Rất tiếc quá trình này không được lâu, Lâm Khinh chỉ nhún một lúc đã lưng mỏi eo đau, y kiệt sức nằm úp sấp lên ngực nam nhân ăn vạ, chẳng muốn động đậy một chút nào nữa.
Hai viền mắt Lâm Khinh đã đỏ ửng, đôi mắt long lanh động tình, miệng khẽ gọi hai tiếng 'ca ca', Lam Túc làm sao có thể nhịn nổi, bàn tay nắm chặt lấy eo y rồi thúc lên, nhất thời toàn bộ vật cứng rắn đâm sâu đến tận cùng.
"A a a sâu quá, không chịu nổi."
Chất lỏng từ hậu huyệt tràn ra làm ướt hết nơi kết hợp của hai người, mùi hoa sen thoang thoảng từ đó bay ra, lần này Lâm Khinh cảm nhận rõ ràng nơi đó bắt đầu ngứa ngáy, bắt đầu ai oán kêu rên.
"Lam Túc thối, vậy mà huynh bảo cao này không có vấn đề. Ta thấy trong người khó chịu quá."
Nghe thấy vậy Lam Túc muốn biện minh, nhưng vách tường bên trong bỗng dưng siết chặt lại, hình như chất lỏng đó còn có tác dụng với cả hắn, nam nhân mất đi lý trí, hưng phấn mà động thân, nào còn nhớ đến thứ gì khác.
Lam Túc dùng tay mạnh mẽ tách hai chân y ra, bắt đầu tăng nhanh tốc độ, tính khí liên tục đâm vào nơi mẫn cảm làm Lâm Khinh bị kích thích đến tê dại cả người.
"A a a chậm lại, chậm lại đã... sâu quá rồi..." Miệng Lâm Khinh liên tục phát ra những lời vô nghĩa, vật nhỏ phía trước cứng đến phát điên mà Lam Túc cũng chỉ sờ nắn làm phiền chứ không chịu giúp đỡ.
Khí cụ càng lúc càng cứng rắn, mỗi lần nhấp là một lần sâu đến tận cùng. Nghe tiếng rên rỉ ngọt lịm từ ái nhân, Lam Túc ngồi dậy hôn mạnh lên đôi môi đã có phần sưng đỏ của y. Động tác phía dưới cũng chậm lại.
Lâm Khinh bị ngứa đến không chịu nổi, cả người uốn éo, tay bấu chặt vào lưng nam nhân để lại từng vết cào.
"Động đi, ngứa quá..."
Lam Túc cố ý đùa giỡn, tay vân vê hạt đậu trước ngực, "Gọi phu quân đi thì ta động..."
Đến giờ phút này thì còn giữ mặt mũi làm gì nữa, tiếng nói mềm mại từ môi thiếu niên bật ra.
"Phu quân."
Câu này làm Lam Túc như được hồi máu, lập tức đẩy Lâm Khinh xuống thảm lông rồi đâm vào, hắn cố ý tìm nơi mẫn cảm của y rồi nghiền ép nhiều lần vào chỗ đó, quả nhiên thiếu niên không chịu nổi mà hét lên, đôi chân quặp chặt lưng phối hợp với từng động tác của hắn.
Tư thế này đâm rất sâu, chỉ một lát vật nhỏ của Lâm Khinh đã bắn ra dịch thể trắng sữa chảy ướt hết cả bụng lẫn nơi kết hợp của hai người. Cơ thể y nhũn ra, trượt dần khỏi người nam nhân.
"Lần này đệ tự giác ghê, không cần ta nhắc đã tự bắn."
Lâm Khinh xấu hổ lấy hai tay che mặt, còn Lam Túc vẫn chưa tận hứng, tiếp tục lặp đi lặp lại biên độ va chạm mạnh. Tiếng bạch bạch vang lên trong không gian vắng lặng càng thêm rõ ràng.
"Từ từ đã, ta không chịu nổi... a a..." Lâm Khinh nhắm tịt mắt vào, lại bị Lam Túc cưỡng ép mở ra.
"Đệ nhìn kỹ xem ai đang làm đệ, ai là phu quân của đệ?"
"Lam ca... Lam ca là phu quân của ta... ưm..."
Lam Túc rung động thật sâu, rút mạnh tính khí ra, bắn thẳng lên người Lâm Khinh.
Hắn không để ý đến dịch thể còn dính nhớp đầy quanh thân hai người, hôn lên đôi môi Lâm Khinh, tiếng thì thầm vang lên.
"Hãy nhớ rõ. Ta yêu đệ... Lâm Khinh."
Lâm Khinh nghe thấy tiếng yêu mình mong chờ đã lâu, nước mắt không tiếng động mà chảy ra.
Thật ra y chỉ đợi một câu nói này, để ở bên nam nhân, dù có phải đánh đổi điều gì đi chăng nữa thì y cũng nguyện ý...
Vòng hai tay lên ôm cổ Lam Túc, y nức nở đáp lại.
"Ta cũng rất yêu huynh..."
Hai người ôm nhau một lúc lâu, đến khi Lâm Khinh bình tĩnh lại thì trăng đã treo cao trên bầu trời, Lam Túc bế y đi ôn tuyền tắm rửa, vì lo lắng cho cuộc khiêu chiến ngày mai nên hai người không làm gì thêm nữa,
Lâm Khinh mặc kệ Lam Túc giúp mình xử lý, dựa vào lòng hắn rồi lầm bầm.
"Huynh hôm nay không được bỏ ta lại như hôm nọ nữa..."
"Được."
"Cấm lộn xộn nữa."
"Được."
