Ti Lam lần lượt giới thiệu vài người gã quen cho Lâm Khinh, đám người xa lạ ở đằng kia thì hắn không đả động đến.
"Vị đạo hữu này là..." Đến lúc tính giới thiệu thì Ti Lam mới nhớ ra người ta chưa hề nói tên. Lâm Khinh hiểu ý tiếp lời:
"Lâm Khinh." Y quyết định dùng tên thật, dù sao hình dáng cũng đã trở lại như cũ.
"Đúng đúng, vị đạo hữu này tên Lâm Khinh, là người tự do, không ràng buộc bởi các giáo phái như chúng ta."
"Ta tên Đan Mặc." Ma tu cao lớn anh tuấn toả ra khí tràng cường đại, gương mặt quang minh lỗi lạc, ma khí nhè nhẹ toả ra trên thân.
"Ta là Tiêu Lan. Còn đây là Phong Huyết."
Tiêu Lan xinh đẹp tuyệt trần, tu vi trác tuyệt, nàng giơ tay nhấc chân có thể tạo ra cho người ta cảm giác thanh thoát, không nhiễm bụi trần. Khí tức này ngay cả ở tu tiên giới cũng khó người có được, không ngờ ở ma giới này Lâm Khinh lại gặp.
Người tên Phong Huyết mà nàng chỉ đang khoanh tay đứng một bên, mái tóc cắt sát đầu. Khuôn mặt hơi dài, mắt sắc, mũi cao. Nhìn qua có vẻ khó dây vào.
Đây là người để tóc ngắn duy nhất từ khi xuyên qua đến giờ y thấy. Rất có cá tính!
Tất nhiên phải trừ những người không có tóc ra.
Mọi người không hàn huyên mà tính toán vượt tầng hai. Cuối cùng nhất trí với ý kiến của Lâm Khinh, nơi này chắc chắn có thể đi qua.
Chỉ là không biết đi qua bằng cách nào.
Nếu tầng một Lâm Khinh cảm nhận được một tia kiếm khí thì nơi này y lại chẳng thấy bất cứ điều gì bất thường.
Quay sang hỏi Ti Lam, hoá ra tất cả đều tránh ở đây, chưa một người nào dám đối mặt với lôi đình mạnh mẽ. Sợ sơ sẩy cái là hồn phi phách tán.
Lâm Khinh nghiên cứu một hồi rồi nói:
"Ta đoán lôi đình này dùng để luyện thể!"
Đan Mặc lại là người đầu tiên ngạc nhiên, y thốt ra thành tiếng:
"Luyện thể?"
Tiêu Lan cũng gật gù đồng ý, khuôn mặt của Lâm Khinh trời sinh đã dễ tạo thiện cảm với người khác, lời y nói ra nàng cảm giác có thể tin tưởng được.
Phong Huyết bên cạnh im lặng không nói gì, nhưng nét mặt đã dịu đi rất nhiều, hiển nhiên gã cũng đang nghĩ đến việc đó.
Bỗng nhiên có người cất tiếng:
"Bây giờ xuống đó luyện thể, sét chẳng đánh cho tan xác à? Ngươi muốn thì tự xuống trước đi."
Tất cả quay sang nhìn người vừa nêu ý kiến, Tạp Mạn Tề thấy mười mấy ánh mắt đổ dồn về mình thì hơi run, nhưng vẫn cứng miệng:
"Ta nói sai à? Ngươi thích thì đi mà thử, ta còn chưa muốn chết đâu."
Lâm Khinh ngứa mắt tên này lâu rồi, đang tính phản bác bỗng nghe bên cạnh "rầm" một tiếng vang dội.
Ti Lam gương mặt búng ra sữa, thân hình gầy gò, vậy mà khi hắn dậm mạnh chân xuống đất một cái, ngay tức thì mặt đất nứt ra lan tràn trên diện rộng. Đất đá ào ào rơi xuống.
Nơi bọn họ đứng vốn chỉ là một cái gờ nho nhỏ, diện tích ít đến đáng thương, giờ đây còn sót lại có một tí. Mấy trăm người chen chúc đứng cạnh nhau nom chật chội vô cùng.
Hiển nhiên uy lực đến từ bàn chân kia không hề tầm thường.
Tạp Mạn Tề đen đủi đang đứng sát rìa, cả người nặng nề ngã xuống.
Bầu trời sấm nổi đì đùng, lôi vân vận chuyển. Tạp Mạn Tề sợ quá dùng cả tay lẫn chân vội vã bò lên, miệng ngậm chặt không dám nói thêm câu nào.
Ti Lam dùng gương mặt ngây thơ vô số tội nhe hàm răng trắng tinh ra cười với Lâm Khinh rồi nịnh nọt:
"Không có ai phản đối rồi. Các hạ nói tiếp đi!"
Lâm Khinh nhìn thấy nụ cười kia theo bản năng mà lùi lại hai bước.
Nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài nha.
"Ta nói là có căn cứ. Như ở tầng một tại sao chúng ta lại bị chia năm sẻ bảy, mỗi người một chỗ, mà nơi này lại tụ tập tất cả. Bởi vì đây chính là một cửa ải cần sức mạnh tập thể."
Lâm Khinh nói xong thì liếc qua toàn bộ ma tu đứng đây rồi cúi xuống, quan sát những vết cháy khét trước đó.
"Cửa ải này nói dễ cũng không dễ, mà nói khó thì cũng chẳng khó. Ta đoán lôi đình này là có người tạo ra, như thế mức độ nặng nhẹ sẽ bị khống chế. Nếu chúng ta từng người đi xuống, sét sẽ tập trung đánh vào đó, bây giờ chúng ta tất cả đều đi xuống, lôi đình cũng sẽ phải phân bố đều ra."
