y và Lam Túc phải mời Phương lão nghiên cứu thật kỹ để tu bổ Truyền tống trận này.

Vuốt mặt cũng phải nể mũi, cuối cùng Lam Túc để cả Thiên Huyền tông, Thi Nguyệt tông và Kiếm Minh tông cùng quản lý và chia chác lợi ích của Truyền tống trận này.

Phương Chu đương nhiên không chê, tông chủ Thi Nguyệt tông lúc đầu còn giả bộ không cần, lúc sau cũng rất nhiệt tình mà hưởng thụ.

Sau khi truyền tống trận được sửa chữa xong xuôi, Nhật Nguyệt đại lục chính thức có thể qua lại với các đại lục khác, tất nhiên điểm trung chuyển vẫn là Lâm gia ở Không Minh đại lục. Lâm Khinh làm việc này nhìn qua thì có vẻ nghĩa khí không thu lợi ích gì, thế nhưng nghĩ kỹ Lâm gia mới là thế lực chiếm lời lớn nhất.

Truyền tống trận này gây xôn xao tại Nhật Nguyệt đại lục, vô số tông môn rục rịch đổ linh thạch vào đó, ai chẳng hiếu kỳ với đại lục mới, muốn đi khám phá là chuyện bình thường, nhất là những tu sĩ đang gặp bình cảnh.

Điều này Lâm Khinh không biết, y đã cùng mọi người đặt chân lên địa phận của Không Minh đại lục rồi.

Tất nhiên mọi chi phí cần dùng đều tính lên đầu Lâm Khinh, dù sao thứ mà y nhiều nhất bây giờ chính là linh thạch.

Nhiệt độ ở Không Minh đại lục thấp hơn Nhật Nguyệt đại lục một chút, lúc Lâm Khinh về tới nơi lại đúng mùa đông, cả đoàn người tuy đều là tu sĩ nhưng vẫn thấy hơi lạnh thổi qua tê tái.

Lam Túc phất tay, một quang tráo lớn lập tức bao quanh người hắn và Lâm Khinh.

"Lâm Khinh, chúng ta dự định tự mình đi thăm thú Không Minh đại lục, nên chia tay ở đây thôi." Ti Lam đột ngột tiến đến. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào phủ đệ khổng lồ của Lâm gia, sau đó nói với Lâm Khinh.


"Các ngươi không đến nhà ta sao?"

Ti Lam lắc đầu. "Đến khi nào chúng ta muốn tới đại lục khác chúng ta sẽ quay lại đây, còn bây giờ chúng ta muốn tự khám phá."

"Như vậy cũng được."

Lâm Khinh cũng không can thiệp vào quyết định của bọn họ, nhìn sang Trương Phong Thắng và Vũ Tinh Hà. "Vậy hai người đã có kế hoạch gì chưa? Chi bằng đến Lâm gia ở một thời gian trước đã."

Trương Phong Thắng vội xua tay. "Thôi, ta không vào đâu, ta với Tinh Hà cũng có dự định riêng rồi, chúng ta chia nhau ra ở đây thôi."

Lâm Khinh đành phải tạm biệt mọi người, y hào phóng đưa cho mỗi người một tấm thẻ bài, thẻ này có thể giúp bọn họ tự do di chuyển tại truyền tống trận nội bộ. Còn muốn đến các đại lục khác, ngay cả Lâm Khinh cũng phải bỏ linh thạch.

Thật ra đến Lâm gia sau đó nhận giúp đỡ của Lâm Khinh, tài nguyên tu luyện sẽ không thiếu, thế nhưng những người ở đây đều là thanh niên chí lớn,  không giống như Thương Ly và Tần Ca chỉ muốn ổn định, bọn họ còn muốn tự mình xông pha, chinh phục đại lục mới.

Lâm Khinh hiểu điều đó nên không hề ngăn cản, thế nhưng y vẫn nói.

"Ừm, các ngươi đi đi, nhưng mà nhớ đến lúc ta và Lam ca tổ chức đại điển song tu thì các ngươi nhất định phải có mặt đấy."

Ti Lam gượng cười: "Nếu ta nghe được tin chắc chắn sẽ tới mà."

Ý là nếu không nghe thấy tin thì sẽ vắng mặt.

Tự nhiên bầu không khí bỗng khó xử, bỗng một bàn tay ôm lấy eo Lâm Khinh rồi kéo lại, Lam Túc thản nhiên nói.

"Các ngươi có khó khăn gì cứ đến đây, có lẽ chúng ta còn phải ở Không Minh đại lục dài dài."

"Được! Có duyên thì gặp lại."

Sau khi mọi người đi hết rồi, Lâm Khinh mới kéo tay Lam Túc.

"Chúng ta vào nhà thôi."

