Nói là làm. Lam Túc nhìn tình hình phía trước rồi điều khiển phi hành pháp bảo để nó dừng lại ở một gò đất trống. Hắn kéo Lâm Khinh xuống rồi cẩn thận bày cấm chế xung quanh hai người.
"Đệ đã nghĩ kỹ chưa? Ký kết khế ước xong sẽ không có cách nào thay đổi nữa đâu."
Nơi này là sa mạc, khắp nơi đều là cát vàng óng ánh, ánh nắng mặt trời chiếu xuống chói chang, gió bụi thổi lên chân nóng bỏng. Lâm Khinh ngước lên, nhìn thấy trong ánh mắt của Lam Túc có dịu dàng và có cả lo âu, y mỉm cười nhón chân, hai tay quàng vào cổ rồi hôn hắn để trấn an.
"Ta nghĩ kỹ rồi, huynh bắt đầu đi."
Lam Túc luyến tiếc đôi môi thơm ngọt, kéo người vào lòng làm nụ hôn thêm sâu, mãi đến khi cơ thể nóng lên mới chịu dừng lại.
Ký kết khế ước sinh tử Lâm Khinh cũng biết sơ qua. Nhìn Lam Túc vận dụng linh lực bức ra một giọt tâm huyết, y cũng nhanh chóng làm theo.
Tâm huyết của tu sĩ là thứ cực kỳ trân quý, có người cả đời chỉ sản xuất được mấy giọt mà thôi, thông thường dùng để ký kết khế ước yêu thú hoặc là ký kết bản mệnh pháp bảo.
Tâm huyết có màu đỏ tươi, giọt máu vừa rơi ra lại như có linh tính mà bay lơ lửng trong không khí. Lam Túc đẩy tâm huyết của mình để chúng hoà vào làm một rồi lại nhanh chóng tách chúng làm hai nửa. Đúng lúc Lam Túc đang định đẩy tâm huyết vào người thì tim Lâm Khinh bỗng đập thình thịch.
Lâm Khinh không hiểu là vì sao nữa. Tự dưng cảm giác đau lòng bỗng dâng lên, dự cảm có việc gì đó mà y không biết sắp xảy tới. Thông thường những thứ như linh cảm này thường rất đúng.
Linh tính và bản năng mách bảo rằng y không nên ký khế ước này.
Nhưng bây giờ không ký cũng không được, với lại Lâm Khinh biết rõ ràng mình yêu Lam Túc, y quyết định nhắm mắt làm liều một lần.
Giọt máu chia ra bắn thẳng vào đầu Lâm Khinh và Lam Túc, sau đó tan ra ngấm trong thức hải. Lam Túc niệm khế ước, một sợi dây vô hình dần dần đúc thành. Lâm Khinh có thể cảm thấy rõ rệt sự liên hệ giữa mình và nam nhân.
Sự gần gũi quấn quýt của hai người như được nhảy lên một tầm cao mới, hơn cả gắn bó từ trước đến giờ.
Không giống như lúc trước mảnh vỡ nguyên thần của Lam Túc chỉ giúp hắn có thể cảm nhận được nguy hiểm của y, bây giờ khế ước giữa hai người không còn khoảng cách nữa. Sinh tử gắn liền, bất cứ người nào chết đi người kia cũng không thể sống.
Dù có khoảng cách bao xa thì liên hệ cũng vĩnh viễn không mất đi.
Đây rõ ràng là Lam Túc đã đem tính mạng tặng Lâm Khinh rồi.
Lâm Khinh không hề biết độc trong người mình chưa được giải, nếu y biết chỉ còn ba tháng nữa bắt buộc phải kiếm được Thảo hồng bì mới có thể bảo toàn tính mạng thì y sẽ không bao giờ ký kết khế ước này.
Quá bất công cho Lam Túc.
Ba tháng nói ngắn không phải ngắn, nhưng bọn họ là tu sĩ, bế quan một lần vài năm là chuyện bình thường. Thời gian ba tháng là quá ít ỏi. Tuy vậy Lam Túc không nói nên Lâm Khinh vẫn vô tư không hay biết gì.
