Mùng bảy đầu năm, tây tịch tiên sinh của Nghiêm gia còn chưa quay lại, không cần đi tộc học của Nghiêm gia đọc sách, thế là Bá Thương xách cái giỏ đã đựng bút mực giấy nghiên lon ton đi đến thư phòng của Ban Minh Kỳ ôn lại bài học.
Lúc hắn đi, Ban Minh Kỳ đang nghiêm túc nhón ngón tay bấm tới bấm lui.
Bá Thương biết đây là đang xem bói.
Hắn tò mò hỏi: "Là tính ra đại hung sao ạ?"
Ban Minh Kỳ lắc đầu: "Không phải."
Bá Thương: "Vậy là tiểu hung?"
Ban Minh Kỳ lại lắc đầu lần nữa: "Cũng không phải."
Bá Thương: "..."
Hắn ngẩng cả khuôn mặt tươi cười lên: "Đại biểu huynh, huynh nói thẳng đi."
Vẻ mặt Ban Minh Kỳ trịnh trọng: "Là đại cát."
Đại cát đại lợi.
Bá Thương kinh ngạc: "Không tốt sao ạ?"
Ban Minh Kỳ nhíu mày: "Người khác tính ra đại cát là tốt, nhưng ta tính ra lại là..."
Ầy!
Hắn duỗi thẳng ngón tay, đi dắt tay Bá Thương: "Bỏ đi, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, đi thư phòng trước đi đã."
Mùng bảy năm mới, đã không cần đi thăm thân thích khắp nơi nữa, nhưng Đại phu nhân lại không nhàn rỗi, mang theo hai nữ nhi đã quy củ rất nhiều kiểm kê khoản ghi trong sổ sách.
Nam Lăng Hầu là mồng chín đầu năm đi trực, hôm nay đúng lúc đang lôi kéo Ngũ đệ gần đây càng thêm rầu rĩ không vui uống rượu.
Ban Minh Thiện ở trong phòng viết thiếp mời cho các vị bằng hữu thân thiết tại kinh đô, dù sao thì mấy ngày nữa cũng lại phải đi Bình Châu rồi, hắn muốn mở tiệc chiêu đãi lần nữa, mời bọn họ đến trong nhà uống rượu mua vui.
Viết xong thiếp mời đưa ra ngoài, hắn lại đi đến phòng mẫu thân hỏi: "A nương đâu?"
Tiểu nha hoàn gác cửa cười nói: "Hôm nay vừa sáng sớm phu nhân đã dẫn Ngũ cô nương và biểu cô nương ra ngoài, còn chưa về ạ."
Ban Minh Thiện: "Đi nơi nào, khi nào về?"
Tiểu nha hoàn: "Đi Vạn Bảo các làm trang sức ạ."
Ban Minh Thiện ồ một tiếng, đứng ở ngoài cửa một hồi mới giật mình hoàn hồn.
Có phải rất lâu rồi a nương không mua đồ cho hắn?
Hắn nhớ mấy năm khi còn bé kia, mỗi lần về đến nhà, bà sẽ luôn dẫn hắn đi lên phố, dạo qua từng hiệu sách và phường mực, sau đó hai người mua về một đống đồ lớn.
Hiện giờ, ngay đến hỏi a nương cũng không hỏi hắn.
Nếu hắn nói đến việc ra ngoài đi dạo cửa hàng thì bà sẽ cười nói: "Bây giờ con đã lớn rồi."
Lớn rồi sao… thật ra trong lòng Ban Minh Thiện hiểu rõ, hẳn là a nương đang oán trách hắn giúp cha.
Nhưng nam nhân cũng nên có một thiếp thất mà.
Hắn đau đầu vô cùng, dứt khoát đi đến bên chỗ Ban Minh Kỳ cho yên tĩnh.
Ban Minh Kỳ nào muốn nói chuyện với hắn! Hắn đang biểu hiện trước mặt tiểu cữu tử đấy, sau đó còn muốn thấy khe hở thì chọc kim vào hỏi một chút chuyện của Chiết Tịch Lam.
Vì thế đã kêu người ngồi vào trong sân vừa phơi nắng vừa đọc sách, hắn tiếp tục về thư phòng "chỉ dạy" Bá Thương.
Ban Minh Thiện lại bất đắc dĩ cười cười.
Rất lâu rất lâu về sau, hắn ngẫu nhiên nhớ lại cái việc làm thay đổi vận mệnh của hắn hôm nay, vẫn có thể nhớ y nguyên từng tiếng ồn ào náo động khiến cho bản thân sợ hãi và bất an kia.
Vừa mới bắt đầu là Xuân Sơn bước vội vội vàng vàng tới gọi hắn và Ban Minh Kỳ.
"Phu nhân đã xảy ra chuyện rồi, gọi hai vị thiếu gia dẫn Bá Thương thiếu gia qua đó ạ."
Ban Minh Thiện hoảng hốt, vội vàng theo đi qua: "A nương xảy ra chuyện gì rồi?"
Xuân Sơn: "Cũng không phải chuyện lớn nhưng vẫn xin mời thiếu gia đi qua ạ."
Ban Minh Kỳ chống gậy đi ngay, Bá Thương chạy theo phía sau bọn họ, đến lúc ba người đến đó, cả nhà đã có mặt đủ.
Nam Lăng Hầu liếc mắc nhìn Đại phu nhân, há miệng nói thầm: làm sao vậy?
Đại phu nhân dẫn theo hai khuê nữ ngồi xuống, lắc đầu.
Bà cũng không biết.
Thế là hỏi Ngũ phu nhân vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở phía trên: "Chước Hoa, rốt cuộc là làm sao vậy?"
KHuê doanh của Ngũ phu nhân là Chước Hoa.
Ngũ phu nhân bèn nói: "Tẩu tẩu, đệ tức có một oan khuất, muốn mời Hầu gia và tẩu tẩu phân xử."
Đại phu nhân vội vàng nói: "Muội mau nói đi."
Nam Lăng hầu nhìn thoáng qua Ngũ đệ ngơ ngác, thở dài một tiếng: "Muội nói đi, muội gả vào phủ Nam Lăng Hầu chúng ta hơn hai mươi năm, tôn kính hiếu thuận với cha nương lúc sinh tiền, sau khi cha nương chết thì giữ đạo hiếu, sinh con dưỡng cái, quản lý hậu viện cho Ngũ đệ, sẽ không ai dám ức hiếp muội đâu."
Ngũ lão gia cũng hơi sốt ruột: ông ta không ức hiếp thê tử mà.
Là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Hai mắt ông ta tha thiết nhìn Ngũ phu nhân: "Phu nhân, thế, thế nếu là vi phu có chỗ không đúng…"
Ngũ phu nhân không hề nhìn ông ta dù chỉ một cái liếc mắt, chỉ đột nhiên đứng lên, cúi người thi lễ một cái thật sâu với Nam Lăng Hầu và Đại phu nhân, làm cho hai người sợ hết hồn.
Ngũ phu nhân hít sâu một hơi, nói: "Tục ngữ nói, trưởng tỷ là mẹ, huynh trưởng là cha.
Nhưng đến nơi này của muội lại là trưởng tẩu là mẹ, Hầu gia là cha, hai mươi năm qua vẫn luôn đối xử với muội như là muội muội ruột, Chước Hoa vô cùng cảm kích."
Lúc này, vẻ mặt Nam Lăng Hầu cũng trở nên sa sầm, giận dữ mắng một tiếng: "Ngũ đệ, còn không quỳ xuống! Rốt cuộc đệ đã làm chuyện nghiệp chướng gì, thế nhưng lại chọc đến tức phụ của đệ như thế."
Đại phu nhân cũng nói: "Chước Hoa à, có chuyện gì muội cứ việc nói, chúng ta đều đứng về phía muội."
Ngũ lão gia quỳ trên mặt đất, một đám tiểu bối cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không dám ngồi, chầm chậm đứng lên, đứng ở một bên.
Ngũ phu nhân lại nói: "Hầu gia, tẩu tẩu, để ông ấy đứng lên trước đi, muội còn mời Lật phu nhân nhà Quản sự Hình bộ đến, nhờ bà ấy tạm thời nghỉ tạm ở sương phòng."
Nam Lăng Hầu thấy chiến trận lớn như thế, càng thêm kinh hãi.
Ngũ phu nhân lại nói với phía ngoài: "Mang vào đi… Mời Lật phu nhân cùng vào."
Cửa mở ra, gã sai vặt áp giải Liễu Đại Phú vào phòng, sau đó Lật phu nhân mới từ từ tiến vào.
Bà lúng túng cười cười với Đại phu nhân, tìm một chỗ ngồi xuống, nói: "Ta đến theo lời nhờ của Ngũ phu nhân, làm chứng một chuyện."
Đại phu nhân nhíu mày: "Làm chứng?"
Mà lúc này, Ngũ lão gia đã nhận ra Liễu Đại Phú.
Ông ta kinh ngạc kinh hãi: "Sao ông… Sao ông lại tới đây?"
Nam Lăng Hầu thầm nghĩ không ổn, hỏi: "Đệ biết hắn?"
Ngũ lão gia: "Là phụ thân của Liễu thị, Liễu Đại Phú."
Tay chân Liễu Đại Phú bị trói, trong miệng bị nhét khăn lau, vẻ mặt sợ hãi… Sự việc được tính toán thật tốt, đáng ra phải thuận lợi suôn sẻ, sao lại có thể bị người ta tóm lấy ngay từ đầu rồi chứ.
Ông ta liều mạng vặn vẹo giãy dụa về phía Ngũ lão gia bên kia, nhưng Ngũ lão gia lại sợ hãi lui về sau, Liễu Đại Phú càng nôn nóng hơn.
Lúc này Ban Minh Thiện lại tiến lên một bước, không nhịn được nữa, rút giẻ lau từ trong miệng Liễu Đại Phú ra: "Liễu bá phụ, sao bá phụ lại ở đây?"
Một câu Liễu bá phụ, khiến cho Ban Minh Nhụy ngồi ở một bên tức giận, lớn tiếng nói: "Cha của một thiếp thất, huynh gọi bá phụ cái gì! Lão ta được tính là bá phụ cái gì!"
Ngũ lão gia nhíu mày: "Hai người các con đừng nói chuyện."
Ban Minh Nhụy hừ hừ một tiếng, nhìn về phía a nương.
Lúc này Ngũ phu nhân đã ngồi xuống, lẳng lặng nói: "Lão gia cũng không cần nôn nóng mắng Minh Nhụy, con bé là bất bình vì ta.
Hôm nay ta dẫn Lam Lam và Minh Nhụy đi Vạn Bảo các, người này nói là phụ thân của Liễu di nương, phải kính trà cho ta."
"Hắn ta nói đến thành thật, dù rằng ta tức giận nhưng bởi vì Lật phu nhân cũng có mặt ở đó nên không tiện từ chối, nghĩ nhận trà của hắn ta cũng được."
"Ai biết, hắn ta thế nhưng lại hạ thuốc trong nước trà, nếu không phải Minh Nhụy tay mắt lanh lẹ, e là ta đã không còn ở đây được nữa."
"Việc này, Lật phu nhân có thể làm chứng."
Lật phu nhân gật đầu: "Đúng thế… trùng hợp nữa là, mấy ngày trước người nhà này còn gây trò cười ở bên phố nhà ta bên kia, nghe nói là người cho bọn hắn thuê nhà không cho thuê nữa, chỉ có thể ngủ đầu đường."
"Trước đó, một bà tử còn tới phủ nhà ta mượn khuôn làm điểm tâm."
Chuyện này, thật sự là càng nghĩ kỹ càng sợ.
Bà là phu nhân Quản sự Hình bộ, từng nghe trượng phu nói tới không ít vụ án, không kìm lòng được mà run cầm cập, nói: "Nói không chừng, lúc trước bọn họ là muốn bỏ thuốc vào điểm tâm đưa cho Ngũ phu nhân ăn."
Lúc Ngũ phu nhân về đã nghe Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy nói toàn bộ sự việc, đương nhiên biết đây là hai người đào hố cho Liễu gia.
Bà cúi đầu nói: "Tặng điểm tâm đến, sợ sẽ bị những người khác ăn, nhưng ngăn ta lại mời chén trà thì sống cũng sống không nổi nữa."
Bà nhìn về phía Nam Lăng Hầu: "Thuốc bột đã kêu người lấy về một ít, mời Hầu gia giúp gọi đại phu xem, ở trước mặt hỏi rõ ràng, đây rốt cuộc là cái gì."
Chuyện đã như thế, lại có mặt Lật phu nhân ở đây, Nam Lăng Hầu không tiện từ chối, bèn gật đầu: "Gọi Lý đại phu đến là được."
Là đại phu nhà mình nuôi, là gì cũng sẽ không nói ra ngoài.
Ông ấy nghĩ là: có sai lầm đến đâu thì yêu cầu của Ngũ phu nhân cũng hẳn là đuổi Liễu di nương ra ngoài thôi.
Đây cũng không đáng được coi là cái gì.
Mỗi người đều nghĩ như vậy, cho nên ngay cả Đại phu nhân cũng không nóng nảy nữa, chỉ có Ngũ lão gia vã mồ hôi trong lòng, nhìn về phía Liễu Đại Phú: "Rốt cuộc ông đã làm cái gì!"
Chiết Tịch Lam vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Liễu Đại Phú, quả nhiên thấy mặt ông ta lộ ra vẻ do dự cùng buồn phiền hối hận.
Bàn tay túm ở mép ghế của nàng từ từ nới lỏng một chút.
Bên này, tuy Liễu Đại Phú vừa mới được Ban Minh Thiện rút giẻ lau đi nhưng vẫn luôn cứng ngắc, lúc này bị Ngũ lão gia một gào mới hoàn hồn lại, trong lúc bối rối, muốn cầu cứu, cũng tại phút chốc sau đó lập tức nhớ tới nhi tử Liễu Tiểu Quý của mình.
Đứa nhỏ kia rất sợ đau, không biết bây giờ thế nào rồi, nếu mình mình khai Ngũ lão gia ra, nó có thể sẽ bị chặt tay chân hay không?
Mà trong cái phòng này đều là quý nhân, người phân xử là Nam Lăng Hầu, ông ta là ca ca của Ngũ lão gia, chẳng nhẽ có thể trách cứ đệ đệ của mình?
Lúc này Liễu Đại Phú mới bắt đầu nghĩ lại mà sợ, hối hận, ông ta cảm giác bản thân đã mất đi nửa cái mạng.
Ngũ phu nhân lên tiếng: "...!Ngươi còn không nói sao? Ngươi không nói, thì gọi Liễu di nương tới nhìn xem bộ dạng bây giờ của ngươi, nghe xem chuyện mà ngươi đã làm."
Sau đó không ngừng chút nào mà nói tiếp: "Lật phu nhân nói, còn có một bà tử mượn khuôn… thế nào, là đồng lõa của ngươi? Ngươi còn có bao nhiêu đồng lõa?"
Bà đập bàn: "Ta phải bắt lại toàn bộ, giết từng kẻ từng kẻ cho hả giận!"
Suy cho cùng thì Liễu Đại Phú cũng chỉ là dân thường, nào từng gặp qua trận chiến lớn như vậy, vừa bị Ngũ phu nhân đập bàn như thế đã bị làm cho khiếp sợ lần nữa.
Ông ta biết, chỉ cần bản thân khai rồi thì ngay cả mạng của thê tử và nhi tử nữ nhi cũng đều không giữ được.
Ông ta khẽ cắn môi, không dám khai ra Ngũ lão gia, cũng không muốn khai ra chính mình, gửi gắm hi vọng ở cái bao thuốc kia mong bọn họ không tra ra được, khẽ cắn răng: "Ta không có, chỉ là không chú ý cầm lấy mà thôi.
"
Lúc này, ông ta cũng có ý nếm thử thuốc bột kia luôn rồi.
Theo cách nói của Ngũ lão gia thì hiện tại không sao.
Mà đây cũng không phải thuốc độc, chỉ là làm cho người ta bệnh nguy kịch, chỉ cần có thể sống sót thì đều được.
Ai ngờ Lý đại phu ở một bên lại đặt thuốc bột xuống, trịnh trọng nói: "Là thuốc chuột."
Một lời dọa lên từng trận âm thanh hoảng sợ.
Nam Lăng Hầu nổi giận mắng: "Thật to gan, thế nhưng lại dám giết người trên phố."
Ngũ lão gia không dám tin: "Không phải ông là một người thành thật an phận sao? Sao có thể làm ra loại chuyện này?"
Liễu Đại Phú muốn phản bác nhưng lại nghe người ngồi ở một bên được gọi là biểu cô nương nói: "Cả nhà ngươi ở nơi nào? Nhất định không phải một mình ngươi làm!"
Ông ta lại rùng mình một cái, nhìn về phía Ngũ lão gia, người này rõ là độc ác, đây là hạ một cái bẫy xuống rồi kêu mình chui vào đấy.
Hắn ta không có ý định để cho mình sống, một chén thuốc chuột vào trong bụng, ông ta và Ngũ phu nhân đều phải chết.
Lòng hắn ta độc lắm.
Nhưng chính là bởi vì nhìn thấy phần lòng dạ độc ác này, ý đồ lừa dối qua cửa ải rục rịch muốn ngóc lên của ông ta lại không dám dâng lên nữa.
Hắn ta dám hại chết Ngũ phu nhân thì cũng dám giết Tiểu Quý*.
Ngũ lão gia bị ông ta nhìn đến không hiểu ra sao cả nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: "Tiểu Quý đâu? Tức phụ của ông đâu?"
Tiểu Quý...
Liễu Đại Phú lòng như tro tàn.
Tiểu Quý là độc đinh của Liễu gia ông ta.
Vì đứa con độc đinh này, ông ta từ chối hôn sự của khuê nữ lần này lượt khác, để cho hắn có một tỷ phu tốt trợ giúp, hiện giờ mới sống ngày tháng tốt lành được bao lâu đâu, chẳng lẽ đã phải bị mất đi rồi sao?
Không thể, không thể, tương lai Tiểu Quý còn phải làm chủ tử đấy.
Nhưng mà, nhưng mà ông ta cũng không muốn chết.
Còn có biện pháp gì nữa không?
Ông ta trái lo phải nghĩ, nhưng bộ dạng này ở trong mắt mọi người đã bị định tội rồi.
Lúc này, Xuân Sơn lại nói: "Cái bà tử hầu hạ Liễu di nương lúc trước đã quay lại rồi, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo ạ."
Nam Lăng hầu đau đầu ghê gớm: "Gọi vào."
Bà tử kia được dẫn vào ngay, vừa tiến vào đã quỳ xuống đất, khóc ròng nói: "Vốn là lỗi lầm của lão nô, bởi vì bị đuổi ra ngoài, lại gặp ba người nhà họ Liễu vào kinh muốn xem thử khuê nữ nên không nhịn được nói mấy câu thị phi về Ngũ phu nhân."
Bà ta nói: "Lão nô nói Liễu di nương ở trong viện bị Ngũ phu nhân giày vò, vô cùng đáng thương, còn nói Ngũ phu nhân chẳng qua là một kẻ không có nhà mẹ đẻ, cho dù chết rồi thì cũng chẳng có ai chống lưng cho, Ngũ lão gia không giống những người khác, ông ấy thích Liễu di nương, Ngũ phu nhân không còn nữa thì di nương có thể phù chính."
Lời này khiến Lật phu nhân nghe đến nửa ngày cũng không khép miệng lại được.
Bà ấy thế nhưng chưa từng nghĩ được là hôm nay có thể xem vở kịch này.
Những người khác cũng đều cảm thấy hoang đường, bà tử kia tiếp tục khóc nói: "Nhưng những lời này đều là lão nô nói lúc uống say, lão nô thật sự không có chút ý đồ gì."
"Mà lão nô đã làm ra chuyện sai trái, bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, đã không muốn sống nữa, lấy ra toàn bộ gia sản, mua chút ít thuốc chuột định tự mình uống để chết, cho nên nói chuyện cũng không hề kiêng kị chút nào, chửi một số lời khó nghe, đưa ra chút ý tưởng ác độc, ai ngờ, ai ngờ thế nhưng người này đã nghe."
"Hôm nay lúc lão nô muốn đi lấy thuốc thì phát hiện không thấy thuốc nữa."
Bà ta nằm sấp dưới mặt đất mà khóc: "Phu nhân và tiểu thiếu gia Liễu gia nói có thể Liễu lão gia làm chuyện ngu xuẩn, lão nô mới tìm tới đây, muốn nói một tiếng, ai ngờ vậy mà thật sự… Thật sự!"
Bà ta đã đau không nói thành tiếng được nữa.
Mà Liễu Đại Phú lại chỉ túm lấy được một từ: "Tiểu Quý… Tiểu Quý còn ổn không?"
Bà tử gật đầu: "Ổn, rất ổn, lúc lão nô đến, ngài ấy còn nói, bảo lão nô nhất định phải mang ngài nguyên vẹn trở về."
Liễu Đại Phú nghe thấy bốn chữ nguyên vẹn thì gánh nặng trong lòng đã được nới lỏng.
Đột nhiên hại người, đột nhiên bị bắt, phát giác hết thảy đều là độc kế của Ngũ lão gia, hết thảy đều khiến ông ta bị đẩy đi về phía trước không ngừng, khiến cho ông ta thấp thỏm lo âu vật lộn.
Mà lúc này, ông ta vậy mà đã an lòng rồi.
Ông ta chán nản gật đầu: "Phải, là ta làm.
Ta muốn báo thù thay nữ nhi, muốn để cho nó làm phu nhân chính thất."
Ngũ lão gia suy sụp ngã xuống đất: "Ngươi, sao ngươi có thể làm chuyện ác độc như vậy! Ngươi như vậy, không sợ sẽ liên lụy đến Liễu di nương sao?"
Liễu Đại Phú không còn một chút sức lực để phản kháng nữa: "Nó mang thai, ông sẽ không động vào nó."
Ông ta ngẩng đầu, hung dữ nói: "Ông nhất định phải che chở nó và Tiểu Quý, nếu không thì ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ông!"
Ngũ phu nhân thấy ông ta như vậy, sợ ông ta mê sảng lại phản cung, khoát khoát tay: "Mang xuống cả đi."
Đến lúc đó giao hết cho Vân Vương Thế tử, để ngài ấy xử lý.
E là cả nhà này không thể ở lại phụ cận kinh đô được nữa.
Mà vở kịch này, còn lâu mới kết thúc.
Đợi sau khi Liễu Đại Phú và bà tử đi xuống, Lật phu nhân không dám nán lại nữa, vội vàng cáo từ.
Ngũ phu nhân tự mình tiễn bà ấy: "Hôm nay không có thời gian, đợi chuyện kết thúc rồi, nhất định sẽ đến nhà cảm tạ đại ơn của phu nhân."
Lật phu nhân thở dài: "Phu nhân cũng không dễ dàng, ầy, thêm bảo trọng nhé, phu nhân là người có con cái, những cái kẻ hồ mị tử này không làm chủ phu nhân nổi đâu."
Ngũ phu nhân miễn cưỡng cười cười, đám người rời đi, bà quay người về phòng, ngồi ở trên ghế lạnh lùng nhìn về phía Ngũ lão gia: "Xin hỏi lão gia, phụ thân Liễu di nương muốn hạ độc giết ta, Liễu di nương đáng tội gì?"
Đến rồi.
Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy đều ngồi thẳng, mắt đăm đăm nhìn Ngũ lão gia.
Thấy ông ta khiếp sợ đến tột đỉnh, đang ngồi ở chỗ đó xuất thần, sau khi nghe thấy câu hỏi của Ngũ phu nhân thì mờ mịt nhìn sang rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Chiết Tịch Lam xùy một tiếng.
Nàng đã biết, cho dù các nàng trăm phương nghìn kế bố trí vở kịch lớn, chứng minh sự ác độc của cả cái nhà này thì ông ta vẫn bênh vực Liễu di nương như cũ mà không thiên vị di mẫu.
Thiên vị ai thì bênh vực người ấy, nàng quá hiểu quy luật này.
Ban Minh Nhụy không nhịn được mà nói một câu: "Chuyện này, nói không chừng Liễu di nương cũng có phần!"
Ngũ phu nhân trợn mắt nhìn nàng ấy một cái: "Câm miệng."
Đại phu nhân lại nói: "Muội kêu con bé câm miệng làm cái gì, ta thấy, mọi việc đều có thể xảy ra, kêu người tới thẩm vấn xem là biết thôi."
Ngũ lão gia lại lập tức khôi phục tinh thần, nói: "Không được… tẩu tẩu, không được, Liễu thị còn mang thai.
Nàng ấy vẫn luôn ở trong phủ, chưa bao giờ ra ngoài, nào có thể tham gia vào việc này được."
Đại phu nhân nói: "Lời mà bà tử kia nói, nói không chừng chính là nàng ta xúi giục nói."
Nhưng Ngũ lão gia lại nghiêm túc nói: "Đệ hiểu nàng ấy, nàng ấy sẽ không làm ra loại chuyện này.
Tẩu tẩu, nàng ấy còn mang thai, mấy ngày trước bị nô bộc ngu xuẩn kia lừa gạt, đã uống phương thuốc dân gian để sinh được con trai, trạng thái cái thai không ổn định, hiện giờ nào còn chịu nổi giày vò."
Chiết Tịch Lam nghe thấy lời này, cười nhạt một tiếng: "Cứ như di mẫu của con đi trên bờ vực sinh tử một vòng là nên đi vậy."
Ngũ lão gia lại ngơ ngẩn, rồi sau đó nhìn về phía Ngũ phu nhân.
Bọn họ là phu thê từ thời niên thiếu, cũng từng tâm ý tương thông, ông ta có thể chắc chắn, bản thân bây giờ vẫn yêu bà như trước.
Nhưng trên người ông ta còn có cuộc đời của một nữ nhân khác, cũng như lúc trước không thể vứt bỏ thê tử, cần phải gánh vác sự mắng nhiếc của thế đạo để bảo vệ địa vị của bà, hiện giờ, ông ta cũng phải lần nữa bảo vệ Liễu di nương.
Ông ta đau khổ nói: "Chước Hoa…"
Hai bên đều là trách nhiệm, đều là yêu, ông ta không thể bỏ xuống bất cứ bên nào được.
Ngũ phu nhân lại cười nói: "Nếu ông đã không chịu, vậy thì hoà ly đi."
Hai chữ hòa ly vừa nói ra, trừ hai người biết rõ tình hình thì những người khác đều kinh ngạc.
Nhất là Ngũ lão gia, lập tức quỳ phịch xuống mặt đất: "Không thể… không thể đâu, Chước Hoa, chúng ta, chúng ta đã trải qua nhiều như thế, nhiều khó khăn như thế, chúng ta còn có con, sao chúng ta có thể hoà ly, sao có thể hoà ly."
Ngũ phu nhân: "Ta đi rồi, ông phù chính Liễu thị, vừa hay để cho ông có nhiều thêm một trưởng tử."
Nhưng Ngũ lão gia lại lắc đầu, nói trong vội vã: "Ta chưa bao giờ có ý nghĩ phù chính nàng ấy.
Nàng ấy, nàng ấy chỉ là một phần trách nhiệm của ta."
Ngũ phu nhân ép hỏi: "Chuyện đã như thế, chẳng lẽ ông còn muốn ta chung sống hoà bình với nàng ta sao?"
Ngũ lão gia lẩm bẩm mấy tiếng, không có nói chuyện.
Nam Lăng hầu lại nói: "Bán thẳng ra đi! Bỏ mẹ giữ con."
Ngũ lão gia vội vàng ngẩng đầu: "Không thể… không thể, làm sao như thế được, thế là lấy mạng nàng ấy."
Ngũ phu nhân: "Vậy thì hoà ly."
"Trong cái nhà này, có ta không có nàng, có nàng không có ta, không cần nói cái gì mà ta ở kinh đô nàng ta theo ông đi Bình Châu, ông như vậy là muốn nàng ta ở bên kia làm phu nhân chính thất sao? Ông ngược lại là giỏi tính toán."
Hơi thở của Ngũ lão gia đã yếu đi một chút, ông ta biết trong những năm qua rất có lỗi với thê tử.
Ông ta kìm nén sự run rẩy trong lòng, hỏi: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ phải đi đến bước này sao?"
Ngũ phu nhân khó hiểu hỏi ông ta: "Đã đi tới một bước này rồi, ông còn lừa mình dối người làm cái gì?"
Ngũ lão gia suy sụp ngã xuống đất, Ban Minh Thiện vội vàng đi tới đỡ ông ta: "Cha, cha, cha không sao chứ?"
Hắn nhìn về phía Ngũ phu nhân: "A nương, dù sao cũng đã bắt được hung thủ rồi, ngày sau chúng ta lại bàn bạc tiếp đi ạ, cần gì phải bày ra tất cả mọi chuyện trong một ngày."
Nhưng Ngũ phu nhân lại không hề nể tình, tiếp tục nói: "Sau khi ta với ông hòa ly, sẽ thuê toà nhà khác tại kinh đô để ở, một xu một đồng của nhà ông, ta cũng sẽ không mang đi."
"Nhưng ta muốn dẫn Minh Nhụy đi, Minh Thiện thuộc về ông."
Ban Minh Nhụy đi đến bên cạnh Ngũ phu nhân, chán ghét nhìn về phía Ngũ lão gia: "Phải, con muốn theo a nương rời đi."
Lòng Ngũ lão gia quặn lên: "Minh Nhụy, con, con không cần cha nữa sao?"
Ban Minh Nhụy cười mỉa mai: "Cha, là cha không cần con trước! Nếu cha thật sự thương con, tại sao không giữ mình được, trong hai năm a nương ở lại kinh đô vì con đó thì nạp Liễu di nương, cha đừng nói say rượu gì đó, cái lời lừa gạt trẻ con đó là lừa gạt con của năm đó thôi, nhưng con đã không phải trẻ con nữa, không phải cái đứa ngu xuẩn năm đó nữa rồi! Con biết là con đã hại a nương, con biết là con ngu xuẩn nên mới có sự phản bội của cha, con càng tỉnh táo thì lại càng hối hạn, con ước gì có thể đánh chết chính mình..."
Nàng ước gì có thể đánh chết chính mình, mới có thể không làm cho a nương phải âm thầm rơi nhiều nước mắt như thế.
Nàng nắm nắm đấm, đứng trước mặt Ngũ phu nhân, hung hăng trừng mắt với Ngũ lão gia: "Cha sờ thử lương tâm của cha đi! Con không hiểu chuyện, a nương ở lại nhà giúp con trưởng thành, cha lại trèo lên giường của nữ nhân khác.
A nương bảo con đừng oán hận cha, nói cha không sai, bảo con hiếu thuận với cha….
ha ha, cha dạy bảo ca ca như thế nào, cha dạy huynh ấy ở trong nhà có một a nương cần phải hiếu thuận chưa?"
"Cha dạy huynh ấy một tháng phải viết một bức thư về báo cho a nương biết tình hình gần đây chưa? Cha dạy huynh ấy không nên tôn kính với ngươi di nương như với mẫu thân, không nên gọi phụ thân của một di nương là bá phụ chưa? Cha dạy huynh ấy làm như vậy sẽ khiến mẹ ruột đau lòng chưa!"
"Cha không hề làm gì cả thì có tư cách gì bảo a nương cũng dạy bảo con đối với cha như thế? Ừm? Cha vừa áy náy, vừa không dám về, quanh năm bên ngoài ôm kiều thiếp của cha mà đau buồn? Đừng tự mình lừa gạt chính mình nữa."
Nói đến đây, giọng nói của nàng đã nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ, Ban Minh Nhụy hít sâu một hơi, lau nước mắt: "A nương nói hòa ly thì cha hoà ly, đừng ở đây nói những lời dối trá đến cực điểm, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn nữa."
Ngũ phu nhân nghe đến tay run lên, nước mắt lưng tròng.
Đây là nguyên do khiến bà vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho Ngũ lão gia được, đây là duyên cớ khiến cho năm đó bà hận như vậy.
Bởi vì ông ta, nữ nhi của bà đặt cái chuyện nghiệt ngã này vào trong lòng mình, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn không có buông tha cho chính mình được.
Bà vốn tưởng là mình không để ý thì Minh Nhụy sẽ không để ý nữa, nhưng chỉ cần vừa nói đến chuyện năm đó thì đứa nhỏ này lại y hệt Lam Lam, cứ như một con nhím, toàn thân dựng gai lên.
Ban Minh Thiện thấy ánh mắt cha bi thương, đột nhiên cha ho khan mấy tiếng, thế nhưng đau buồn đến tận tim phổi, ho ra một ngụm máu.
Hắn cầu xin nói: "Muội bớt nói mấy câu đi, cha sắp ngất đi rồi.
Ban Minh Nhụy nghe vậy ngơ ngẩn nói: "Bớt nói mấy câu? Muội đã từng nói rất nhiều câu sao? Nhiều năm như thế rồi, muội chỉ nói như vậy một lần nhỉ? Mà huynh thì sao? Huynh từng nhìn thấy a nương khóc mấy lần?"
"Huynh còn vui vẻ phấn chấn khuyên bảo a nương, nam nhân đều có thiếp thất cơ mà."
"Huynh không xứng làm con."
Trong lòng Ban Minh Thiện bức bối, không dám cãi lại, cũng không biết cãi lại thế nào, thậm chí hắn không biết sao lại đột nhiên biến thành như vậy.
Mà lúc này, cuối cùng Ngũ phu nhân lại lên tiếng lần nữa, bà nhìn về phía Ngũ lão gia, chầm chậm nói: "Năm đó, ông nói muốn cưới ta, ta nói được.
Khi đó, còn không biết tên họ, gia thế của ông, chỉ vì ông đã cho ta một miếng ăn."
"Về sau, ông nói sẽ bảo vệ ta, ta nói được.
Lúc ấy, a nương của ông phạt ta quỳ trên nền tuyết, ta cũng chưa từng có một chút lời oán hận, ta vẫn luôn là cảm kích cả nhà ông.
Dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là giày vò ta mà không giết ta cho hả giận."
"Về sau nữa, đã sinh con ra, lại có hi vọng rồi.
Quen tin tưởng ông, ỷ lại ông, cho dù không thể không chia cách, sống ở hai nơi, ta cũng chưa từng nghi ngờ ông, chỉ muốn nhanh chút, nhanh chút, nhanh chút mang theo Minh Nhụy đến bên cạnh ông."
Ngũ lão gia khóc không thành tiếng.
Đó không chỉ là quá khứ của Ngũ phu nhân mà cũng là quá khứ của ông ta.
Là ông ta, là ông ta đã phản bội quá khứ của bọn họ.
Giọng nói của bà vẫn lạnh nhạt như cũ, nói hỏi: "Ta thật vất vả mới chờ được đến lúc có thể đi, nhưng vậy mà lại đợi được thư của ông."
"Ban Bất Cữu, ông là một kẻ hèn nhát, loại chuyện này, vậy mà lại kiếm cớ, vậy mà lại không dám về, chỉ dám viết một phong thư nói cho ta biết, ông biết lúc ấy ta vượt qua thế nào không? Khoảng thời gian đó, ta chịu đựng như thế nào mới chịu đựng qua."
Giọng nói của bà qua từng câu từng câu càng thêm nặng nề, khiến cho sắc mặt Ngũ lão gia càng ngày càng trắng bệch.
Ông ta run rẩy rẩy đứng lên, đi đến bên cạnh Ngũ phu nhân, túm lấy tay bà, nói từng chữ một: "Chước Hoa, là lỗi của ta, hết thảy đều là lỗi của ta, là ta chân trong chân ngoài, là có lỗi với nàng."
