Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Sao lại như thế này? Dựa vào chất liệu của chiếc nhẫn ngọc bích, không có khả năng dễ bị rớt ra như vậy chứ…
Yên Hà tiên tử không khỏi cảm thấy có chút sốt ruột.
Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm nhỏ.
Nhưng mà, còn không đợi nàng đâm dao về phía Tiểu Thần Long thì đã có một bóng người đột ngột bay nhanh về phía bên này.
Nam Cung Lưu Vân phẫn nộ rời đi.
Quả thật mới vừa đi có hai bước hắn đã có chút hối hận.
Nhưng sự tự tôn còn lại buộc hắn vẫn phải bước từng bước đi về phía trước.
Trong lòng đợi Tô Lạc có thể ôm hắn từ phía sau, nói rõ cho hắn biết tất cả chân tướng.
Chỉ cần nàng nói, hắn đều tin.
Nhưng mà không có.
Nàng cái gì cũng không làm.
Từ thất vọng đến tuyệt vọng, Nam Cung Lưu Vân cuối cùng vẫn sải bước rời đi.
Tốc độ bỏ đi của Nam Cung Lưu Vân vô cùng nhanh chóng.
Chạy đến trên một đỉnh núi cách xa cả trăm dặm rồi, trong lòng Nam Cung Lưu Vân tức giận hung hăng phát tiết.
Trong vòng mười dặm xung quanh đỉnh núi này là rừng rậm tươi tốt, mà lúc này, những cây cổ thụ cũng bị nhổ tận gốc lên.
Trong phạm vi mười dặm, ma thú già trẻ dìu dắt nhau chạy trốn, con nào chạy chậm đều sẽ bị Nam Cung Lưu Vân ra tay giết chết.
Trong truyền thuyết Thần Vương giận dữ, ngọn cỏ cũng không sống được.
Trên người Nam Cung Lưu Vân đã in vài phần khí thế của Thần Vương.
Sau khi phát tiết xong, Nam Cung Lưu Vân nằm nghiêng trên một gốc cây cổ thụ mới bị tàn phá, hai mắt mơ màng nhìn lên trời.
Đa cảm... Đây là cảm xúc Nam Cung Lưu Vân chưa bao giờ có, nhưng bây giờ lại chính thức xuất hiện trong lòng hắn.
Nhớ tới Tô Lạc, ngực Nam Cung Lưu Vân cảm thấy đau nhói.
Yêu mến, sủng nịnh, thất vọng, tuyệt vọng... Cuối cùng khóe miệng Nam Cung Lưu Vân kéo lên nụ cười tự giễu.
Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi vừa qua, nàng đã không chịu được cảm giác cô đơn, cùng với nam nhân khác chung vai sát cánh, thậm chí còn có...
Nữ nhân như vậy, có điểm gì đáng để hắn yêu cơ chứ?
Nhưng mà sự việc đã đến nước này rồi, hắn đối với nàng vẫn mãi không quên được, vứt bỏ cũng không được, thậm chí còn không màng tất cả, để mặc cho nàng dẫm đạp tự tôn.
Hắn thật giống như một kẻ hèn.
Nam Cung Lưu Vân tức giận hung hăng đánh một quyền xuống đất.
Lập tức, lấy bàn tay hắn là trung tâm, xung quanh mặt đất nứt ra như mạng nhện, từng đường thật sâu xuống dưới.
Một quyền này hắn đập xuống, lại cùng với một quyền của Yên Hà tiên tử đập vào Tô Lạc âm thanh cùng một lúc, cho nên căn bản Nam Cung Lưu Vân không có phát hiện khác thường.
Cho đến khi quyền thứ hai sức mạnh mãnh liệt bộc phát ra ngoài, Nam Cung Lưu Vân mới đột nhiên ngồi thẳng dậy, tầm mắt nhìn về phương hướng đó.
Sức mạnh vô cùng lớn mạnh!
Sức mạnh lớn như vậy, là từ ngọn núi kia truyền đến.
Nam Cung Lưu Vân nhớ tới lúc cầm mặt sau con hạc giấy của Tử Nghiên có nói đến.
Tô Lạc đang bị Yên Hà tiên tử đuổi giết!
Trong nháy mắt, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân lập tức thay đổi.
Cả người hắn bay vút lên cao, nháy mắt bay đến nơi phát ra âm thanh bùng nổ đang truyền đến.
Lạc Lạc!
Nam Cung Lưu Vân nắm chặt tay, ánh mắt nôn nóng mà thấp thỏm.
Lúc Nam Cung Lưu Vân đuổi tới nơi.
Lão vu bà Yên Hà đang từ trên người Tiểu Thần Long thu hồi chiếc nhẫn ngọc bích.
Vốn là Tiểu Thần Long sớm đã giữ lại một thứ.
Trong lúc nó dùng hết sức cắn ngón tay lão vu bà Yên Hà, chiếc nhẫn ngọc bích kia đã rơi vào trong túi trên người nó.
Yên Hà tiên tử trong miệng Tiểu Thần Long đào một lúc lâu cũng đào không được đồ vật mà nàng cần, trong lúc vô tình lại liếc mắt thấy chiếc túi đang hơi nhô lên của Tiểu Thần Long.
Vì thế, Yên Hà tiên tử như ý nguyện bắt được chiếc nhẫn ngọc bích mà nàng vô cùng trân quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...