Lâm Thu Nguyệt dần dần tiến vào trạng thái làm việc, ánh mắt của cô, tốc độ nói cũng dần khôi phục sự nghiêm khắc như thường ngày.
Cũng chính vào lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ vang.
Lông mày cô nhíu lại, nhìn về phía cạnh cửa, nói một tiếng: "Mời vào."
"Tổng giám đốc Lâm, thiết kế của văn hóa Ngô Minh chúng tôi có phải đang ở chỗ của ngài hay không.
Bên phía Tổng giám đốc Thái cần bọn họ mang người đến họp."
"Anh qua đi."
Lâm Thu Nguyệt bắt gặp ánh mắt của Lục Bình, theo bản năng dời đi, nói với Cố Đại Thạch nói ra.
Rất nhanh, bên trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lục Bình và Lâm Thu Nguyệt.
Lục Bình nhìn bóng lưng rời đi của Cố Đại Thạch, thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn về phía Tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt trước mặt, chú ý đến vẻ mặt của đối phương, ngón tay cầm bút hơi thắt chặt.
Anh không rõ việc Cố Đại Thạch rời khỏi là tình cờ, hay là do vị cháu gái của Lý gia ở Yến Kinh - Lý Ngọc Trân kia điều động.
"Chúng ta tiếp tục đi." Lâm Thu Nguyệt trầm giọng nói.
Cô đối mặt trực tiếp với Lục Bình, ở góc độ này, phương vị này, thực ra rất giống với người đàn ông thần bí đêm đó.
Cô vừa nói, hình ảnh trước mắt lại trở nên hoảng hốt:
Ánh sáng mông lung xuyên qua tấm vải đen.
Chiếc Maybach đung đưa.
Tiếng thở dốc nóng bỏng.
Lâm Thu Nguyệt vô thức đưa tay phải ra, đưa bàn tay ngăn ở trước mặt.
Cô nhìn xuyên qua khe hở giữa ngón tay, mông lung nhìn về phía thanh niên trước mặt.
Bóng dáng của thanh niên và bóng dáng của người sau tấm vải đen không ngừng được xác minh, thậm chí… là trùng hợp!
Lục Bình nhìn động tác của Lâm Thu Nguyệt.
Anh lập tức biết được ý đồ của người này, lộ ra vẻ nghi hoặc:
"Tổng giám đốc Lâm?"
"Tổng giám đốc Lâm! Ngài làm sao thế?"
"Hả?"
"Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi nghĩ tới một số chuyện khác…" Lâm Thu Nguyệt lấy lại tinh thần, liền vội vàng đáp.
Lý trí của cô tự nói với mình, vị kia là người có thể khiến cho đại tiểu thư Lý Ngọc Trân coi trọng.
Mình chỉ cần đồng ý với yêu cầu của cô ấy liền có thể ngồi lên chức tổng giám đốc, tuyệt đối không thể chỉ là nhân viên công ty được quèn.
Cái gọi là thái tử trải nghiệm cuộc sống chỉ có ở trong tiểu thuyết huyễn tưởng mà thôi.
Lòng bàn tay của cô từng kề sát vào làn da thô ráp của người đàn ông kia, đầu ngón tay lướt qua bộ ngực, rồi đến cổ…
Sau tai người kia…
Con mắt Lâm Thu Nguyệt chợt sáng lên, đầu ngón tay vuốt ve.
Cô nhớ lại.
Phía sau dái tai phải của người đàn ông kia có thứ gì đó nhô ra, có thể là nốt ruồi, cũng có khả năng là chân lông.
Lâm Thu Nguyệt nhìn về phía Lục Bình đang bình tĩnh nhìn mình, bên trong ánh mắt hiện ra một loại ý đồ nào đó.
Trong lòng cô xác định, Lục Bình không thể nào là nhân vật lớn kia, nhưng vẫn muốn điên cuồng đi tiến hành chứng thực.
Lâm Thu Nguyệt cố khắc chế suy nghĩ của mình, tiếp tục nói về yêu cầu thiết kế.
Trước mặt cô, Lục Bình nâng laptop trong tay, không ngừng ghi chép.
"Lục tiên sinh."
"Trên giá sách bên kia có một phần văn kiện mà tôi không thể nào lấy được, có thể làm phiền anh lấy giúp tôi một chút được không?"
"Được." Lục Bình nhìn thẳng vào ánh mắt Lâm Thu Nguyệt, gật đầu đáp.
Lâm Thu Nguyệt đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Bình.
Cô dẫn Lục Bình đi tới vị trí phần văn kiện được đặt ở phía trên cùng của giá sách.
Cô ngẩng đầu lên, gò má trở nên đỏ ửng.
Đôi mắt ướt át muốn nhìn về phía tai phải của Lục Bình.
Bầu không khí trở nên khẩn trương.
Trái tim không ngừng đập nhanh.
Vào lúc Lâm Thu Nguyệt đưa ánh mắt nhìn về phía tai của Lục Bình thì ‘Cốc cốc cốc…Cốc cốc…’, trước cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Trong lòng Lâm Thu Nguyệt chợt kinh sợ, sống lưng lập tức rịn ra mồ hôi lạnh.
Cô không quan tâm đến tiếng gõ cửa, vẫn như cũ nhìn lên, nhưng lúc này Lục Bình đã cầm tài liệu lên, nghiêng đầu nhìn qua.
"Tổng giám đốc Lâm?"
"Cám ơn."
"Mời vào."
Lâm Thu Nguyệt đi trở về trước bàn làm việc, nhìn về phía cửa phòng.
"Tổng giám đốc Lâm, hội nghị bên phía tổng giám đốc Thái khả năng cần chiếm dụng một chút thời gian của ngài, cuộc họp này rất quan trọng." Trợ lý ban nãy lên tiếng.
"Tôi biết rồi." Lâm Thu Nguyệt gật đầu.
Cô bảo Lục Bình xem tài liệu một chút rồi bước ra khỏi văn phòng.
Chờ sau khi rời khỏi phòng và đi trên hành lang công ty, Lâm Thu Nguyệt dần dần tỉnh táo lại.
Cô vỗ gò má của mình một cái, chỉ cảm thấy ban nãy mình quả thực đã bị ma nhập.
Một bên khác.
Trong văn phòng to lớn chỉ còn lại mỗi Lục Bình.
Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc, thu lại tất cả cảm xúc.
Anh hơi cúi đầu, tỉ mỉ suy nghĩ, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng lãnh đạm ánh mắt nhìn về phía góc 45 độ ngay phía trước, lộ ra nụ cười yếu ớt.
------
Dịch: MBMH Translate
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...