Lam Túc ôm Lâm Khinh lên, khí thế tràn ra, người xung quanh lập tức dạt về đằng sau, hoảng sợ hét lên.
"Đại... đại năng."
Nhìn chằm chằm vào máu tươi đang tràn ra liên tục, lòng đau đớn, hắn quay sang nhìn Tiêu Cảnh với đôi mắt lạnh lẽo.
"Truyền tống trận ở đâu? Đưa ta đến đó."
Tiêu Cảnh nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Lam Túc, vô thức cúi đầu, gần như không dám phản kháng.
"Các hạ đi theo ta."
Tiêu Nam thấy vậy lập tức chạy theo. Còn đám người Tiêu gia không một ai phát ra tiếng nào, đến khi Lam Túc khuất bóng mới ngã ngồi xuống đất.
"Là ai vậy, khí thế thật mạnh?"
"Đại năng đại thừa kỳ, không ngờ đời ta lại vinh dự được tận mắt diện kiến một lần."
"Ngươi nói có thật không? Sao nghe nói trên đại lục chỉ có mười người đạt cảnh giới này? Người này còn trẻ như vậy, chẳng lý nào không có tiếng tăm gì?"
Lúc này thúc thúc của Tiêu Nam mới lên tiếng.
"Các ngươi nói xem, đạo lữ của hắn uống rượu của chúng ta mới hộc máu, liệu hắn có tính lên đầu chúng ta không?"
Mọi người lúc này đều câm như hến, không một ai dám trả lời.
Bây giờ chỉ còn cách cầu trời cho vị kia không bị làm sao thôi. Tiêu gia chúng ta năm nay bị tai tinh chiếu đến hay sao ấy, hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác.
Đúng lúc này bên ngoài có hạ nhân chạy vào.
"Cấp báo cấp báo, có người Vân gia đến gây sự!"
Xong đời rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Lam Túc đi gần như lướt trên mặt đất. Tu vi của Tiêu Cảnh tiếp cận Hợp thể kỳ phải cố gắng hết sức để chạy trước. Lúc đến cửa cấm địa, Tiêu Cảnh chưa kịp lấy thẻ bài ra, Lam Túc đã phóng ra một quang tráo rồi bế Lâm Khinh tiến vào trong.
Tiêu Cảnh và Tiêu Nam thấy vậy hoảng sợ định can ngăn nhưng lại thấy lôi đình không có tác dụng gì với hắn nên vội ngậm miệng lại, quay qua nhìn nhau.
"Con nghĩ là cha vẫn nên mở cấm địa thì hơn."
Tiêu Cảnh đồng ý, tay không chậm trễ mà rút thẻ bài ra áp vào.
Bên trong Lam Túc đi đến truyền tống trận, hắn muốn quay trở lại Ma linh giới để tìm Lý Hạo Dương. Độc Hủ thi tán này cách giải đã thất truyền, chỉ có thể gặp người chế độc mới có hi vọng.
Lúc phát hiện truyền tống trận không khởi động được, Lam Túc điên tiết gầm lên, hắn suy sụp quỳ xuống sau đó liên tục lấy ra đan dược đút Lâm Khinh mà máu tươi vẫn không ngừng chảy. Cuối cùng hắn phải cưỡng ép đẩy linh khí vào người y thì mới đỡ hơn một chút.
"Lâm Khinh, Lâm Khinh, đệ có nghe ta nói không?" Lam Túc tuyệt vọng lay người dậy, chỉ có lay người tỉnh lại mới vào được không gian, hắn tin Phương lão sẽ có cách.
Tiêu Nam và phụ thân bây giờ mới chạy đến nơi, thấy bộ dạng của Lam Túc thì sợ hãi nhưng mà dù sao bằng hữu gặp nạn không thể làm ngơ, hắn vội vã hỏi.
"Lam ca, Lâm Khinh làm sao vậy?"
Lam ca quay sang nhìn Tiêu Nam, cau mày lại, sau khi tin chắc hắn không thể hại Lâm Khinh được mới bớt đi phòng bị.
"Hủ thi tán, Lâm Khinh bị trúng Hủ thi tán. Đáng lẽ ra độc này ba mươi ngày mới phát, nhưng có lẽ uống rượu vào độc sẽ phát nhanh hơn."