Lam Túc không tin xới cả Nhật Nguyệt đại lục này lên mà chẳng kiếm nổi một cái lá. Sách đã có thì chắc chắn loại linh thảo này đã từng xuất hiện. Hắn không nói ra để tránh ảnh hưởng tâm cảnh của Lâm Khinh.
Ký xong khế ước, Lam Túc tiếp tục hành trình đưa Lâm Khinh về Lam gia. Quãng đường thật sự rất xa, cảm giác như cát bụi mênh mông bên dưới không có điểm cuối.
Mãi đến khi sắc trời chuyển sang tối mịt, phi hành pháp bảo đã rời khỏi phiến sa mạc vô tận, đến một vùng hư vô mù mịt, giống như đây là điểm cuối cùng của thế giới vậy.
Nơi này không có rừng rậm, không có núi non, chẳng có tường luỹ hào sâu, chỉ duy độc một vùng đất tràn ngập sương mù.
Lam Túc thấy Lâm Khinh căng thẳng, bàn tay y vô thức siết lấy tay hắn. Cảm nhận mồ hôi ẩm ướt thấm ra trong lòng bàn tay, hắn đành thấp giọng an ủi.
"Đến nơi rồi. Đệ cứ bình tĩnh lại rồi chúng ta đi vào."
Lâm Khinh khẽ liếc lên lườm hắn:
"Ta không bình tĩnh nổi, huynh phải để ta chuẩn bị tinh thần đã."
Lam Túc thấy vậy thì khẽ cười, cuối cùng hắn tính toán thời gian độ kiếp một chút. Tay kéo Lâm Khinh bước vào vùng sương mù.
"Vậy ta nói một chút về Lam gia để đệ chuẩn bị trước cũng được."
Lâm Khinh nhìn biển mây phía trước, hít sâu một hơi rồi bước theo.
"Được. Vậy huynh nói đi."
Hai người đi trên sạn đạo cô liêu, sương mù che lấp những vì sao đêm. Lâm Khinh nhận ra xung quanh chẳng có cây cao gì cả mà chỉ duy độc một con đường mòn, hai bên là cỏ dại mọc đầy. Lam Túc vừa đi vừa nói.
"Thật ra cũng chẳng có gì, chẳng qua Lam gia là một gia tộc lâu đời, cho nên người có tu vi cao rất đông, vì vậy kỳ vọng vào đời sau mới càng nhiều."
Lam Túc nghĩ đến Lam gia mà cảm khái. "Thế nhưng mà từ một ngàn năm trở lại đây Lam gia ngày càng xuống dốc, thậm chí đơn linh căn cũng chỉ lác đác vài mống. Thành ra những người đó đều được coi là hi vọng của gia tộc, mọi việc đều phải nghe theo chỉ thị. Từ tu luyện, đi lịch lãm, nơi ăn chốn ở..." Lam Túc mím môi, cau mày nhớ lại. "Kể cả việc hôn sự cũng bị ép buộc."
"Hôn sự cũng bị ép sao? Ta tưởng Tu chân giới không đặt nặng vấn đề này chứ."
"Đúng là nơi khác thì không, nhưng Lam gia thì khác. Đời sau càng ngày càng ít cho nên bọn họ ép buộc những người có linh căn tốt hoặc là cùng hệ linh căn kết thành đạo lữ, từ đó dựng dục nên những đứa con có tư chất tốt."
"Sao lại vậy? Như thế có khác nào đem tình cảm ra làm giao dịch?" Lâm Khinh nghe thấy điều đó khá bình thường nhưng y không hiểu, nếu mà linh căn dễ có như vậy thì tại sao tỉ lệ tu sĩ so với thường dân lại chênh lệch nhiều đến thế?
"Đệ chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, thực ra mà nói thì họ cũng không sai. Tu sĩ tuổi thọ dài nhưng khả năng dựng dục đời sau cực kỳ kém, có những người mất cả ngàn năm mới sinh ra một đứa con, cũng có người chẳng có đứa nào. Bọn họ quan tâm cũng không có gì lạ."
