“Cô... cãi chày cãi cối!”
Chỉ hai câu nói đã làm cho Trì Quân Ngự nghẹn họng.
Nhìn hai người đang không ngừng tranh luận, Phượng Khuynh Ca chỉ cảm thấy đau đầu, hắn đập mạnh tay xuống bàn rồi quát lớn: “Đủ rồi, hai ngươi tranh cãi đủ chưa? Coi thư phòng của trẫm là đâu là hả? Cái chợ à?”
“Hoàng thượng bớt giận...” Thấy Phượng Khuynh Ca tức giận, hai người cùng đồng thanh nói.
Phượng Khuynh Ca vung tay áo nhìn tức giận nhìn hai người: “Được rồi!
Bạch tiểu thư, tuy trẫm biết phong tục Thất Xảo nhưng cũng phải cả hai bên cũng bằng lòng, Ngự vương gia đã không muốn lấy ngươi, ngươi cũng nên chấp nhận đi.”
Bạch Vân Tịch cắn răng cúi đầu, đôi mắt đen láy liếc về phía Trì Quân Ngự như đang giao chiến kịch liệt.
“Hoàng thượng nói phải, chỉ là thần nữ vẫn còn một chuyện muốn nói riêng với Hoàng thượng.”
Cô nhướng mắt nhìn Trì Quân Ngự, ánh mắt như đang muốn nói “Ngươi ở đây rất chướng mắt”.
Phượng Khuynh Ca nhìn Bạch Vân Tịch với vẻ đầy hứng thú, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc cô gái này muốn giở trò gì, là muốn thuyết phục hắn hạ chỉ sao?
“Người đâu, đưa Ngự vương gia sang điện bên cạnh...”
Vừa dứt lời đã thấy thấy tổng quản thái giám Lý Liên Ấn bước vào phòng mời Trì Quân Ngự ra ngoài.
Thư phòng rộng lớn chỉ còn lại Bạch Vân Tịch và Phượng Khuynh Ca, bầu không khí trầm xuống hơi ngột ngạt, yên tĩnh đến kỳ lạ. Không ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình.
Mãi lâu sau mới thấy người đàn ông lên tiếng: “Bạch tiểu thư, bây giờ chỉ còn lại trẫm và ngươi, ngươi muốn nói chuyện gì với trẫm, có thể nói được rồi chứ?”
Bạch Vân Tịch cười nhạt, cô thản nhiên cất giọng đầy kiên định: “Đương nhiên! Hoàng thượng, không biết người có hứng thú làm một cuộc giao dịch với thần nữ không?”
Đột nhiên Phượng Khuynh Ca cười lạnh, sau đó biến thành cười to: “Haha, Bạch tiểu thư thật lớn lối. Ngươi không sợ nói chuyện với trẫm như thế trẫm sẽ trị ngươi tội bất kính ư?”
Sợ ư? Bạch Vân Tịch cô sợ lúc nào?
“Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi, Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, thần nữ nhìn thấy tôn dung của người đã sợ hãi lắm rồi đấy, chỉ là thần nữ dám bảo đảm với Hoàng thượng, cuộc giao dịch này tuyệt đối là chỉ có lãi chứ không có lỗ.”
Bị Bạch Vân Tịch nói đúng gu mình thích, Phượng Khuynh Ca nhìn cô đầy hứng thú: “Vậy ngươi thử nói xem là giao dịch gì?”
Bạch Vân Tịch hơi nhướng mày, đáy mắt vụt qua một tia đắc ý: “Hoàng thượng, người chỉ cần vung bút hạ chỉ ban cho thần nữ mối hôn sự này, lụa là vải vóc của các phi tần thuộc tam cung lục viện trong một năm chắc cũng tiêu tốn một con số không nhỏ trong quốc khố đúng không?”
Có phải cô gái này quá tự tin vào chuyện này rồi hay không vậy?
Tuy đúng là số tiền mỗi năm tiêu tốn cho tam cung lục viện rất lớn nhưng trừ phi tần, con số chi tiêu cho cung nữ thái giảm chỉ rất nhỏ mà thôi, điều đáng nói hơn là, những người phụ nữ trong hậu cung đó đều thích so đo nhau nên đương nhiên vấn đề quần áo vải vóc là cực kỳ quan trọng.
“Một năm cung cấp tơ lụa vài vóc mà đã muốn trẫm hạ chỉ rồi sao? Bạch tiểu thư, trong mắt ngươi, ngự bút này của trẫm không đáng giá như thế sao?”
Đậu mợ, Bạch Vân Tịch mắng thầm.
Sao hắn không nhìn lại xem hậu cung có bao nhiêu phi tần, cứ hai ba ngày là lại đòi quần áo mới, tiền vải vóc lụa là mỗi tháng của cô dành cho những quý phi phi tần kia cũng phải trên vạn lượng, lại còn tiền lãi nữa chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...