"Hủ thi tán..." Tiêu Cảnh lẩm bẩm chán rồi mới dò xét nói.
"Đạo hữu. Ta chưa từng nghe tên độc này, nhưng ta biết Vân gia đảo bên có một vị thần y tên là Vân Hi, tu vi nàng cao tuyệt, được gọi là quỷ thần y. Đan điền vỡ nát của Ngâm tiểu thư cũng là do nàng chữa."
Lam Túc nghe vậy như bắt được tia sáng mong manh trong đêm đen, ôm người đứng bật dậy.
"Vậy đưa ta đến Vân gia."
Tiêu Cảnh toát mồ hôi. Lão biết Vân gia khó chơi, nhưng vị trước mặt này còn khó chơi hơn.
"Được, đạo hữu hãy đi theo ta."
Lúc này ở sảnh chính đám người Vân gia và Tiêu gia đang gương cung bạt kiếm, bốn tên trông giống như đồ tể, thân cao lực lưỡng, trên người mặc y phục màu vàng đồng điệu đang chỉ tay mắng người.
"Ta đã hạn cho các ngươi hai mươi ngày để giao ra công thức ủ linh tửu, bây giờ đã hai lăm ngày, một là giao ra, hai là ta sẽ đập nát chỗ này. Các ngươi nên nhớ là vị hôn thê của Tiêu thiếu gia còn đang ở trong tay chúng ta, muốn nàng ta lành lặn thì biết điều chút."
Đám người Tiêu gia cũng khá sợ hãi, nhưng nhìn thấy tu vi bọn đồ tể này mới chỉ Nguyên Anh kỳ nên cũng gân cổ cãi lại.
"Đám chó săn của Hải Sa môn cũng dám to mồm à? Hôm trước đã thương lượng xong xuôi rồi hôm nay lại đến nữa. Hải Sa môn cho các ngươi thiên tài địa bảo gì mà các ngươi phải nghe răm rắp vậy?"
Vài tên đồ tể lực lưỡng này chỉ là tay sai nghe lời, nghe mỉa mai đó cũng vờ như không thấy, khoanh tay đứng giữa nhà.
"Đừng nói nhiều nữa, giao linh tửu ra, nếu không hôm nay chẳng yên với Vân gia chúng ta đâu."
"Ngươi là người Vân gia?" Đột nhiên một giọng nói mang theo đạo vận vang lên, trấn cho mấy tên đồ tể run lên, miệng hộc máu, ngước lên nhìn người vừa nói.
"Là ai?"
Chỉ thấy từ ngoài vào một nam nhân cao lớn mặc y phục màu đen. Nguyên thần hắn khoá chặt nơi này, không cho ai cử động nổi.
Lam Túc ôm Lâm Khinh một thân máu tươi tiến vào, linh lực khoá trụ một tên đứng gần nhất, lặp lại lần nữa.
"Ngươi là người Vân gia?"
"Đúng... đúng vậy. Ta là người Vân gia... ngươi... ngươi là ai?" Tên này mới đầu còn cố gắng chiếm thế thượng phong, nhưng càng nói lại càng mất khí thế, đến từ cuối gần như lí nhí trong cổ họng. Lam Túc không để ý, linh khí trước mặt hoá thành thực thể nhấc cổ gã nhấc lên.
"Đưa ta đi gặp Vân Hi!" Một câu ra lệnh, không cho bọn đồ tể thương lượng gì.
Mấy tên đồ tể nhìn nhau, biết gặp được thứ dữ rồi, nhưng mà bọn họ đâu đã nhìn thấy Vân Hi bao giờ, giờ muốn dẫn đi thế nào.
Một chút do dự cũng làm Lam Túc cau mày, hắn định giết gà doạ khỉ, linh khí càng siết chặt cổ tên kia.
Đúng lúc này người trong lòng cử động. Lam Túc vội vàng nhìn xuống.
"Lâm Khinh, đệ sao rồi?"
Lâm Khinh cảm thấy đan điền của mình đảo lộn, vừa mở mắt ra đã bị khí thế của Lam Túc doạ sợ, ho khù khụ từng cơn.
