Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

"Thưa tiền bối, đúng vậy." Tim Lâm Khinh đập thình thịch. Có lý nào vị này biết một chút về Lâm gia không?

Bỗng không gian sáng rực lên, Lâm Khinh phải lấy tay che mắt lại. Đến lúc y cảm thấy bình thường mới dám bỏ ra, không ngờ trước mặt đã xuất hiện một nam tử trẻ tuổi.

Người này chỉ chạc hai mươi tuổi. Ngũ quan sắc bén, ánh mắt uy nghiêm, đầu đội ngọc quan vàng kim óng ánh, một đôi con ngươi màu tím khá đặc trưng. Người này xung quanh không hề có khí tức, cũng chẳng có hơi thở nhưng mang đến áp lực cực lớn.

"Ngươi là Lâm Khinh?"

Lâm Khinh đối với chuyện người này có thể gọi chính xác tên họ mình thì thật sự kinh ngạc, y ngẩn người một lúc mới gật đầu.

"Đúng. Vãn bối tên là Lâm Khinh."

Lúc này biểu hiện của người trước mặt mới thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng đã nhu hoà đi ba phần:

"Ngươi nói ngươi thật sự là Lâm Khinh, là người Lâm gia?" Giọng điệu của hắn có vẻ gấp gáp. "Ngươi có gì để chứng minh không?"

Lâm Khinh xoè con dấu vẫn đang nắm trong tay ra. "Đây là ấn ký của Lâm gia. Trên tay ta cũng có một cái y hệt."

Bích Xích thánh tôn run rẩy đưa tay chạm vào cái ấn, gương mặt không nén được kích động.

"Đúng ấn ký của Lâm gia rồi. Cuối cùng ngươi cũng đến."

Lâm Khinh không hiểu ra sao, nhưng biết rõ mình không nên nói nhiều, vì thế chỉ im lặng chờ đợi cho cơn xúc động của Bích Xích thánh tôn nguôi đi.

Bích Xích thánh tôn chăm chú nhìn vào Lâm Khinh, gật gù nói.


"Đúng là người một nhà, ngươi có vài nét giống hệt Lâm Minh, chỉ là không yêu nghiệt như hắn."

Lâm Minh? Đây là lần thứ hai Lâm Khinh nghe nói đến người này. Lần đầu tiên là do Tiếu Mặc nhắc đến.

"Ngươi chắc đang thắc mắc Lâm Minh là ai đúng không?" Bích Xích thánh tôn tự hỏi tự đáp luôn:

"Lâm Minh cũng là người Lâm gia. Hắn là bằng hữu của ta, mọi người thường gọi hắn là Tiêu Tiêu."

Bích Xích thánh tôn thật ra chỉ để lại một tia thần niệm ở thế giới này, được bằng hữu gửi gắm cho một món đồ để đưa cho Lâm Khinh. Vị diện có vô vàn tu sĩ, lấy đâu ra người quen nhiều đến vậy, không ngờ hôm nay lại gặp được thật.

Cảm khái xong Bích Xích liền lật tay, không trung đột nhiên xuất hiện một cuộn giấy, tuy không rõ bên trong ghi chép gì nhưng chất liệu giấy Lâm Khinh chưa bao giờ được thấy.

"Ngươi cầm lấy đi. Ta chỉ được nhờ để gửi thứ này cho ngươi thôi. Tiểu tử Lâm Minh kia rất muốn đích thân tới nhưng mà y lại bị khoá ở Vọng Thiên cư, không cách nào đào tẩu. Ngay cả việc triệu hồi ngươi đến đây cũng phải nhờ vả Sở Ý Hiên."

Lâm Khinh ù ù cạc cạc nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn thuận tay cầm lấy cuộn giấy.

Bích Xích thánh tôn biết Lâm Khinh không hiểu nên từ tốn giải thích lại một lần. Lúc này y mới biết đây chỉ là một tia thần niệm của hắn mà thôi. Chuyện hắn kể là ở trên thiên giới chứ không phải ở dưới hạ giới, hơn nữa bọn họ phi thăng lên đó gặp nhau rồi mới kết làm bằng hữu.