Y nói xong thì ngẩng đầu lên, mỉm cười thong dong.
"Đương nhiên tất cả chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi. Đúng sai thì còn tuỳ vào chư vị đạo hữu có dám thử hay không nữa."
Ti Lam cười rộ lên, hắn nói:
"Dù mới gặp nhưng ta thấy chúng ta như đã quen từ lâu. Lời các hạ nói, ta tin!"
Đan Mặc cũng đồng ý: "Những tiền bối đi trước cũng nói như thế. Tầng một cần dùng tâm. Tầng hai cần sức mạnh tập thể, tầng ba dùng sức, tầng bốn dùng trí, từ tầng năm trở lên thì không ai nhắc tới."
Nghe nói luật bất thành văn của Vấn Thiên tháp chính là không được tiết lộ bí mật.
Lời thề thiên đạo cực nghiêm khắc, nếu làm sai sẽ chịu hình phạt nặng nề, cho nên những gì mọi người ở đây nghe ngóng được thật sự quá mức ít ỏi.
Cuối cùng dưới sự hiệu triệu của các thiên chi kiêu tử như đám Đan Mặc, Tiêu Lan. Tất cả thống nhất làm theo ý Lâm Khinh, kể cả Tạp Mạn Tề đang mặt mày nhăn nhó.
Toàn bộ ma tu ở đây lên tới gần ba trăm người. Một số người thậm chí còn chưa vượt qua tầng một đã bị toà tháp tự động đẩy ra ngoài.
Không gian nơi đây cực kỳ rộng lớn, ngay khi người đầu tiên bước xuống, lôi vân trên bầu trời đã bắt đầu khởi động.
Lâm Khinh cùng mọi người chia nhau ra mỗi người ngồi một khoảng trống cách nhau mười thước, nếu như y mà phỏng đoán đúng thì đây chính là dịp may để luyện thể.
Ráng chịu đựng hai tia sét bổ xuống, Lâm Khinh mới bình tĩnh lấy ra Tích dịch chi lệ mà Tạp Khắc đưa cho uống một giọt rồi nhắm mắt lại điều tức.
Quả nhiên, lôi vân lúc đầu cực kỳ mạnh mẽ nhưng sau này đã có xu hướng giảm dần. Cuối cùng từng tia sét đánh xuống chỉ còn to bằng ngón tay cái, đánh vào người tê tê ngứa ngứa.
Tất nhiên đó là đối với Lâm Khinh giờ đây đã da dày thịt béo, còn với các ma tu yếu kém thì vẫn là quá sức. Cứ thỉnh thoảng lại có một người không chịu nổi bài xích mà bị đẩy ra khỏi tháp.
Lâm Khinh vẫn chú ý đến xung quanh, đa phần mọi người còn trụ được đều rất nhàn nhã ứng phó.
Người có thực lực mạnh nơi đây vô cùng nhiều.
Trải qua hai mươi ngày liên tục chịu sét đánh, dù da dày đến đâu thì cũng không chịu nổi. Thật sự y còn cảm thấy da thịt đã có mùi khét.
Nhưng trong hoạ có may, không ngờ gặp bình cảnh đã lâu, hôm nay tu vi của Lâm Khinh rục rịch tăng lên, cơ thể có dấu hiệu kết đan.
Kết đan không phải là chuyện đùa, lúc này linh lực trong cơ thể quy tụ nén lại thành một viên kim đan, linh khí khắp nơi đổ về, thiên địa dị tượng chắc chắn sẽ xảy ra.
Nơi này linh khí cực kỳ loãng, có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
Dù sao kết đan không thể trì hoãn được, linh lực trong người đã quá mức dư thừa, bây giờ không kết thì còn đợi lúc nào.
Mang tâm lý ăn may, Lâm Khinh lục lọi trong đầu những thứ có thể bổ sung linh khí, cuối cùng y lôi ra hàng loạt đan dược cùng chai lọ bày đầy ra đất.
Việc làm này gây chú ý đến mọi người xung quanh, ngồi ngay cạnh là Ti Lam dùng ánh mắt bát quái mà nhìn y.
Lâm Khinh thật thà giải đáp:
"Ta muốn thăng cấp."
Hiện tại tu vi của y gần giống với Ngưng nguyên trung kỳ đại viên mãn, nếu tăng lên một tiểu cảnh giới cũng không có gì đáng kể.
Ti Lam gật gù tỏ vẻ đã hiểu, hắn móc từ nhẫn trữ vật ra một cái bình vứt cho Lâm Khinh rồi nói:
"Cái này cho ngươi, cơ hội thăng cấp sẽ tăng thêm hai phần."
Lâm Khinh ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu cảm ơn. Y mở lọ ra nhìn, là một viên dược tề bổ sung ma lực.
Trong lòng có nỗi khổ mà không thể nói nên lời, Lâm Khinh cắn răng đổ viên thuốc vàog miệng, bắt đầu luyện hoá.
Ma khí cuồn cuộn trong cơ thể át cả linh lực, Lâm Khinh thấy không ổn chút nào, y mở một cái lọ chứa Linh cô tinh tuỷ ra uống hết. Dược lực tràn ra, theo linh lực vận chuyển chảy khắp kỳ kinh bát mạch làm y thống khổ vô cùng.
Ma khí và linh khí đấu đá với nhau, mặt Lâm Khinh lúc đỏ lúc trắng. Một làn sương mỏng vô thức bốc ra từ lỗ chân lông của y.
Trong đan điền linh lực và ma lực xoay tròn, có xu hướng hoà vào nhau. Lâm Khinh luống cuống vô cùng nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, đành nhắm mắt mặc nó đến đâu thì đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...