"Lam Túc, ta khó chịu."
Lam Túc thật sự hốt hoảng, nhìn đôi mắt hồng hồng, làn da tái nhợt mà tim đau nhói, người ngày thường hắn nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan thế mà bây giờ trông yếu ớt mong manh. Lam Túc cố hạ thấp giọng xuống hết mức có thể.
"Đệ cố chịu một chút, ta sẽ tìm cách lấy Hủ thi tán ra."
Lâm Khinh cố hết sức cầm tay Lam Túc. Máu nhanh chóng nhiễm đỏ tay nam nhân, nhưng y mệt đến mức không thể tự niệm một đạo thanh thuỷ quyết cho mình được, mà ngay cả Lam Túc cũng quên luôn điều đó.
"Huynh nhớ phải bình tĩnh, yên tâm ta không chết được đâu."
Lam Túc siết chặt tay Lâm Khinh, "Đệ đừng nói nữa, giữ sức đi." Chỉ là y không nghe được nữa, ý thức cứ mông lung rồi biến thành một màu đen kịt.
Thấy Lâm Khinh ngất tiếp, Tiêu Cảnh vội vàng nói.
"Đạo hữu, Vân gia rất gần đây, chỉ cách có một hòn đảo. Chúng ta phi hành cũng chỉ mất nửa canh giờ."
"Vậy chúng ta đi, lôi bọn chúng đi theo." Dứt lời phi kiếm liền bay ra rồi phóng lớn, phi kiếm giống hắc vụ vô cùng nhưng mà khí tức lại không hề giống, có phần trong trẻo hơn. Lam Túc dẫn đầu bế Lâm Khinh leo lên.
Tiêu Nam không nghĩ ngợi gì lập tức chạy theo. "Ta đi với."
Lam Túc im lặng, Tiêu Nam tự cho là hắn đồng ý cùng Tiêu Cảnh đứng sát mép đằng sau. Bốn tên đồ tể bị linh lực trói gô vào vứt ngay cạnh chân hắn. Người cầm dây trói là vị thúc thúc của Tiêu Nam cũng đứng đằng sau.
Phi kiếm dù sao cũng rất lớn, nhiều người đứng lên cũng không ảnh hưởng, nhanh chóng hoá thành một tia sáng bay lên bầu trời.
Lúc này người ở dưới mới hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm.
Tìm Vân gia cũng được. Chỉ cần không ở Tiêu gia, có khi nguy cơ của bọn họ sẽ tiện tay được giải trừ cũng nên.
Vân gia cũng giống như Tiêu gia, là một hòn đảo biệt lập nhưng lại khá gần Hải sa môn. Nhìn chung hòn đảo đầy màu xanh này neo khá nhiều tàu thuyền, chứng tỏ nơi này có cả thường dân sinh sống.
Quả nhiên, ở bến cảng nhìn xuống là thường dân đang đi lại tấp nập, dường như không hề liên quan đến tiên nhân, mặc dù thấy phi kiếm bay qua cũng không hề tò mò.
Lam Túc đứng ở trên phi kiếm, nghiêm túc quan sát Vân đảo. Chỉ thấy nơi này có một hộ sơn đại trận khá tồi tàn, dường như sắp hết hiệu lực.
Sau khi dùng nguyên thần dò xét, Lam Túc nắm ngay được tình hình bên trong.
Cả một Vân gia cũng chỉ có một người có tu vi hợp thể kỳ, hơn nữa linh lực của người này hỗn độn như tẩu hoả nhập ma.
Là một nữ tử tóc màu bạch kim.
Lam Túc không xuống dưới, dùng thuật khuếch âm hét lớn.
"Lam Túc Thiên Huyền tông xin được diện kiến Vân Hi tiên tử."
Khí thế trong giọng nói khá lớn cho nên hắn không dám thả linh lực. Thế mà đám người đứng dưới vẫn ngã ngửa ra sau..
Bây giờ vị thúc thúc của Tiêu Nam mới nhớ ra, ánh mắt trợn trừng nhìn bóng lưng Lam Túc.
Lam Túc của Thiên huyền tông, tu vi đại thừa kỳ, chẳng phải chính là vị đó đó hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...