"Rồi rồi. Vậy thì sau này thì sao? Tại sao huynh lại phải ra ngoài lưu lạc?" Đây là điều Lâm Khinh muốn hỏi lâu rồi, nhìn vào tư chất và tu vi của Lam Túc. Chẳng lẽ Lam gia lại chịu thả người?
"Sau này vẫn vậy thôi, nhưng mà càng ép buộc thì con cháu đời sau sinh ra lại càng kém. Lam gia chủ tu hệ lôi. Công pháp rất nhiều nhưng mà người có lôi linh căn càng ngày càng ít, những đứa bé sinh ra chỉ cần là lôi hệ đơn linh căn đều bị huấn luyện thành người thừa kế."
"Sau đó phụ thân ta được sinh ra. Phụ thân của ta chỉ có song linh căn lôi mộc, thành ra sống rất tự do tự tại. Người lại chỉ một lòng thích tự do nên gia tộc cũng để yên không hỏi tới. Mẫu thân ta cũng vậy, người là đệ tử của Thiên Huyền tông, là sư muội của sư phụ ta. Sau khi kết làm đạo lữ với phụ thân của ta thì đi tiêu dao khắp vạn giới, chẳng hỏi han gì đến gia tộc. Ai dè mọi chuyện đều thay đổi từ khi sinh ra ta."
Lâm Khinh cũng nghe nói chuyện này. Khi Lam Túc sinh ra, trời sinh dị tượng, mưa to bảy ngày liên tiếp, lôi vân cuồn cuộn khắp trời, dường như hắn có thể tương tác với hệ lôi rất cao, bé vậy mà có thể sống sót giữa tầng tầng lôi kiếp giáng xuống.
"Ta sinh ra, lời đồn thổi càng ngày càng nhiều, Lam gia tất nhiên là cũng đi nghe ngóng. Sau khi biết ta là con của Lam gia thì bọn họ mới nhớ ra phụ thân là con cháu của gia tộc. Lam gia cưỡng ép bọn họ về đó."
Lam Túc mím môi: "Suốt từ khi sinh ra đến năm mười hai tuổi, ta bị ép làm hết cái này đến cái kia, tu luyện cũng bị cưỡng chế theo ý muốn gia tộc, ta không chịu nổi nên trộm lệnh bài của mẫu thân trốn đi, sau đó tìm đến Thiên Huyền tông. Quãng đường chỉ mất thời gian có nửa tháng mà ta mất nửa năm mới đi tới nơi. Sau đó ta lừa sư phụ cưu mang, cuối cùng lại trở thành đệ tử đầu tiên của người."
Nhớ lại tuổi thơ của mình, Lam Túc khẽ mỉm cười. "Thật ra Lam gia cũng sợ ta phản nghịch cho nên họ đành mắt nhắm mắt mở gửi gắm ta cho Thiên Huyền tông. Ai dè gửi một lần gửi tận bốn trăm năm. Ta cũng thành tông chủ Thiên Huyền tông luôn."
Lâm Khinh không hiểu. "Vậy chứng tỏ mối quan hệ giữa huynh và gia tộc không mặn mà lắm. Vì sao ta cảm nhận huynh nhắc đến Lam gia vẫn rất thân thiết?"
Lam Túc giơ tay lên vuốt tóc, "Đấy là vì ta tự cao tự đại, tự hại cả chính mình. Bản chất của ta vốn chẳng để ai vào mắt, lại tu luyện Vô tình quyết, chặt đứt ân oán tình thù với thế gian, một lòng truy cầu đại đạo." Hắn nhìn sang Lâm Khinh, cân nhắc rồi mới nói tiếp. "Ta khi ấy không để vùng trời này vào mắt, ta muốn thoát ly khỏi khối đại lục này, chinh phục những đỉnh cao hơn. Ta muốn có thể phi thăng thành công."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...