"Cấm đụng tay đụng chân."
"Được được, ta chỉ ôm đệ ngoan ngoãn đi ngủ thôi, được không?"
"Ừm..."
Thấy nam nhân thành thật rồi y mới hài lòng cùng hắn quay về.
Lúc trở lại phòng, nhìn mặt thảm hỗn độn không nỡ nhìn, Lâm Khinh vội vàng thi pháp cuốn hết lấy rồi nhét vào một cái túi trữ vật trống không, mặt nóng bừng lên.
Lam Túc cười khẽ, lấy thảm mới trải thẳng ra rồi bế Lâm Khinh lên, lúc này hai người mới có cơ hội nói chuyện vụn vặt. Lam Túc vừa hỏi lung tung vừa xoa bóp khắp người thiếu niên.
Cơn mệt mỏi dần tan biến, bỗng dưng Lâm Khinh nhớ đến thứ gì đó, vội vàng quay lại hỏi:
"Huynh có biết trưởng lão nào trong tông môn có linh căn thuỷ hệ không?"
Lam Túc ngừng tay, hơi nhíu mày nhớ lại:
"Có khá nhiều người thuỷ hệ. Trương trưởng lão của Xa Tị phong. Hoàng trưởng lão, Đinh trưởng lão, Vạn trưởng lão, Vô Song trưởng lão của Thuỷ Tích phong. Trần trưởng lão của Chiến Hùng phong." Ngẫm nghĩ một chút hắn lại nói tiếp: Còn có sư muội của ta Lăng Hi cũng là thuỷ hệ. Sao đệ lại hỏi điều này?"
"À, không có gì, vừa lúc linh căn của ta cũng là thuỷ hệ nên muốn học hỏi người đi trước."
"Ta nhớ linh căn của đệ đã biến dị sang hệ băng rồi cơ mà?"
"Băng thì chẳng liên quan đến thuỷ à?"
Thật ra là vì Lâm Khinh nhớ ra một màn hơi nước xuất hiện lúc bị đánh lén hôm nay. Y cũng từng có linh căn thuỷ hệ, đối với nước cực kỳ nhạy cảm.
Y có cảm giác rằng người ác ý dồn y vào chỗ chết đã dùng công pháp thuỷ hệ. Nhưng mà trưởng lão nhiều người vậy, biết là ai bây giờ?
Thôi ít nhất còn giới hạn được một ít. Y chắc chắn người đến là ở trong tông môn, hoặc có liên quan đến người trong tông môn. Người ngoài không thể nắm rõ tình hình của y đến thế.
"Vậy vị Hàn Nguyệt kia bao giờ thì rời đi vậy, nàng không có việc gì làm à mà cứ ở đây mãi vậy?" Lâm Khinh lại hỏi sang chuyện khác. Y thật ra bụng dạ rất nhỏ nhen, dám mơ ước người của y thì đừng mong y bày ra sắc mặt tốt.
"À nàng ta còn có nhiệm vụ phải ở lại, đến khi đại hội tông môn thì cùng đi với chúng ta."
Lam Túc lấy tay dí vào trán y rồi trêu.
"Nàng ta cũng là linh căn thuỷ hệ đấy. Đệ đến mà học hỏi."
Câu nói này quả nhiên gây chấn động.
"Cái gì. Nàng ta cũng vậy?"
Lâm Khinh thất thố kêu lên làm Lam Túc lại bắt đầu nghi ngờ. Hắn nhíu mày nói nghiêm túc:
"Lâm Khinh. Đệ đã hứa với ta có chuyện gì phải cho ta biết đầu tiên, ta là nam nhân của đệ, đôi khi đệ dựa vào ta cũng được, sẽ không ai cười nhạo đệ cả."
Lam Túc còn một câu chưa nói. Nếu Lâm Khinh xảy ra chuyện gì thì hắn hối hận cũng chẳng còn kịp nữa, người ta sẽ chẳng thương xót, chỉ cười nhạo hắn là không biết bảo vệ đạo lữ mình cho tốt.
"Ta biết rồi."
Lâm Khinh ảo não trả lời, y cũng muốn nói cho Lam Túc lắm nhưng bây giờ không phải lúc...
Hoá ra nữ nhân Hàn Nguyệt cũng có linh căn hệ Thuỷ. Nàng ta có liên quan gì đến chuyện này không?
Lâm Khinh nghĩ miên man một lúc rồi uể oải nhắm mắt lại, chỉ một chốc là ngủ say. Lam Túc thấy y thực sự ngủ rồi, nghe lời y không đi khỏi phòng, hắn đứng dậy vén rèm cửa, thổi một tia thần thức ra ngoài rồi quay lại giường lấy thuốc cẩn thận bôi vào đằng sau Lâm Khinh rồi mới ôm lấy người.
Một đêm vô mộng.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm Khinh thấy tinh thần thoải mái, tu vi cũng có cảm giác tăng lên, người khác song tu xong eo mỏi chân đau, đằng này y thì vẫn sinh long hoạt hổ, thật là ngại.
Lam Túc vẫn còn ngủ say bên cạnh. Cảnh tượng này thật hiếm thấy, Lâm Khinh ngắm hắn một lúc rồi mới nhẹ nhàng ngồi dậy.
Hôm nay là buổi khiêu chiến quyết định. Không biết sẽ đấu mấy trận nữa. Lâm Khinh tính bước ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, ai dè vừa mở cửa ra đã thấy một người đứng dựa vào cánh cổng ngủ gật. Nhìn thấy Lâm Khinh thì vội vàng tỉnh táo lại, tay quệt miệng.
"Tiểu chủ nhân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...