Vị tiền bối Lâm gia tên Lâm Minh kia hiện giờ đang bị phạt ở một nơi tên là Vọng Thiên cư, nghe nói thời gian phạt lên tới hai trăm năm.

Một việc nữa, Lâm Khinh hoá ra được người dùng thuật pháp triệu hồi về đây chứ không phải vô duyên vô cớ xuyên không.

Chính điều này làm y hoang mang cực độ. Có nghĩa là tiền bối Lâm Minh đó biết rõ y không phải linh hồn ở đây sao?


Lâm Khinh nhìn xuống tay. Có lẽ mọi thứ sẽ được giải đáp ở trong cuộn giấy này.

Bích Xích thánh tôn không để ý đến tâm tình của Lâm Khinh, nói xong liền cảm khái.

"Ta cũng không thể rời khỏi phiến không gian này nên cũng chỉ thuận miệng nhận lời Lâm Minh thôi, thật không ngờ trong địa phận của Lam gia mà lại có người Lâm gia lọt được vào. Chẳng biết là do Thiên ý hay là do tên khốn Sở Ý Hiên đã tính trước rồi."

Nói xong hắn hiếu kỳ quan sát Lâm Khinh. "Mà ngươi nói đạo lữ của ngươi là người Lam gia ta. Vậy đó là vị cô nương nào?"

Lâm Khinh còn chưa thoát được một mớ bòng bong suy nghĩ, nghe vậy liền đỏ mặt. "Không phải là cô nương. Đạo lữ của vãn bối là nam nhân."

"Gì? Là nam nhân?" Bích Xích ngạc nhiên, xong đột nhiên cười lớn. "Ha ha Tiêu Tiêu ơi là Tiêu Tiêu, ngươi ngàn tính vạn tính nhưng không ngờ đến người ngươi tìm cũng giống ngươi thích nam nhân. Nguyện vọng của ngươi không thành rồi."

Bích Xích vui vẻ. "Đúng ý ta lắm, vậy ngươi cũng coi như là người Lam gia rồi, lại đây ta tặng ngươi thứ này."

Hắn nói xong không đợi Lâm Khinh đồng ý mà giơ tay lên. Một dải sáng nhanh chóng cuốn lấy y rồi bọc cả người thành một cái kén.

"Hài tử. Thả lỏng cơ thể để tiếp nhận truyền thừa của ta."

Lâm Khinh nghe thấy tiếng của Bích Xích thánh tôn vang vọng trong đại não, cơ thể thuận theo thả lỏng, lập tức một luồng tri thức nhanh chóng truyền vào đầu.

Một ngày một đêm trôi qua nhanh chóng.

Bích động vẫn tràn ngập sát khí, đâu đâu cũng có bóng dáng Sát yêu thú quanh quẩn trong không gian, còn Lâm Khinh thì mặc kệ ngoại giới, y đắm chìm trong chiêu thức được Bích Xích thánh tôn truyền thừa. Đem tạp niệm hoá thành nhất niệm, không còn để ý đến xung quanh.


Đây là một ấn pháp cực kỳ mạnh mẽ không liên quan đến lôi hệ, trong khi truyền thừa, Lâm Khinh còn nhìn thấy hình ảnh Bích Xích thánh tôn liên tục kết ấn sau đó đánh ra. Lần nào cũng làm một phiến không gian tan thành tro bụi.

Âm dương đại thủ ấn.

Cảm nhận được quỹ tích của Ấn pháp không giống lẽ thường. Lâm Khinh biết đây là thứ tốt khó có được, trong lòng len lén vui mừng.

Khi y tỉnh lại, trong mắt lập loè tinh quang, không ngờ kim đan trong cơ thể lại rục rịch khẽ nứt thêm một ít.

Tay Bích Xích thánh tôn vẫn đang đặt trên đầu Lâm Khinh, hắn quan sát cơ thể của y rồi nói.

"Tu luyện quá tạp, trong người lẫn với ma khí không tinh thuần, sớm muộn ngươi cũng bị kẹt lại không thể thăng cấp. Thôi thì gặp nhau cũng là duyên phận. Ta lại giúp ngươi một phen vậy."

