Lý Hạo Dương nhếch miệng cười. "Đừng lo, đạo lữ của ngươi chỉ là tạm thời ngất đi thôi. Bao giờ giải hết độc y sẽ tỉnh lại."
Lam Túc xem xét kỹ càng, cảm nhận Hủ thi tán trong cơ thể Lâm Khinh dần mất đi thì mới yên tâm, hắn đút vào miệng Lâm Khinh một viên đan dược rồi đứng dậy, bế Lâm Khinh trên tay rồi bước tới gần Lý Hạo Dương.
Lam Túc rất cao, đôi mắt tím mang theo áp bách làm Lý Hạo Dương hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến tu vi của Lam Túc không bằng , hơn nữa gã còn đang nắm quyền chủ động nên gã cũng đứng lên, nở nụ cười khiêu khích lại.
"Sao thế, Lam tông chủ, thuốc giải ta đã đưa, giờ thề đi chứ!"
"Y mà có làm sao thì Ma linh giới các ngươi... một người cũng không thoát." Lam Túc lạnh lẽo uy hiếp, một tay vác Lâm Khinh lên vai, tay kia giơ lên.
"Được rồi, ta thề. Các ngươi nghe cho rõ này."
"Ta, Lam Túc thề với Thiên đạo..." Câu chữ của hắn kéo dài ra, đến khi nói đến từ Thiên đạo thì bất ngờ vung tay, La bàn đoạt mệnh từ trong tay áo bay vụt tới trước mặt Lý Hạo Dương, khí thế mênh mông toả ra, không gian nhanh chóng nứt vỡ.
Lý Hạo Dương không ngờ đến Lam Túc lại tấn công lúc này, nhưng gã phản ứng kịp, bàn tay nhanh chóng nắm lấy chiếc La bàn, miệng hét lên.
"Bắt lấy hắn."
Lập tức Túc Phi và Lệ Đằng, hai người tu vi cao nhất nhảy ra, lao tới chỗ Lam Túc, chưởng ấn trong tay cứ nhằm Lâm Khinh mà vỗ.
Như bình thường Lam Túc một người cũng chẳng đấu được, nhưng giờ lại khác. Hắn nhảy bật lên cao, tung một hư chiêu về phía bọn họ rồi bắt đầu niệm pháp chú.
Lý Hạo Dương vừa cầm tới La bàn đoạt mệnh thì sức lực toàn thân bỗng dưng bị hút vào đó, gã vội vàng giằng tay ra nhưng không được, kình phong từ các khe nứt bắt đầu xông ra, đám đường chủ nhốn nháo đỡ đòn.
"A a a... đây là cái gì?"
Lệ Đằng nhìn thấy vậy hốt hoảng phóng tới chỗ Lý Hạo Dương, còn Túc Phi nheo mắt phất tay, một thanh kiếm hiện ra, quang mang sáng bạc làm cả không gian sáng bừng lên.
Lão niệm chú, thanh kiếm rung lên rồi rời tay, một chiêu Ẩn sát phóng ra, Ẩn sát này không phải là chiêu kiếm mèo cào Lâm Khinh từng thể hiện mà mang mười phần sát khí đánh thẳng vào Lam Túc.
Lam Túc nhìn thấy đường đi của mũi kiếm loé lên, lập tức xoay lưng lại đỡ, một đòn chứa bảy thành công lực của Túc phi đánh thẳng vào hắn. Lam Túc phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài, hắn nương theo đòn tấn công mà ôm Lâm Khinh phóng đi.
Lệ Đằng trông thấy vậy dứt khoát phóng hàng chục sợi dây đằng mang theo khí thế kinh nhân đánh vào Lam Túc hòng kéo hắn lại. Lúc này hắn bất chấp vung tay, từng đạo lôi đình tuôn ra, đi đến đâu dây đằng nơi đó hoá thành tro tàn, nhưng vẫn còn vài sợi đâm xuyên qua người.