Lam Túc ngoài mặt bình thản không nói câu nào, nhưng trong lòng đang nổi sóng, hắn im lặng nhìn toà phủ đệ khổng lồ phía trước, tính toán sơ qua cũng phải mấy chục ngàn trượng. Tuy hắn đã biết Lâm gia rất giàu có, nhưng mà giàu có thế này thì...

Nói thật hắn hơi chùn chân.

Lâm Khinh lần đầu thấy biểu hiện thất thố của Lam Túc, trong lòng vui vẻ, y rướn người lên hôn chụt một cái vào má hắn, sau đó lấy tay xoa xoa.

"Đi nào, huynh yên tâm, phụ mẫu của ta dễ tính lắm."


"Ừm, chúng ta đi."

Truyền tống trận xuyên đại lục mỗi năm chỉ mở một lần, một lần khoảng mười lăm ngày, hiển nhiên thời gian này vẫn đang đóng cửa, tu sĩ của Lâm gia chỉ phải đón những lữ khách đến từ các đại lục khác nên rất nhàn hạ.

Hai người đi bộ dọc theo con đường hình xoắn ốc, mãi mới rời khỏi khu vực Truyền tống trận, vừa ra đến ngoài, tu sĩ canh gác lập tức đứng thẳng, đồng loạt hô.

"Chào Lâm Khinh thiếu gia!"

Lâm Khinh vẫn không quen lắm liền dụi dụi mũi, còn Lam Túc bên cạnh lại thấy không còn nghiêm trọng như vừa xong nữa, trái lại tình huống này còn làm hắn bật cười.

"Mặt mũi đệ cũng lớn ghê nhỉ?"

"Hừm." Lâm Khinh lườm hắn. "Huynh không biết đâu, chút nữa..." Lâm Khinh đang nói dở thì á khẩu, bởi vì y nhìn thấy một loạt người đang từ cửa lớn Lâm gia đi ra.

Phụ mẫu của y, bá phụ bá mẫu, trưởng lão, biểu huynh đường đệ đường muội tập trung đông đủ, uy áp phóng lung tung khắp nơi, khí thế này không giống như đón y trở về mà như nghênh đón địch nhân.

Thực ra Lâm Khinh không biết, nhất cử nhất động của y đã bị theo dõi. Lúc hai người vừa xuất hiện, Lâm phụ Lâm mẫu nhìn xuyên qua Minh Thiên kính nhìn thấy y và một nam nhân xa lạ cùng về, nàng nhìn thấy Tần Ca đứng gần đó, liền gọi tới hỏi thăm một chút.

Tần Ca đương nhiên không biết hai người là đạo lữ, vẫn nghĩ bọn họ là bằng hữu, tuỳ tiện trả lời một câu, không ngờ đúng lúc này chứng kiến cảnh Lâm Khinh hôn má Lam Túc.

Tần Ca: "..." Hắn lập tức ngậm miệng, hai tay vò vào nhau, sau này không bao giờ dám nói bậy nữa...

Lưu Lệ Phương không để ý hình tượng của mình chút nào, trong lòng nàng bây giờ là sóng to gió lớn, nhi tử mới đi có vài năm tại sao lại dẫn về một nam nhân? Mà nhất là nam nhân này nhìn qua không hề dễ bắt nạt.

Càng nghĩ càng hoảng, nàng chạy nhanh tới chỗ nhi tử của mình, mặc kệ bộ dáng thất thố, kéo tay Lâm Khinh lại rồi hỏi nhỏ.

"Khinh nhi, nam nhân này là ai?"


Lâm Khinh hơi há miệng ra mà không biết trả lời sao, theo bản năng quay lại nhìn Lam Túc ở sau lưng, sau đó nuốt nước bọt, cắn răng khai ra:

"Đây... đây là Lam Túc. Là... là..." Hai từ "đạo lữ không thể thốt thành lời, cuối cùng Lâm Khinh đành sửa thành bai chữ "bằng hữu".

"Đây là bằng hữu của con ở Nhật Nguyệt đại lục... hắn tên là Lam Túc."

Lưu Lệ Phương nhàn nhạt đưa mắt, thái độ thay đổi đột ngột.

"Lam Túc?"

Lam Túc cứng người, dù sao hắn sống cũng lâu rồi, đây lần đầu tiên ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu... hắn còn căng thẳng hơn cả Lâm Khinh nữa, hắn luống cuống.

"Bá mẫu, ta là bằng hữu của Lâm Khinh. Rất vui được gặp người."

Không hiểu sao hắn vừa nói xong lại thấy Lưu Lệ Phương lườm một cái, hắn thức thời ngậm miệng.

Lúc này Lâm Bắc Hà cũng tiến tới, gương mặt khá nghiêm trọng.

Lâm Khinh lí nhí: "Phụ thân, mẫu thân..."

Lâm Bắc Hà khẽ gật đầu, sau đó ra lệnh.

"Vào nhà đã rồi hẵng nói chuyện!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận