Tầng mười lăm của tòa nhà, Văn hóa Ngô Minh.
"Anh Bình!"
"Chào buổi sáng!"
Lục Bình và Cố Đại Thạch đi vào văn phòng.
Nữ đồng nghiệp Trương Oánh Oánh có thói quen đến sớm lập tức trông thấy Lục Bình, ánh mắt của cô sáng lên, lộ ra nụ cười đơn thuần.
"Chào buổi sáng!" Lục Bình khoát tay một cái.
"Anh Đại Thạch, chào buổi sáng!" Trương Oánh Oánh nhìn về phía Cố Đại Thạch, chào buổi sáng.
"Tôi còn tưởng rằng cô không nhìn thấy tôi chứ." Cố Đại Thạch cố ý bày ra vẻ mặt đầy u oán tiếp lời.
Anh vừa dứt lời đã nhìn thấy gò má của cô gái lập tức đỏ lên, "Anh… anh Đại Thạch, anh đang nói gì đấy!"
Ánh mắt của cô khẩn trương nhìn về phía Lục Bình.
Công ty huyên náo từ sớm dần dần khôi phục lại sự yên lặng.
Các đồng nghiệp lần lượt bận rộn chuyện của mình.
Trước bàn làm việc.
Lục Bình nâng chén trà lên uống một hớp nước nóng, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua văn phòng, máy điều hòa và lò sưởi luôn được bật, trên mặt kính trong suốt từ mặt đất lên trần nhà dần được bao phủ bởi một tầng sương thật dày.
Mọi thứ không có gì khác với trước đây cả…
Cũng không có cái gì gọi là lắng đọng.
Thân ảnh của trưởng phòng Đàm Hồng xuất hiện ở bên ngoài phòng làm việc.
Cô dựa vào cạnh cửa, ánh mắt liếc qua các đồng nghiệp một lần, sau đó nhìn về Lục Bình và Cố Đại Thạch ở gần cửa sổ:
"Lục Bình!"
"Đại Thạch!"
"Hai người đi ra ngoài một chút."
Lục Bình và Cố Đại Thạch cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
"Xuyên Hòa đã phản hồi về tấm áp-phích do hai người thiết kế, Xuyên Hòa cảm thấy rất hài lòng!" Đàm Hồng cười nói.
"Sau đó, Xuyên Hòa lại gửi cho công ty chúng ta một đơn hàng lớn.
Bọn họ chỉ mặt gọi tên muốn hai người tiếp tục phụ trách, hiện tại là chín giờ, hai người chuẩn bị một chút, 9:30 đến Xuyên Hòa nhận nhiệm vụ."
"Hai người đã làm rất tốt chuyện lần này, cuối năm sẽ không thiếu tiền thưởng của hai người đâu!" Đàm Hồng nói liên tục.
Cô lại dặn dò một hồi, sau đó bảo Lục Bình và Cố Đại Thạch đi chuẩn bị.
"…"
Phía sau cặp kính gọng đen, đôi mắt Lục Bình hơi nheo lại.
Vẻ mặt anh không có chút thay đổi nào, chỉ quay người trở lại trước bàn làm việc của mình.
"Lý Ngọc Trân muốn làm gì?"
"Mình hai ngày này không hề buông lỏng mà tập trung nghiên cứu tình báo của Lý Ngọc Trân.
Cô ta là một người phụ nữ có ham muốn khống chế rất mạnh.
Mặc dù mình đã giúp đỡ cô ta, nhưng cũng đã đổi tốc độ, cô ta sẽ không mặc cho mình được an ổn ở dưới mắt cô ta."
"Dò xét!"
"Đây lại là một lần dò xét!"
Lục Bình liếm môi một cái, bởi vì bầu không khí ôn hòa bên trong văn phòng mà thần kinh hơi buông lỏng của anh giờ lại điên cuồng căng thẳng.
Anh có thể tưởng tượng được rằng, khi anh bước vào Xuyên Hòa, hoặc có lẽ là trong nháy mắt bước vào thang máy, tất cả nhất cử nhất động của anh đều sẽ bị người phụ nữ kia nhìn chăm chú.
"Mình nghĩ tới một bức tranh."
"Đó là một con Husky run lẩy bẩy ẩn náu trong bầy sói.
Nó vừa cảm thấy sợ hãi vừa giả bộ làm một con sói."
"Hiện tại mình chính là con Husky này."
Trong văn phòng.
Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc, qua 10 phút nữa sẽ phải đến chỗ Xuyên Hòa.
Trong lúc anh đang tiến hành xây dựng tâm lý và chuẩn bị thì đột nhiên nghĩ tới biểu tình kia, chỉ cảm thấy đó chính là mình.
Phần tình báo đầu tiên có được từ trong giá sách chính là cháu gái Lý gia ở Yến Kinh.
Điều này nói rõ toàn bộ tình báo phía sau đều sẽ liên quan đến những nhân vật quyền quý tương tự như vậy.
Anh nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, đạp ở trên mũi đao, tung hoành liên hợp.
Người khác là giả heo ăn thịt hổ, anh chính là cừu đội lốt sói.
"A Bình!"
"Chúng ta đi thôi, qua đó sớm một chút."
Cố Đại Thạch không ngừng nhìn thời gian, vừa mới 9 giờ 20, anh đã đột nhiên quay người sang nói với Lục Bình.
Đối với nhân viên văn phòng bình thường mà nói, đơn hàng mới của Xuyên Hòa này sẽ là một phần vô cùng đặc sắc ở trong lý lịch của bản thân.
Cho dù là người luôn không cẩn thận như Cố Đại Thạch thì lúc này cũng bày ra dáng vẻ sẵn sàng đón địch.
Lục Bình đón ánh mắt của Cố Đại Thạch, con ngươi lướt qua phía sau lưng người kia mà không để lại dấu vết gì.
"Ừm, đi thôi." Anh cầm tập văn kiện trên bàn lên rồi đáp lời.
Lục Bình có thể hiểu được tâm trạng của Cố Đại Thạch.
Người bình thường như bọn họ không phải đều thật sự muốn nằm ngửa, chỉ thiếu cơ hội có thể khiến bọn họ phấn đấu quên mình mà thôi! Phần lớn thời gian đều là nỗ lực không có phương hướng, không có ý nghĩa…
Cũng vì vậy mà cho dù hắn sợ hãi, khẩn trương, muốn kéo dài tới một giây cuối cùng mới đi lên, nhưng cũng không có từ chối lời đề nghị của Cố Đại Thạch.
"Cố lên!"
Nữ đồng nghiệp Trương Oánh Oánh cổ vũ một câu, gương mặt cô gái hơi ửng đỏ.
Cô nắm chặt tay, thấp giọng nói.
Anh không có quay đầu lại, làm bộ tiêu sái khoát tay một cái.
------
Dịch: MBMH Translate
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...