Lam Túc nhảy lên trên tường biệt phủ, từ tay nhanh chóng phát ra một chiêu kinh nhân đánh ngược lại, Lệ Đằng bị đánh trúng bả vai ngã vật xuống đất, theo sau có hai đường chủ tu vi thấp không kịp tránh thoát lập tức hôi phi yên diệt.
Đôi mắt của Lý Hạo Dương biến thành đỏ ngầu, gã cố hết sức mới dứt ra được khỏi chiếc la bàn quỷ quái, lúc này nó bay thẳng lên không trung, toả ra hào quang màu xanh lục bắt mắt.
La bàn đoạt mệnh dường như đã hút no sức mạnh từ Lý Hạo Dương, phong bạo từ thân la bàn tràn ra, không gian bắt đầu có hiện tượng bị xé rách.
"Không ổn." Lý Hạo Dương quát lên, định chạy đi nhưng dưới chân rung lên, đất đá từ trên trần sụp xuống, gã chật vật né sang một bên, vừa đúng rơi vào tầm công kích của La bàn, một đạo phong nhận xẹt qua tai gã làm máu bắn ra.
Đến khi phát hết sức mạnh, phong bạo và sát khí đã cuồng loạn khắp nơi, la bàn cạn kiệt nhanh chóng bay vào tay Lam Túc, hắn lập tức chộp lấy rồi phóng đi.
Đòn tấn công từ La bàn không phải dạng vừa. Một số người tu vi không đủ lập tức bị hộc máu, vội vàng chạy ra khỏi phạm vi công kích mà vẫn bị tử thương vô số.
Dạ Huyền nhìn cảnh này, hắn thế mới biết tu vi của mình và Lam Túc chênh lệch như thế nào, nhưng nhìn bóng lưng nam nhân chạy đi, hắn không cam lòng, vội vàng cùng Túc Phi và vài người khác đuổi theo.
Lam Túc phi độn liên tục gần mười dặm thì gần như kiệt sức, vết thương trên người quá nặng, hắn vội đem Lâm Khinh phóng vào một toà nhà bỏ hoang bên đường, sau đó không chống đỡ nổi mà ngất đi.
Còn Lý Hạo Dương dùng hết sức lực đón đỡ công kích, đến lúc không gian trở lại như cũ, cả biệt phủ đã biến thành đống hoang tàn đổ nát.
Gã không quan tâm, lập tức phát ra nguyên thần bao phủ toàn bộ Ma linh giới rồi gầm lên giận dữ.
"Lam Túc. Ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta."
Cả người Lý Hạo Dương bao phủ bởi máu, nhìn như tu la từ địa ngục bò ra. Gã điên cuồng tìm kiếm nhưng không hề thấy Lam Túc ở đâu.
Từ bao giờ Lý Hạo Dương gã phải chịu nhục như vậy chứ. Không ngờ rằng đến tu vi này rồi còn bị chật vật dưới tay một hậu bối, gã thề sẽ băm Lam Túc ra thành từng mảnh.
Dám khiêu chiến quyền uy của gã.
Đúng lúc này từ trên trời có một giọng nói êm ái như có như không vang lên:
"Lý Huynh, cái bản tính nóng nảy này cả vạn năm còn chưa sửa nổi hay sao?"
Lý Hạo Dương vừa nghe thấy như vậy, cõi lòng đã nguội lạnh từ lâu giống như đang dần sống lại, trái tim đập liên hồi.
Gã nheo mắt ngẩng đầu lên. Trên bầu trời đen kịt có hai người đang đứng, khí thế bàng bạc mênh mông, gã nhận ra bên phải đúng là người mình yêu, bao nhiêu năm vẫn đẹp y như cũ.
"Hoa Vô Tình, ngươi đến thăm ta sao?"
Tất nhiên là Lý Hạo Dương tự động phớt lờ đi người bên cạnh. Coi như người này không tồn tại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...