Nói xong Bích Xích thánh tôn lấy ra một chiếc đồng hồ cát nhìn có vẻ tầm thường, sau đó nhấc Lâm Khinh lên rồi đặt y xếp bằng trên một trụ đá. Đồng hồ cát lật ngược lại. Cát bên trong bắt đầu chảy chầm chậm.

Lâm Khinh không cử động được nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng ngoại giới, vừa ngồi lên trụ đá thì đã mừng như điên. Y cảm giác linh khí cực kỳ tinh thuần bắt đầu tràn vào người gột rửa hết những cặn bã trong cơ thể.

Vấn thiên tháp trong tay áo Lâm Khinh không chịu nổi luồng linh khí này, linh hồn của Phương lão quá mong manh nên cảm thấy khó chịu vô cùng, cũng may Bích Xích thánh tôn kịp thời phát hiện lôi lão ra.

Bởi vì thân phận cách biệt, tuy rằng Phương lão cũng sống cả vạn năm rồi nhưng mà khi lão sinh ra thì Bích Xích thánh tôn đã phi thăng từ lâu, cho nên người này chỉ là truyền thuyết.

Phương lão quyết định chui trong Vấn thiên tháp giả chết. Ai dè đúng lúc này tiểu Thất và tiểu Bạch từ đâu mới chạy tới.

Bích Xích thánh tôn nhìn thấy tiểu Bạch thì ngẩn người ra, ngón tay khẽ động, túm nó vào trong tay.

"Không ngờ ta lại gặp được ngươi."

Phương lão cảm giác tiểu Bạch đang gặp nguy hiểm cực độ, linh hồn vội vàng chui ra, Bích Xích thánh tôn thấy vậy gương mặt lạnh lùng chợt dâng lên chút tiếu ý.

"Không ngờ bên cạnh tiểu tử Lâm Khinh này lại có lắm thứ thú vị đến vậy."


Phương lão nhìn tiểu Bạch đang thu nhỏ nằm im không giãy giụa trên tay Bích Xích thánh tôn. Tiểu Thất đứng dưới đất thì xù lông cảnh giác nhìn hắn, lão biết xong đời rồi.

"Thánh tôn. Xin ngài tha cho con thú sủng này của Lâm Khinh."

Bích Xích thánh tôn khẽ ngạc nhiên, không hỏi lai lịch của Phương lão mà bắt đầu quan sát.

"Linh hồn ly thể, cũng có chút môn đạo." Hắn gật gù đánh giá xong mới hỏi:

"Ngươi ly thể lâu đến vậy rồi mà không tan biến, tu vi cũng không biến mất, tại sao không luyện một cái thân thể mà dùng?"

Phương Chu nhăn mặt. Lão mà có đầy đủ tài liệu thì lại còn cần mặt dày đi theo Lâm Khinh à?

"Vãn bối không thể sống xa Vấn thiên tháp quá lâu, đó là một phần cơ thể của vãn bối, vì vậy vẫn đang nhờ Lâm Khinh tìm kiếm tài liệu."

Bích Xích thánh tôn hiếu kỳ bừng bừng, hắn mặc kệ Phương Chu khuôn mặt già nua gọi mình là tiền bối, hứng thú ngắm nghía, cuối cùng mới vất cho lão một cái nhẫn rồi nhả ra ít lời vàng ngọc.

"Ngươi cũng rất giỏi, trong này có vài thân Huyết ngẫu liên, ngươi có thể đem luyện chế thân thể. Sau này nếu có phi thăng thì đến Bắc Huyền châu tìm ta."

Phi thăng, giấc mộng này nghe quá sức mờ mịt. Ai chẳng biết đại lục này vạn năm chưa có ai phi thăng. Nghĩ vậy nhưng Phương Chu vẫn rất kích động.

"Tạ ơn tiền bối."

Bích Xích thánh tôn lại quay trở về một mạt lạnh lùng, hắn nghiêm nghị nhìn tiểu Bạch rồi nói.

"Không ngờ chẳng có bàn tay nào sắp xếp mà quỹ tích vẫn cứ vận hành. Ngươi cũng nên trở về quỹ đạo của mình đi thôi." Nói rồi không chờ Phương Chu ngăn cản, bàn tay điểm vào đầu tiểu Bạch. Cả người nó giật bắn lên sau đó mềm oặt xuống.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui