Thịnh Trường Dực đến rồi lại đi, cũng không có nói nhiều lắm.
Hắn giống như chỉ là đến báo cho nàng biết một câu đại thù đã báo, chỉ thế mà thôi.
Vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, Ngũ phu nhân vốn định giữ hắn đi vào nói một chút nhưng hắn lại lắc đầu: "Đêm nay có nhiều việc, đến lúc ảnh rỗi rồi lại đến nhà thăm hỏi sau."
Trước khi đi, còn cung kính hành lễ một cái lễ vãn bối.
Ngũ phu nhân đã bị hắn hành lễ vãn bối cho mất cảm giác luôn rồi, lúc trước đều tránh đi, đêm nay cũng không biết là gió lạnh quá hay là làm sao, sững sờ trong chốc lát, ngược lại đã nhận toàn bộ cái lễ.
Đến lúc người rời đi rồi, Chiết Tịch Lam theo Ngũ phu nhân quay lại lều, Nam Lăng Hầu hỏi: "Thế nào? Thế tử gia nói cái gì?"
Chiết Tịch Lam: "Cũng không nói gì, chỉ nói chắc chắn Tần Quỹ sẽ chết, bảo con không cần phải xen vào thôi ạ."
Nam Lăng hầu ngẫm nghĩ: "Thế tử gia đối xử với con vô cùng khác biệt."
Chiết Tịch Lam lại nghĩ nghĩ, nói: "Lúc trước Thế tử gia như thế, con còn nghĩ có phải là có ý yêu thích với con hay không, nhưng con với biểu huynh từng nghiên cứu thảo luận rồi, ngài ấy không hề có ý này đâu ạ."
Lúc này không chỉ có Nam Lăng Hầu khiếp sợ mà ngay cả Đại phu nhân và Ngũ phu nhân cũng khiếp sợ nói: "Các con còn từng nghiên cứu thảo luận chuyện này?"
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Thế tử gia bởi vì phụ thân con mà thường xuyên qua lại với con và Bá Thương, vẫn nên nói rõ thì tốt hơn ạ."
Nàng tự nhiên thoải mái, Ban Minh Kỳ trông thấy thì vừa có hơi hả hê lại vừa buồn phiền, hắn gật đầu: "Đúng là như vậy, mỗi lần lúc Thế tử gia đến con đều ở bên cạnh biểu muội."
Đại phu nhân và Nam Lăng Hầu liếc nhau, khẽ gật đầu.
Chỉ cần tự trong lòng hai đứa nhỏ rõ ràng là được.
Trời đã tối, cả đám người giải tán rời đi, lúc này mọi người mới nhớ tới Ban tam cô nương.
Nàng ta đã là một bộ dạng ngẩn ngơ, Đại phu nhân thở dài: "Dạy thế nào cũng dạy không được, này phải thế nào cho phải."
Ban tam cô nương cúi đầu, Tứ cô nương đỡ nàng, lúc này lại có vẻ như là hai người sống dựa vào nhau.
Chiết Tịch Lam đưa Đại phu nhân và Ngũ phu nhân đi ra ngoài, nói: "Đã xảy ra loại chuyện này, xem chừng ngày mai sẽ phải rời đi, hôm nay hai người vẫn nên ngủ sớm đi ạ."
Sau đó đi về thu dọn đồ đạc, nói với Ban Minh Nhụy: "Ngày mai chúng ta đi được gọn gàng một chút."
Ban Minh Nhụy lại ăn vạ trên giường của nàng, lăn vào trong chăn ôm nàng ngủ, tò mò nói: "Vân Vương Thế Tử có nói Phó phi nói gì với Bệ hạ mà khiến cho Tần Quỹ bị chán ghét như thế không?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Chưa nói ạ."
Nàng nói: "Nhưng cũng có thể đoán ra được, không có gì ngoài việc tố giác Tần Quỹ tham ô làm chuyện phi pháp đâu."
Nàng im lặng suy nghĩ hết thảy chuyện này, cảm thấy có một đôi bàn tay lớn vô hình bắt đầu sắp đặt từ thời điểm Tùy Du Chuẩn nổi điên kia, sau đó thu lưới từng chút một.
Nàng xoay người, mặt đối mặt với Ban Minh Nhụy, nhỏ giọng nói: "Chuyện này thật sự là quá lợi hại rồi, nếu như để cho muội làm, muội chỉ nghĩ được đến việc giết giết giết, nếu giết không được thì để cho bản thân làm con rùa đen rụt đầu thôi."
Ban Minh Nhụy nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng, hơi có chút bất an, hỏi: "Đây đều là Vân Vương Thế Tử gia làm sao?"
Mắt Chiết Tịch Lam phát sáng: "Vâng, Thế tử gia vẫn luôn rất lợi hại."
Ban Minh Nhụy: "Lúc trước hai người đã quen biết...!Vậy lúc trước muội có cảm thấy ngài ấy lợi hại không?"
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Lợi hại ạ."
Hắn vẫn luôn xem được những thứ mà nàng không xem được.
Ban Minh Nhụy phát hiện, kỳ thật sở thích từ trước đến nay của Chiết Tịch Lam rất đơn giản.
Chuyện yêu thích thứ nhất chính là kiểm soát những người không bằng mình kia, nói ví dụ như ném ra khăn tay cho Phó Lý và Đại ca ca.
Chuyện yêu thích thứ hai, chính là ngưỡng mộ người mạnh.
Ví dụ như Yến Hạc Lâm, Tùy Du Chuẩn, lại ví dụ như Thịnh Trường Dực nữa.
Nàng nói: "Có điều, con người sao, có lẽ là cả đời cũng làm hai chuyện này, chỉ là muội làm rõ ràng hơn thôi."
Chiết Tịch Lam được cái đánh giá như vậy mà vui vẻ: "Muội thật sự rõ ràng như thế sao?"
Ban Minh Nhụy gật đầu: "Phải."
Nàng cười cười: "Cũng rất tốt, muội là người suy nghĩ rõ ràng nhất mà ta từng thấy, cũng là cô nương có thể làm cho bản thân sống được vui vẻ và thoải mái nhất nữa."
Chiết Tịch Lam gật đầu, khẳng định nói: "Con người ta sống trên đời, chắc chắn là phải vô cùng vui vẻ mà đến, vô cùng vui vẻ mà đi."
Từ đây hai người không nói gì nữa, từng người đi suy nghĩ chuyện của riêng mình.
Ngày hôm sau thức dậy, quả nhiên nghe thị vệ tới nói phải quay về rồi.
Ngồi trên xe ngựa, xe ngựa của phủ Nam Lăng Hầu xếp ở chính giữa, xê dịch từng chút một trên đường ở vùng ngoại ô.
Chiết Tịch Lam: "Sợ là phải đi cả ngày mới có thể về."
Kết quả một câu thành sấm, còn thật sự là đi mất cả ngày.
Bởi vì có tin tức tốt, ở trên xe ngựa cũng không cảm thấy mệt, còn xem thoại bản cả ngày thư giãn đầu óc.
Kết quả là vào buổi tối cũng hưng phấn không ngủ được, thật khó mới ngủ thiếp đi được, lại mơ vô số giấc mơ.
Đã không còn nhớ rõ cụ thể là mơ thấy cái gì nữa, nhưng nhớ được đã mơ thấy a tỷ và a nương.
Lúc nàng tỉnh lại trên mặt đẫm nước mắt, khi Xuân Huỳnh tới gọi nàng thức dậy còn lo lắng: "Cô nương, cô nương mơ thấy ác mộng sao?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Là giấc mơ đẹp."
Quả thật là một giấc mơ rất rất đẹp.
Nàng đứng lên, nói: "Hôm nay ăn mặc vui vẻ một chút nhé?"
Xuân Huỳnh: "Vâng ạ."
Đặc biệt chọn cho nàng một bộ xiêm y đỏ lựu, còn chải búi tóc phức tạp một chút, đến lúc Ngũ phu nhân thấy nàng còn giật mình: "Thật giống a nương của con."
So với ngày đầu tiên vừa tới Ngũ phu nhân nói nàng giống a nương, hiện giờ nàng đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Ngũ phu nhân cũng cảm thấy vẻ mặt nàng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như vậy lại giống một cô nương mười lăm tuổi, không có thận trọng như vậy, cũng được xem là hoạt bát một chút.
Bà rất vui mừng: "Chờ chuyện này qua đi, chúng ta mời Trưởng công chúa và Thế tử gia ăn tiệc một lần đi?"
Chiết Tịch Lam: "Vâng ạ."
Nàng cười nói: "Phải phiền di mẫu rồi."
Ngũ phu nhân: "Chuyện này lại có hề gì, dù sao thì ta cũng chỉ nói với Đại tẩu tẩu rồi nhờ nhờ đại tẩu tẩu giúp đỡ thôi mà."
Bà nói xong lại nói: "Không được, ta phải nói sớm với tẩu tẩu, gần cửa ải cuối năm có nhiều việc, tẩu tẩu vô cùng bận."
Thế nên ăn sáng xong là đi ngay, Ban Minh Nhụy và Chiết Tịch Lam thì đi thăm hỏi Ban tam cô nương và Tứ cô nương.
Tuy là có oán giận, nhưng phần oán giận này là tự bản thân Ban tam cô nương, Chiết Tịch Lam không hề để ý chút nào cả, Ban Minh Nhuỵ đã quen từ lâu, ở trước mặt bọn họ còn thấy được một chút bóng dáng của chính mình, trong lòng chán nản.
Ngũ phu nhân đi đại phòng từ lâu, Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy là đưa Bá Thương lên xe ngựa đến Nghiêm gia rồi mới từ từ đi bộ qua đó.
Nhưng đi qua rồi, Ban tam cô nương cũng không bằng lòng gặp các nàng.