"Ta Ban Bất Cữu đời này chỉ yêu một mình nàng, Liễu thị là trách nhiệm của ta, ta với nàng ấy, không phải như với nàng, ta rất rõ ràng, rất rõ ràng…"
Ngũ phu nhân nhếch mép: "Vậy thì hòa ly hay là nàng ta đi?"
Sắc mặt Ngũ lão gia càng thêm trắng bệch, đón lấy ánh mắt của Ngũ phu nhân, ông ta không buông tay: "Nàng ấy đi."
"Ta không thể hòa ly với nàng…"
Ngũ phu nhân: "Nàng ta đi nơi nào?"
Ngũ lão gia cứng giọng: "Đợi nàng ấy sinh con rồi, ta sẽ đưa nàng ấy về Bình Châu."
"Ông thì sao?"
"Ta không đi Bình Châu, ta mang theo Minh Thiện ở nhà cùng nàng được không?"
Chiết Tịch Lam xem đến lúc này, cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó lại thêm một cơn buồn nôn.
Nàng nhìn về phía đằng sau bình phong, lúc này, Ngũ phu nhân cũng nhìn về phía đằng sau bình phong.
Ánh mắt của mọi người theo đó mà đi, nhìn thấy Ban Minh Nhụy và Chiết Tịch Lam đi qua dịch bình phong ra, Liễu di nương thân thể xụi lơ, khuôn mặt tái mét xanh xao ngồi ở trên ghế.
Ngay tức khắc Ngũ lão gia cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi, nhìn nhìn Ngũ phu nhân, lại nhìn nhìn Liễu di nương lớn bụng, trong lúc nhất thời, không biết thế nào cho phải.
Nhưng Liễu di nương lại lẩm bẩm hỏi: "Nhưng mà lão gia… không phải người nói, thiếp xinh đẹp thông minh, người rất thích sao? Không phải người nói, chúng ta có thể gặp nhau giữa thiên hạ mênh mông cũng là bởi vì ông trời đã định sẵn sao?"
"Không phải người nói, thiếp, thiếp cùng đứa nhỏ trong bụng sẽ cùng người ở bên nhau đến già sao?"
Nàng ta ngồi ở trên ghế, gằn từng chữ một hỏi: "Người không cần thiếp nữa sao lão gia, tại sao người có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…"
Từ đây, cho dù hai người làm hòa thì cũng sẽ có một khoảng cách.
Một chút tôn nghiêm cuối cùng của Ngũ lão gia cũng đã không còn nữa, ông ta bụm mặt: "Xin lỗi."
Mà lúc này, Ngũ phu nhân lại cạy ngón tay của ông ta ra từng chút một, giễu cợt một tiếng, cũng gằn từng chữ một nói: "Ban Bất Cữu, xin lỗi, chúng ta hòa ly đi."
Bà nghiên túc nói xong câu nói sau cùng: "Từ đây từ biệt đôi đàng, mỗi bên không nợ nhau nữa.
Ông không nợ ta, ta cũng không nợ ông."
Ngũ lão gia nhìn thấy kiên quyết trong mắt bà sang đều cảm thấy như bước trên núi đao.
Ông ta biết, bắt đầu từ một khắc Liễu di nương đi ra, ông ta cùng thê tử đã không còn có khả năng nữa.
Ông ta suy sụp ngồi dưới đất, khàn giọng: "Được."
Chiết Tịch Lam thở phào một hơi, nàng nhướng mày, lúc đang muốn mưu tính đến cửa hàng và ruộng đất của Ngũ phòng thì Ngũ lão gia đã lên tiếng.
"Ta là nam nhân, Minh Thiện cũng là nam nhi, về sau chi tiêu lấy từ trong của công là được, đồ của Ngũ phòng, nàng lấy toàn bộ đi, nàng dùng cũng tốt, cho Minh Nhụy làm của hồi môn cũng được, đều được… đều được."
Ông ta cười tự giễu: "Chước Hoa, cuộc đời này của ta, e là sẽ không thoát ra khỏi chướng ngại trong lòng của hôm nay được rồi."
"Nàng thật nhẫn tâm."
Nhưng Ngũ phu nhân lại không đáp lời ông ta mà là nhìn về phía Chiết Tịch Lam.
Nàng đang cau mày, trên mặt có chút vui sướng, nhưng lại trông có vẻ không phải vui sướng như vậy.
Đột nhiên bà lại nhớ tới hai câu nói.
Hành trình cuộc đời, trong mười phần đã có tám chín phần không như ý, thế nên lúc không dể gì mới đợi đến được một phần như ý kia cũng chẳng vui mừng lên được.
Mà sự đau khổ phải trải qua khi còn trẻ, sự tiếc nối giấu kín năm này qua năm khác, cho dù ở đây bà được như ý rồi thì tại khoảnh khắc này cũng rất khó thoải mái.
Có điều, tiểu cô nương lại có nội tâm kiên cường.
Biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn nhiều lần chuyển biến, sau cùng vẫn là đã có một chút ý cười thư thái.
Ngũ phu nhân cũng cười cười.
Bà đứng lên, kéo tay Ban Minh Nhụy: "Được, vậy thì bây giờ đi chia gia sản đi."
- ----------- Hết chương 70 -----------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...