Ban tứ cô nương hôm nay bình thường hơn nhiều, không có yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió và quái gở như trong ngày thường, mà nói một câu: "Trong lòng Tam tỷ tỷ không dễ chịu, các ngươi đừng đến kích thích tỷ ấy thì hơn."
Những lời này không giả dối, Ban Minh Nhụy nói: "Được, vậy tỷ nói với Tam tỷ tỷ nói một tiếng là bọn muội từng tới rồi, đừng đến lúc đó lại đổ oan bảo bọn muội không có tới."
Ban tứ cô nương mím môi: "Minh Nhụy, đều là tỷ muội nhà mình, cần gì phải so đo từng tí, ta và Tam tỷ tỷ đã đủ thảm rồi."
Nhưng lại là không giả bộ nữa.
Ban Minh Nhụy tò mò nhìn thoáng qua đánh giá nàng ta: "Từ trước đến nay chúng ta cứ so đo từng tí với nhau, lúc trước tỷ từng so đo với ta, ta cũng từng so đo với tỷ, chẳng lẽ bây giờ tỷ không so đo với ta nữa thì ta cũng phải không so đo với tỷ nữa sao?"
Ban tứ cô nương trợn mắt há hốc miệng, Ban Minh Nhụy sảng khoái tinh thần mà đi, Chiết Tịch Lam chân dài, bước nhanh đuổi kịp: "Sao tỷ lại không kiềm chế nóng giận xuống?"
Ban Minh Nhụy: "Nếu ta cố nhịn thì tỷ ấy mới buồn.
Ta không nhịn được, dáng vẻ như thường, ta dễ chịu tỷ ấy cũng dễ chịu."
Chiết Tịch Lam cười ra tiếng: "Minh Nhụy a tỷ, tỷ nhìn thấy được cũng vô cùng rõ ràng mà."
Ban Minh Nhụy đi tới ôm eo nàng: "Tất nhiên, chúng ta đều là cô nương tốt thông minh thấu triệt."
Kết quả vừa mới nói xong những lời này đã lập tức bị vả mặt.
Chuyện mà con người ta không thể nghĩ thoáng nhất trong đời, chẳng qua là quan hệ máu mủ cha mẹ huynh đệ tỷ muội các loại.
Chiết Tịch Lam đối với Chiết Tùng Niên không nghĩ thoáng được, không tha thứ được.
Ban Minh Nhụy cũng là như thế.
Nàng không nghĩ thoáng được chuyện Ngũ lão gia Ban gia có thiếp thất.
Cho nên khi Ngũ lão gia mang theo nhi tử Ban Minh Thiện và thiếp thất Liễu thị tiến vào viện của đại phòng, trong thoáng chốc mắt nàng đã trợn lên.
Ngũ lão gia thấy nàng, lại vui vẻ nói: "Là Minh Nhụy à."
Sau đó lại nhìn về phía Chiết Tịch Lam: "Là nha đầu Chiết gia nhỉ?"
Mặt Ban Minh Nhụy tái nhợt dọa người, đi tránh qua Ngũ lão gia, chỉ vào phụ nhân bên cạnh nói: "A huynh, nàng ta là ai?"
Nàng kia lập tức cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Những năm qua Ngũ đã từng về nhà nhưng đây là lần đầu tiên đưa thiếp thất về, ông vội nói: "Mẫu thân chưa nói với con sao? Đây là Liễu di nương, năm nay về....!Về tế tổ."
Nói đến đây, sắc mặt ông cũng không tốt lắm, hỏi Ban Minh Nhụy: "A nương của con đâu?"
Ban Minh Nhụy tức điên lên: "Ở bên chỗ Đại bá mẫu...!sao nào, cha nóng lòng dẫn bảo bối của cha đi gặp a nương con sao?"
Ngũ lão gia thở dài: "Con đứa nhỏ này, sao vẫn còn không có quy củ, a nương con nói con nhiều lắm rồi, ta thấy con vẫn cứ không nghe lời như trước."
Nhưng vẻ mặt cũng không quá không vui, chỉ nói: "Ta đi gặp a nương con trước."
Ban Minh Thiện cười nói: "Minh Nhụy, muội để cho cha đi gặp a nương trước đi."
Ngũ lão gia đi mấy bước, lại gọi Liễu thị: "Nàng đi theo ta đi."
Liễu thị ngoan ngoãn gật đầu, đỡ eo bước lên bậc thềm rồi sau đó sờ lên bụng.
Chiết Tịch Lam đã từng thấy nữ nhân mang thai, nàng lập tức quay đầu hỏi Ban Minh Thiện.
Chào hỏi trước: "Xin chào huynh trưởng Ban gia."
Ban Minh Thiện đã sớm biết trong nhà có một biểu muội tới, vội nói: "Không cần đa lễ."
Chiết Tịch Lam không hề đa lễ, nàng hỏi thẳng: "Liễu di nương có thai rồi sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...